Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Em gái còn là bạn gái? 3
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
-Không phải. - Trần Diệc Nhiên không nhịn được cười nói:
-Không ngờ là em có thể ăn nhiều như vậy, xem ra anh phải cố gắng làm việc thật tốt, cố gắng thăng chức mới có thể nuôi nổi em.
Điềm Tâm mặt đỏ lên, hậm hực cúi đầu xuống nói khẽ:
-Thật ra, không phải là em tham ăn vậy đâu...Vì anh mua nên em mới cố gắng ăn đấy...
-Haha... - Trần Diệc Nhiên bật cười, thò tay xoa xoa đầu Điềm Tâm, giọng buồn cười nói:
-Anh giỡn thôi, nếu thật em có thể ăn đến làm anh phá sản thì coi như bản lĩnh của em cũng khá đấy. Thôi, đi nào.
-Ừ. - Điềm Tâm gật đầu, kéo cánh tay Trần Diệc Nhiên, lẽo đẽo đi theo hắn.
Đã không còn sớm, cũng đã hơn mười giờ tối,cả tòa nhà khoa học công nghệ SNOS chỉ còn vài tầng là còn sáng đèn.
Điềm Tâm nhìn lên mấy tầng sáng đèn kia, bất giác quay sang thuận miệng hỏi Trần Diệc Nhiên:
-Đã muộn như vậy rồi mà vẫn còn người tăng ca sao?
-Ừ. - Trần Diệc Nhiên vừa sải chân bước thẳng vào đại sảnh công ti vừa nói:
-Gần đây công việc tương đối nhiều, nhân viên lại thiếu hụt nên mỗi ngày đều phải tăng ca.
-Vất vả quá nhỉ... - Điềm Tâm nhỏ giọng khâm phục:
-Trước kia em cứ nghĩ đi làm rất tốt, không có bài tập không có thi cử, còn có lương nữa, nhưng bây giờ xem ra phải tăng ca mỗi ngày, quả thật là vất vả.
Trần Diệc Nhiên nhìn sâu vào mắt Điềm Tâm, cái nhìn kia làm cho người ta cảm giác giống như là đang chứng kiến một đứa trẻ đột nhiên trưởng thành vậy.
Thang máy đã đến tầng mười chín.
Điềm Tâm theo Trần Diệc Nhiên ra khỏi thang máy.
Trong văn phòng rộng rãi, trống rỗng, các nhân viên kĩ thuật đang vùi đầu tăng ca ở bàn làm việc được đặt trong mấy góc phòng. Nghe có tiếng bước chân, mọi người ngẩng lên thoáng gật đầu với Trần Diệc Nhiên rồi tiếp tục trở lại làm việc.
Trần Diệc Nhiên đi thẳng về phòng làm việc của mình. Vừa mới đến cửa phòng làm việc thì có tiếng giày cao gót cạch cạch cùng một giọng nữ dễ nghe vang lên:
-Trần tổng, anh đến rồi.
Điềm Tâm ánh mắt thăm dò quay lại nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc lịch thiệp, vẻ mặt vội vàng đi về phía hai người bọn cô.
-Ồ, em gái Trần tổng cũng đến sao, Điềm Tâm em khỏe không? - Người phụ nữ kia nhìn Điềm Tâm đang đứng sau lưng Trần Diệc Nhiên cười cười lên tiếng hỏi.
-Chị Mỹ Đình. -Điềm Tâm cũng nhìn chị ta cười cười.
Lúc cô còn học lớp mười thường xuyên đến văn phòng Trần Diệc Nhiên tìm hắn, chị Mỹ Đình là thư kí của Trần Diệc Nhiên, điều đó cô đã sớm biết được.
Trần Diệc Nhiên khẽ nhíu mày, đi đến trước mặt Mỹ Đình khẽ gật đầu rồi đẩy cửa đi thẳng vào văn phòng.
Điềm Tâm do dự một chút rồi cũng theo hắn vào trong.
-Hợp đồng tôi nhớ kĩ là để trên bàn mà... - Trần Diệc Nhiên bước vào đi thẳng đến bàn làm việc, đưa tay mở tập tài liệu trên bàn, cau mày thấp giọng nói.
-Thật không có, tôi đã lật tung cả bàn làm việc, mở ra từng tờ tài liệu mà cẩn thận tìm rồi, đều không có. - Mỹ Đình đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt lo lắng.
Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày.
Hắn thoáng nhìn trên bàn, kĩ càng suy nghĩ lại trước lúc tan làm rồi quay sang phía Mỹ Đình nói:
-Tôi đến phòng Lục tổng xem, cô ở đây đợi đi.
-Được.
Trần Diệc Nhiên cầm điện thoại rồi đi ra ngoài.
Điềm Tâm do dự một chút nhưng rồi cũng không theo hắn đi ra.
-Không ngờ là em có thể ăn nhiều như vậy, xem ra anh phải cố gắng làm việc thật tốt, cố gắng thăng chức mới có thể nuôi nổi em.
Điềm Tâm mặt đỏ lên, hậm hực cúi đầu xuống nói khẽ:
-Thật ra, không phải là em tham ăn vậy đâu...Vì anh mua nên em mới cố gắng ăn đấy...
-Haha... - Trần Diệc Nhiên bật cười, thò tay xoa xoa đầu Điềm Tâm, giọng buồn cười nói:
-Anh giỡn thôi, nếu thật em có thể ăn đến làm anh phá sản thì coi như bản lĩnh của em cũng khá đấy. Thôi, đi nào.
-Ừ. - Điềm Tâm gật đầu, kéo cánh tay Trần Diệc Nhiên, lẽo đẽo đi theo hắn.
Đã không còn sớm, cũng đã hơn mười giờ tối,cả tòa nhà khoa học công nghệ SNOS chỉ còn vài tầng là còn sáng đèn.
Điềm Tâm nhìn lên mấy tầng sáng đèn kia, bất giác quay sang thuận miệng hỏi Trần Diệc Nhiên:
-Đã muộn như vậy rồi mà vẫn còn người tăng ca sao?
-Ừ. - Trần Diệc Nhiên vừa sải chân bước thẳng vào đại sảnh công ti vừa nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Gần đây công việc tương đối nhiều, nhân viên lại thiếu hụt nên mỗi ngày đều phải tăng ca.
-Vất vả quá nhỉ... - Điềm Tâm nhỏ giọng khâm phục:
-Trước kia em cứ nghĩ đi làm rất tốt, không có bài tập không có thi cử, còn có lương nữa, nhưng bây giờ xem ra phải tăng ca mỗi ngày, quả thật là vất vả.
Trần Diệc Nhiên nhìn sâu vào mắt Điềm Tâm, cái nhìn kia làm cho người ta cảm giác giống như là đang chứng kiến một đứa trẻ đột nhiên trưởng thành vậy.
Thang máy đã đến tầng mười chín.
Điềm Tâm theo Trần Diệc Nhiên ra khỏi thang máy.
Trong văn phòng rộng rãi, trống rỗng, các nhân viên kĩ thuật đang vùi đầu tăng ca ở bàn làm việc được đặt trong mấy góc phòng. Nghe có tiếng bước chân, mọi người ngẩng lên thoáng gật đầu với Trần Diệc Nhiên rồi tiếp tục trở lại làm việc.
Trần Diệc Nhiên đi thẳng về phòng làm việc của mình. Vừa mới đến cửa phòng làm việc thì có tiếng giày cao gót cạch cạch cùng một giọng nữ dễ nghe vang lên:
-Trần tổng, anh đến rồi.
Điềm Tâm ánh mắt thăm dò quay lại nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc lịch thiệp, vẻ mặt vội vàng đi về phía hai người bọn cô.
-Ồ, em gái Trần tổng cũng đến sao, Điềm Tâm em khỏe không? - Người phụ nữ kia nhìn Điềm Tâm đang đứng sau lưng Trần Diệc Nhiên cười cười lên tiếng hỏi.
-Chị Mỹ Đình. -Điềm Tâm cũng nhìn chị ta cười cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc cô còn học lớp mười thường xuyên đến văn phòng Trần Diệc Nhiên tìm hắn, chị Mỹ Đình là thư kí của Trần Diệc Nhiên, điều đó cô đã sớm biết được.
Trần Diệc Nhiên khẽ nhíu mày, đi đến trước mặt Mỹ Đình khẽ gật đầu rồi đẩy cửa đi thẳng vào văn phòng.
Điềm Tâm do dự một chút rồi cũng theo hắn vào trong.
-Hợp đồng tôi nhớ kĩ là để trên bàn mà... - Trần Diệc Nhiên bước vào đi thẳng đến bàn làm việc, đưa tay mở tập tài liệu trên bàn, cau mày thấp giọng nói.
-Thật không có, tôi đã lật tung cả bàn làm việc, mở ra từng tờ tài liệu mà cẩn thận tìm rồi, đều không có. - Mỹ Đình đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt lo lắng.
Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày.
Hắn thoáng nhìn trên bàn, kĩ càng suy nghĩ lại trước lúc tan làm rồi quay sang phía Mỹ Đình nói:
-Tôi đến phòng Lục tổng xem, cô ở đây đợi đi.
-Được.
Trần Diệc Nhiên cầm điện thoại rồi đi ra ngoài.
Điềm Tâm do dự một chút nhưng rồi cũng không theo hắn đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro