Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Kế hoạch thay đổi bất ngờ (7
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Điềm Tâm thấp thỏm không yên suốt cả ngày Quốc khánh hôm đó.
Cô vốn cho rằng sau khi mẹ Trần trở về nhất định sẽ nói chuyện này cho cha mẹ cô biết, cho nên cô đã cố gắng chuẩn bị tâm lí thật tốt, chỉ chờ mẹ mình đột nhiên gọi đến, yêu cầu cô về nhà nói chuyện một chút, nhưng mà cô lại không nghĩ được rằng, qua cả ngày hôm đấy, cô vẫn không nhận được cuộc điện thoại nào của cha mẹ mình.
Trần Diệc Nhiên có chút bất đắc dĩ nhìn Điềm Tâm, đưa tay vỗ vỗ đầu cô: “Lo lắng lung tung cái gì thế, ngày mai phải về trường rồi, chẳng lẽ em không muốn nói với anh điều gì hay sao?”
“Đây không phải lo lắng lung tung...” Điềm Tâm ngẩng đầu lên nhìn Trần Diệc Nhiên, vô cùng đáng thương nói: “Chuyện này cũng giống như đã thông báo cho một người biết người ta phải bị chém đầu, kết quả người đó cũng đã chuẩn bị xong cả tư thế rồi, chỉ cần đợi một nhát đao chém xuống cổ, nhưng mà đao phủ cứ chỉ giơ đao ra rồi lại lúc ẩn lúc hiện, mãi không chịu ra tay, anh nói xem nếu đổi lại là người khác, làm gì có ai có thể yên tâm được chứ.”
“Cái ví dụ này của em...” Trần Diệc Nhiên nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm đã nhăn lại thành quả mướp đắng, không nhịn được đưa tay ra bóp một chút: “So sánh như vậy cũng được sao, chẳng lẽ chuyện giữa hai chúng ta là tội đáng chém hay sao?”
“Không phải, em chỉ lấy ví dụ miêu tả tâm trạng của em hiện giờ thôi mà...” Điềm Tâm lo lắng nhìn điện thoại di động của mình, mỗi lần điện thoại rung, trong lòng cô đều không khỏi hồi hộp bất an, chỉ sợ mẹ cô gọi đến.
“Cái gì nên đến cũng sẽ đến, không cần phải lo lắng, cho dù ngày nào em cũng nhắc đến thì cũng chưa chắc nó sẽ đến.” Trần Diệc Nhiên đưa tay xoa xoa tóc Điềm Tâm, hơi suy nghĩ, sau đó nói: “Không phải em nhất quyết muốn đi công viên nước hay sao? Không bằng hôm nay chúng ta đi đi.”
“Lúc này sao?” Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã là một giờ chiều.
“Không đi... Mặc dù hiện giờ đã là mùa thu, nhưng thời tiết vẫn còn rất nắng nóng, một giờ chiều chính là lúc nắng nóng nhất trong ngày, em không muốn ra ngoài vào lúc này...” Điềm Tâm lắc đầu, nói với Trần Diệc Nhiên: “Vất vả lắm em mới trốn được huấn luyện quân sự, không bị rám đen, không thể bị thất bại ngay trong gang tấc được.”
“Rám đen thì sao?” Trần Diệc Nhiên hơi nhướng mày, có chút không hiểu nhìn cô.
“Nếu bị rám đen rồi thì sẽ không đẹp nữa.” Điềm Tâm mất hứng bĩu môi: “Anh xem không phải người ta đều thích cô gái trắng trẻo hay sao, nếu như đen sì như than, vậy thì có ai thích chứ.”
“Hả... Người ta là ai?” Trần Diệc Nhiên hơi nheo mắt lại, nhìn Điềm Tâm, giả bộ thờ ờ thuận miệng hỏi.
“Người ta chính là... Chính là mọi người đó...” Điềm Tâm nhìn anh khó hiểu, giải thích nói: “Không phải vẫn hay gọi trắng – giàu – đẹp hay sao? Anh từng thấy anh gọi đen – giàu – đẹp chưa?”
“Anh cũng không ngại em bị đen.” Trần Diệc Nhiên dở khóc dở cười nhìn cô.
“Nhưng mà em để ý.” Điềm Tâm duỗi cánh tay, sau đó nhìn cánh tay của Trần Diệc Nhiên ở bên cạnh, so sánh một chút, sau đó thành thật nói: “Haizz... Anh nhìn xem, vậy mà anh vẫn còn trắng hơn em một chút. Nhất định là bởi vì suốt ngày anh đều trốn trong phòng làm việc có điều hòa, không hề phải phơi nắng, đợi đến lúc em trở lại trường, mỗi ngày đều phải đi học, dãi nắng dầm mưa, chỉ cần qua một học kì, nhất định lại sẽ đen hơn anh không ít.”
“Đây cũng có thể coi là lý do?” Trần Diệc Nhiên hơi cúi đầu, ánh mắt liếc qua cánh tay nhỏ nhắn của người nào đó một chút, ừm, quả thật là đen hơn anh một chút...
Cô vốn cho rằng sau khi mẹ Trần trở về nhất định sẽ nói chuyện này cho cha mẹ cô biết, cho nên cô đã cố gắng chuẩn bị tâm lí thật tốt, chỉ chờ mẹ mình đột nhiên gọi đến, yêu cầu cô về nhà nói chuyện một chút, nhưng mà cô lại không nghĩ được rằng, qua cả ngày hôm đấy, cô vẫn không nhận được cuộc điện thoại nào của cha mẹ mình.
Trần Diệc Nhiên có chút bất đắc dĩ nhìn Điềm Tâm, đưa tay vỗ vỗ đầu cô: “Lo lắng lung tung cái gì thế, ngày mai phải về trường rồi, chẳng lẽ em không muốn nói với anh điều gì hay sao?”
“Đây không phải lo lắng lung tung...” Điềm Tâm ngẩng đầu lên nhìn Trần Diệc Nhiên, vô cùng đáng thương nói: “Chuyện này cũng giống như đã thông báo cho một người biết người ta phải bị chém đầu, kết quả người đó cũng đã chuẩn bị xong cả tư thế rồi, chỉ cần đợi một nhát đao chém xuống cổ, nhưng mà đao phủ cứ chỉ giơ đao ra rồi lại lúc ẩn lúc hiện, mãi không chịu ra tay, anh nói xem nếu đổi lại là người khác, làm gì có ai có thể yên tâm được chứ.”
“Cái ví dụ này của em...” Trần Diệc Nhiên nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm đã nhăn lại thành quả mướp đắng, không nhịn được đưa tay ra bóp một chút: “So sánh như vậy cũng được sao, chẳng lẽ chuyện giữa hai chúng ta là tội đáng chém hay sao?”
“Không phải, em chỉ lấy ví dụ miêu tả tâm trạng của em hiện giờ thôi mà...” Điềm Tâm lo lắng nhìn điện thoại di động của mình, mỗi lần điện thoại rung, trong lòng cô đều không khỏi hồi hộp bất an, chỉ sợ mẹ cô gọi đến.
“Cái gì nên đến cũng sẽ đến, không cần phải lo lắng, cho dù ngày nào em cũng nhắc đến thì cũng chưa chắc nó sẽ đến.” Trần Diệc Nhiên đưa tay xoa xoa tóc Điềm Tâm, hơi suy nghĩ, sau đó nói: “Không phải em nhất quyết muốn đi công viên nước hay sao? Không bằng hôm nay chúng ta đi đi.”
“Lúc này sao?” Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã là một giờ chiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không đi... Mặc dù hiện giờ đã là mùa thu, nhưng thời tiết vẫn còn rất nắng nóng, một giờ chiều chính là lúc nắng nóng nhất trong ngày, em không muốn ra ngoài vào lúc này...” Điềm Tâm lắc đầu, nói với Trần Diệc Nhiên: “Vất vả lắm em mới trốn được huấn luyện quân sự, không bị rám đen, không thể bị thất bại ngay trong gang tấc được.”
“Rám đen thì sao?” Trần Diệc Nhiên hơi nhướng mày, có chút không hiểu nhìn cô.
“Nếu bị rám đen rồi thì sẽ không đẹp nữa.” Điềm Tâm mất hứng bĩu môi: “Anh xem không phải người ta đều thích cô gái trắng trẻo hay sao, nếu như đen sì như than, vậy thì có ai thích chứ.”
“Hả... Người ta là ai?” Trần Diệc Nhiên hơi nheo mắt lại, nhìn Điềm Tâm, giả bộ thờ ờ thuận miệng hỏi.
“Người ta chính là... Chính là mọi người đó...” Điềm Tâm nhìn anh khó hiểu, giải thích nói: “Không phải vẫn hay gọi trắng – giàu – đẹp hay sao? Anh từng thấy anh gọi đen – giàu – đẹp chưa?”
“Anh cũng không ngại em bị đen.” Trần Diệc Nhiên dở khóc dở cười nhìn cô.
“Nhưng mà em để ý.” Điềm Tâm duỗi cánh tay, sau đó nhìn cánh tay của Trần Diệc Nhiên ở bên cạnh, so sánh một chút, sau đó thành thật nói: “Haizz... Anh nhìn xem, vậy mà anh vẫn còn trắng hơn em một chút. Nhất định là bởi vì suốt ngày anh đều trốn trong phòng làm việc có điều hòa, không hề phải phơi nắng, đợi đến lúc em trở lại trường, mỗi ngày đều phải đi học, dãi nắng dầm mưa, chỉ cần qua một học kì, nhất định lại sẽ đen hơn anh không ít.”
“Đây cũng có thể coi là lý do?” Trần Diệc Nhiên hơi cúi đầu, ánh mắt liếc qua cánh tay nhỏ nhắn của người nào đó một chút, ừm, quả thật là đen hơn anh một chút...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro