Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Đột nhiên cảm thấy nguy hiểm (9)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
- Người nào xấu hổ. Không phải là để con học thêm khóa bổ sung đao, làm
gì phải mang ơn như vậy, yêu cầu anh ta bổ sung anh ta không bổ sung,
cũng không cần cầu xinh anh ta. Hơn nữa con quen anh ấy sao? Tại sao
phải mời anh ấy ăn cơm? Còn còn chưa đi làm kiếm tiền, cũng không cần
mới anh ta.
Điềm Tâm quay đầu hung hăng trợn mắt với Trần Diệc Nhiên sau đó hất tay mẹ mình quay trở về vị trí.
Mẹ Điềm Tâm lập tức như ngáp phải ruồi.
- Ha ha, đứa nhỏ này... Có lẽ hai ngày nay... Có chút... Hừm, tâm tình không tốt. Cháu đừng để trong lòng.
Mẹ Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên cười xấu hổ, thật sự không biết nói thế nào cho tốt nữa.
Như ngày thường Điềm Tâm rất nghe lời đấy thế nhưng hôm nay nhìn Trần Diệc nhiên như kẻ thù, trước kia không phải luôn la hét Trần Diệc Nhiên phụ đạo rất có hiệu quả sao? Mẹ Điềm Tâm suy nghĩ cũng không thể hiểu nổi.
- Không có gì ạ.
Trần Diệc Nhiên cười cười, đôi mắt như có suy nghĩ nhìn về phía Điềm Tâm. Xem ra sau khi uống say, gia hỏa này chẳng nhớ được gì.
- À, phải rồi Diệc Nhiên, trên mặt cháu sao thế?
Mẹ Điềm Tâm nhìn vết bầm tính trên mặt anh không nhịn được mà hỏi.
- Không có gì, lần trước chơi bóng rổ không cẩn thận đụng vào vai đối thủ.
Trần Diệc Nhiên đưa tay sờ vét thương trên mặt, thản nhiên cười nói với mẹ Điềm Tâm.
- Ồ. Về sau lúc vận động cháu để ý một chút, các cháu còn trẻ tuổi thật thích, hai ngày trước khi Điềm Tâm về nhà, trên tay cũng có nhiều vết thương, hỏi con bé thì con bé lại không nhớ được vết thương đến từ đâu, con bé này, gần đây cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Mẹ Điềm Tâm có chút bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn Trần Diệc Nhiên cười nói:
- Không quấy rầy cháu nữa, hôn lễ sẽ nhanh chóng bắt đầu. Cháu tranh thủ thời gian ngồi vào vị trí đi.
- Vâng.
Trần Diệc Nhiên cười cười gật nhẹ đầu với mẹ Điềm Tâm sau đó xoay người đi đến chỗ ngồi của mình.
Sau khi mẹ Điềm Tâm trở về bên người cô thì lại quở trách cô vài câu. Điềm Tâm không tập trung chỉ vâng vâng vài tiếng. Cúi đầu nghịch điện thoại, cô cảm thấy Trần Diệc Nhiên hình như đang nhìn mình.
Không thể nói tại sao lúc này cô lại thấy vô cùng khó chịu.
Vậy nên cô giả vờ vui vẻ nói chuyện với một dì nhỏ bên cạnh mẹ, kiên trì không nhìn Trần Diệc Nhiên.
Đợi đến lúc hôn lễ sắp kết thúc, Điềm Tâm cúi đầu nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ. Lúc này một chút cô cũng không muốn về nhà tiếp tục nghe mẹ lải nhải.
Cô đang nghĩ như vậy thì đột nhiên Thẩm Tâm gọi điện đến:
- Điềm Tâm, nhanh đến KTV Hoàng Quan đi, bạn học lớp mình đều ở đây, tối nay muốn hát đến mười hai giờ, không say không về. Chị biết rõ cậu đang tham gia hôn lễ có lẽ cũng tan cuộc rồi, nhanh đến đây, đang chờ cậu đấy.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói có chút ngà ngà say của Thẩm Tâm, Điềm Tâm đang phiền muộn cũng nhanh chóng vui vẻ, vừa vặn không muốn về nhà lại có thể vui chơi, cô vội vàng tìm cớ rồi nhanh chóng chạy trốn.
Điềm Tâm quay đầu hung hăng trợn mắt với Trần Diệc Nhiên sau đó hất tay mẹ mình quay trở về vị trí.
Mẹ Điềm Tâm lập tức như ngáp phải ruồi.
- Ha ha, đứa nhỏ này... Có lẽ hai ngày nay... Có chút... Hừm, tâm tình không tốt. Cháu đừng để trong lòng.
Mẹ Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên cười xấu hổ, thật sự không biết nói thế nào cho tốt nữa.
Như ngày thường Điềm Tâm rất nghe lời đấy thế nhưng hôm nay nhìn Trần Diệc nhiên như kẻ thù, trước kia không phải luôn la hét Trần Diệc Nhiên phụ đạo rất có hiệu quả sao? Mẹ Điềm Tâm suy nghĩ cũng không thể hiểu nổi.
- Không có gì ạ.
Trần Diệc Nhiên cười cười, đôi mắt như có suy nghĩ nhìn về phía Điềm Tâm. Xem ra sau khi uống say, gia hỏa này chẳng nhớ được gì.
- À, phải rồi Diệc Nhiên, trên mặt cháu sao thế?
Mẹ Điềm Tâm nhìn vết bầm tính trên mặt anh không nhịn được mà hỏi.
- Không có gì, lần trước chơi bóng rổ không cẩn thận đụng vào vai đối thủ.
Trần Diệc Nhiên đưa tay sờ vét thương trên mặt, thản nhiên cười nói với mẹ Điềm Tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ồ. Về sau lúc vận động cháu để ý một chút, các cháu còn trẻ tuổi thật thích, hai ngày trước khi Điềm Tâm về nhà, trên tay cũng có nhiều vết thương, hỏi con bé thì con bé lại không nhớ được vết thương đến từ đâu, con bé này, gần đây cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Mẹ Điềm Tâm có chút bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn Trần Diệc Nhiên cười nói:
- Không quấy rầy cháu nữa, hôn lễ sẽ nhanh chóng bắt đầu. Cháu tranh thủ thời gian ngồi vào vị trí đi.
- Vâng.
Trần Diệc Nhiên cười cười gật nhẹ đầu với mẹ Điềm Tâm sau đó xoay người đi đến chỗ ngồi của mình.
Sau khi mẹ Điềm Tâm trở về bên người cô thì lại quở trách cô vài câu. Điềm Tâm không tập trung chỉ vâng vâng vài tiếng. Cúi đầu nghịch điện thoại, cô cảm thấy Trần Diệc Nhiên hình như đang nhìn mình.
Không thể nói tại sao lúc này cô lại thấy vô cùng khó chịu.
Vậy nên cô giả vờ vui vẻ nói chuyện với một dì nhỏ bên cạnh mẹ, kiên trì không nhìn Trần Diệc Nhiên.
Đợi đến lúc hôn lễ sắp kết thúc, Điềm Tâm cúi đầu nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ. Lúc này một chút cô cũng không muốn về nhà tiếp tục nghe mẹ lải nhải.
Cô đang nghĩ như vậy thì đột nhiên Thẩm Tâm gọi điện đến:
- Điềm Tâm, nhanh đến KTV Hoàng Quan đi, bạn học lớp mình đều ở đây, tối nay muốn hát đến mười hai giờ, không say không về. Chị biết rõ cậu đang tham gia hôn lễ có lẽ cũng tan cuộc rồi, nhanh đến đây, đang chờ cậu đấy.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói có chút ngà ngà say của Thẩm Tâm, Điềm Tâm đang phiền muộn cũng nhanh chóng vui vẻ, vừa vặn không muốn về nhà lại có thể vui chơi, cô vội vàng tìm cớ rồi nhanh chóng chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro