Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Đột nhiên cảm thấy nguy hiểm (10)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Đợi đến lúc Điềm Tâm vội vàng chạy đến phòng bao KTV ở quảng trường
Hoàng Quan, đẩy cưa ra liền nhìn thấy những gương mặt quen thuộc.
Những người này là bạn cùng lớp ba năm cấp ba, sau khi kỳ thi đại học kết thúc ai cũng đều có tương lai riêng, từ nay về sau chân trời góc bể hơn nữa còn khó gặp lại.
Điềm Tâm nhìn bạn học đều cao hứng bừng bừng, thế nhưng trong lòng không hiểu sao lại có chút thương cảm.
Thẩm Tâm đi đến cửa phòng bao kéo tay Điềm Tâm vào, sau đó tìm khoảng trong trên ghế sô pha cho cô ngồi xuống, trên bà trà đã có vài chai bia mở ra, dưới đất cũng có rất nhiều vỏ chai.
Sau khi bạn cùng lớp thấy Điềm Tâm đến thì không nhịn được mà nhao nhao đồi phạt cô ba ly rượu, bầu không khí thoáng trở nên náo nhiệt.
Tô Việt ngồi cách Điềm Tâm không xa, nhìn cô có vẻ khó xử nên đứng dậy đi đến bên người Điềm Tâm, bưng ly rượu trước mặt cô lên cười cười nói với mấy người kia:
- Ba chén này để tớ uống thay cậu ấy.
Nói xong thì ngửa đầu một hơi cạn sạch. Trong phòng đã ồn ào càng thêm náo nhiệt hơn:
- Tô Việt, cậu và Điềm Tâm có quan hệ gì thế. Sao lại giúp cậu ấy uống rượu.
- Ha ha, thằng nhóc này thầm mến Điềm Tâm, trên lớp ai mà chẳng thấy.
- Tô Việt cậu đã có được tiếng rồi nhé, trong lớp không ít người thầm mếm Điềm Tâm đâu, cho người khác chút cơ hội đi.
- Ha ha ha ha.
Chung quanh là âm thanh ồn ào Điềm Tâm nhịn không được mà thấy xấu hổ.
Thẩm Tâm trừng mắt với mấy nam sinh kia, mầm microphone lớn tiếng nói:
- Mọi người hát đi nào, đừng khi dễ cục cưng bé nhỏ nhà tôi, phạt ba ly rượu vậy mà không biết xấu hổ nói ra, một chút phong độ cũng không có.- Ài, bài tiếp theo là của tớ, chị Thẩm Tâm à, đừng chiếm microphone.
Một nam sinh khác tranh thủ giành lấy mic, trong lớp Thẩm Tâm khá có uy tín, cô nói một lời những nam sinh đang trêu đùa Điềm Tâm cũng yên lặng hơn.
Điềm Tâm tranh thủ thời gian sà vào đám nữ sinh tìm một vị trí an toàn.
Tô Việt cũng trở về vị trí của mình, vẻ mặt điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục cười rộ với mấy nam sinh khác.
Thẩm Tâm quay đầu nhìn thoáng qua Điềm Tâm, chen đến ngồi xuống ạnh cô, kéo cánh tay Điềm Tâm, ghé sát bên tai cô nói lớn:
- Cậu và Trần Diệc Nhiên thế nào rồi.
- Không tốt lắm.
Điềm Tâm vô lực trả lời cô ấy, chuyên giữa cô và Trần Diệc Nhiên Thẩm Tâm là người hiểu rõ nhất, cô ấy cũng không giúp được gì.
Chuyện tình cảm chỉ có thể dựa vào mình thôi.
- Vậy cậu.
Thẩm Tâm còn muốn nói gì thế nhưng đột nhiên tất cả mọi người trong phòng im lặng lại, ánh mắt đều rơi vào trên người Tô Việt.
Chỉ thấy cậu ấy giống như làm ảo thuật, từ phía sau lấy ra một bó hồng to, chậm rãi đến trước mặt Điềm Tâm, một tay ôm bó hoa một tay cầm Mic mỉm cười nói với Điềm Tâm:
- Bạn học Hiểu Điềm Tâm, tớ thích cậu lâu rồi, cậu đồng ý làm bạn gái tớ chứ?
Điềm Tâm bị một màn trước mắt dọa sợ đến ngây người. Trong phòng cũng yên tĩnh bỗng chóc vang lên từng đợt huýt sao và ồn ào.
Những người này là bạn cùng lớp ba năm cấp ba, sau khi kỳ thi đại học kết thúc ai cũng đều có tương lai riêng, từ nay về sau chân trời góc bể hơn nữa còn khó gặp lại.
Điềm Tâm nhìn bạn học đều cao hứng bừng bừng, thế nhưng trong lòng không hiểu sao lại có chút thương cảm.
Thẩm Tâm đi đến cửa phòng bao kéo tay Điềm Tâm vào, sau đó tìm khoảng trong trên ghế sô pha cho cô ngồi xuống, trên bà trà đã có vài chai bia mở ra, dưới đất cũng có rất nhiều vỏ chai.
Sau khi bạn cùng lớp thấy Điềm Tâm đến thì không nhịn được mà nhao nhao đồi phạt cô ba ly rượu, bầu không khí thoáng trở nên náo nhiệt.
Tô Việt ngồi cách Điềm Tâm không xa, nhìn cô có vẻ khó xử nên đứng dậy đi đến bên người Điềm Tâm, bưng ly rượu trước mặt cô lên cười cười nói với mấy người kia:
- Ba chén này để tớ uống thay cậu ấy.
Nói xong thì ngửa đầu một hơi cạn sạch. Trong phòng đã ồn ào càng thêm náo nhiệt hơn:
- Tô Việt, cậu và Điềm Tâm có quan hệ gì thế. Sao lại giúp cậu ấy uống rượu.
- Ha ha, thằng nhóc này thầm mến Điềm Tâm, trên lớp ai mà chẳng thấy.
- Tô Việt cậu đã có được tiếng rồi nhé, trong lớp không ít người thầm mếm Điềm Tâm đâu, cho người khác chút cơ hội đi.
- Ha ha ha ha.
Chung quanh là âm thanh ồn ào Điềm Tâm nhịn không được mà thấy xấu hổ.
Thẩm Tâm trừng mắt với mấy nam sinh kia, mầm microphone lớn tiếng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mọi người hát đi nào, đừng khi dễ cục cưng bé nhỏ nhà tôi, phạt ba ly rượu vậy mà không biết xấu hổ nói ra, một chút phong độ cũng không có.- Ài, bài tiếp theo là của tớ, chị Thẩm Tâm à, đừng chiếm microphone.
Một nam sinh khác tranh thủ giành lấy mic, trong lớp Thẩm Tâm khá có uy tín, cô nói một lời những nam sinh đang trêu đùa Điềm Tâm cũng yên lặng hơn.
Điềm Tâm tranh thủ thời gian sà vào đám nữ sinh tìm một vị trí an toàn.
Tô Việt cũng trở về vị trí của mình, vẻ mặt điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục cười rộ với mấy nam sinh khác.
Thẩm Tâm quay đầu nhìn thoáng qua Điềm Tâm, chen đến ngồi xuống ạnh cô, kéo cánh tay Điềm Tâm, ghé sát bên tai cô nói lớn:
- Cậu và Trần Diệc Nhiên thế nào rồi.
- Không tốt lắm.
Điềm Tâm vô lực trả lời cô ấy, chuyên giữa cô và Trần Diệc Nhiên Thẩm Tâm là người hiểu rõ nhất, cô ấy cũng không giúp được gì.
Chuyện tình cảm chỉ có thể dựa vào mình thôi.
- Vậy cậu.
Thẩm Tâm còn muốn nói gì thế nhưng đột nhiên tất cả mọi người trong phòng im lặng lại, ánh mắt đều rơi vào trên người Tô Việt.
Chỉ thấy cậu ấy giống như làm ảo thuật, từ phía sau lấy ra một bó hồng to, chậm rãi đến trước mặt Điềm Tâm, một tay ôm bó hoa một tay cầm Mic mỉm cười nói với Điềm Tâm:
- Bạn học Hiểu Điềm Tâm, tớ thích cậu lâu rồi, cậu đồng ý làm bạn gái tớ chứ?
Điềm Tâm bị một màn trước mắt dọa sợ đến ngây người. Trong phòng cũng yên tĩnh bỗng chóc vang lên từng đợt huýt sao và ồn ào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro