Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Quả thật rất ngọt
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
“Chẳng lẽ không phải như vậy sao?” Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên, nghiêm túc hỏi lại.
“Đi.” Trần Diệc Nhiên không trả lời cô, mà trực tiếp nắm lấy cánh tay cô, kéo cô từ ghế sofa đứng dậy, đi thẳng về phía cửa chính.
“Này này... anh muốn đi đâu vậy?” Điềm Tâm vừa giãy giụa, vừa lớn tiếng kêu.
“Đi ra ngoài chơi.” Trần Diệc Nhiên thản nhiên trả lời, thuận tay lấy chìa khóa xe đặt trên tủ giày, trực tiếp đi về phía thang máy.
Hơn hai giờ chiều, chính là thời điểm nắng nóng nhất trong ngày.
Mặc dù đã vào thu, nhưng nhiệt độ ở thành phố Z vẫn còn cao như lúc còn đang mùa hè, ánh mặt trời nóng rực nhiệt tình tỏa ra nhiệt lượng, bầu trời xanh biếc, không hề có chút bóng mây.
Trần Diệc Nhiên đeo kính râm, dắt tay Điềm Tâm, đứng trước cổng lớn công viên nước thành phố Z, mỉm cười nói: “Ừm... Nhìn cũng không tệ đâu.”
“Cái gì không tệ chứ...” Điềm Tâm lấy tay đặt trên đầu, che đi ánh mặt trời chói chang, ủ rũ nói: “Anh... Anh không nóng sao?”
“Cũng bình thường.” Trần Diệc Nhiên cúi đầu nhìn Điềm Tâm một chút, thuận miệng nói: “Chờ anh một lát”, sau đó liền rời đi.
Điềm Tâm đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Trần Diệc Nhiên chạy đến một quán hàng rong cách đó không xa, nói với chủ hàng vài câu, liền thoải mái rút ví, một tay giao tiền, một tay lấy hàng, cầm hai chai nước và một chiếc mũ che nắng, sau đó quay lại.
“Đây, cầm lấy.” Trần Diệc Nhiên đội chiếc mũ che nắng cho Điềm Tâm, sau đó đưa một chai nước giải khát trong tay cho cô: “Cho em.”
“A...” Điềm Tâm cúi đầu, nhìn chai đồ uống trong tay, là vị cam: “Của anh là vị gì?”
“Vị dưa hấu.” Trần Diệc Nhiên tiện tay giơ chai đồ uống lên, lắc lắc trước mặt Điềm Tâm.
“Em muốn uống vị dưa hấu.” Điềm Tâm trông mong nhìn chai đồ uống trong tay anh, yếu ớt nói.
“Vậy cầm đi.” Trần Diệc Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, đưa chai đồ uống trong tay mình cho Điềm Tâm, rồi lại cầm lấy chai nước giải khát vị cam trong tay cô.
“Hi hi...” Điềm Tâm vui vẻ cười cười, sau đó mở nắp chai, uống một ngụm, vị dưa hấu ngọt ngọt trôi qua cổ họng rồi đến thẳng dạ dày, trong nháy mắt liền giảm bớt không ít cảm giác khô nóng trong người cô.
Trần Diệc Nhiên có chút buồn cười nhìn cô, lắc lắc đầu, sau đó mở chai đồ uống trong tay mình, cũng uống một ngụm.
“Anh Nhiên... Anh có muốn nếm thử chai của em không?” Điềm Tâm giơ chai của mình tới trước mặt anh, thuận miệng hỏi.
“Không cần.” Trần Diệc Nhiên lắc đầu, lắc lắc chai nước trong tay mình trước mặt cô: “Anh uống cái này được rồi.”
“A...” Điềm Tâm có chút thất vọng nhìn anh, im lặng buông cánh tay nhỏ xuống.
“Nhưng mà em đã muốn cho anh nếm thử, vậy thì anh cũng thử một chút cũng không sao...” Trần Diệc Nhiên nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, không nhịn được cười cười.
“Hi hi... Cho anh...” Điềm Tâm vui vẻ ngẩng đầu nở nụ cười với anh, sau đó đưa chai đồ uống trong tay mình cho Trần Diệc Nhiên.
“Ừm..” Trần Diệc Nhiên liếc mắt nhìn chai nước trong tay cô một chút, sau đó trực tiếp đẩy tay cô ra, rồi lại kéo cánh tay còn lại của cô, khiến cho cô tiến sát lại gần mình, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ thắm mềm mại của cô, đầu lưỡi trơn trượt thuần thục cạy mở hàm răng của Điềm Tâm, bắt được đầu lưỡi của cô, liếm một chút.
Điềm Tâm còn chưa kịp phản ứng lại, Trần Diệc Nhiên đã đứng thẳng lại như cũ, gật đầu nói: “Ừm, quả thật rất ngọt.”
“Đi.” Trần Diệc Nhiên không trả lời cô, mà trực tiếp nắm lấy cánh tay cô, kéo cô từ ghế sofa đứng dậy, đi thẳng về phía cửa chính.
“Này này... anh muốn đi đâu vậy?” Điềm Tâm vừa giãy giụa, vừa lớn tiếng kêu.
“Đi ra ngoài chơi.” Trần Diệc Nhiên thản nhiên trả lời, thuận tay lấy chìa khóa xe đặt trên tủ giày, trực tiếp đi về phía thang máy.
Hơn hai giờ chiều, chính là thời điểm nắng nóng nhất trong ngày.
Mặc dù đã vào thu, nhưng nhiệt độ ở thành phố Z vẫn còn cao như lúc còn đang mùa hè, ánh mặt trời nóng rực nhiệt tình tỏa ra nhiệt lượng, bầu trời xanh biếc, không hề có chút bóng mây.
Trần Diệc Nhiên đeo kính râm, dắt tay Điềm Tâm, đứng trước cổng lớn công viên nước thành phố Z, mỉm cười nói: “Ừm... Nhìn cũng không tệ đâu.”
“Cái gì không tệ chứ...” Điềm Tâm lấy tay đặt trên đầu, che đi ánh mặt trời chói chang, ủ rũ nói: “Anh... Anh không nóng sao?”
“Cũng bình thường.” Trần Diệc Nhiên cúi đầu nhìn Điềm Tâm một chút, thuận miệng nói: “Chờ anh một lát”, sau đó liền rời đi.
Điềm Tâm đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Trần Diệc Nhiên chạy đến một quán hàng rong cách đó không xa, nói với chủ hàng vài câu, liền thoải mái rút ví, một tay giao tiền, một tay lấy hàng, cầm hai chai nước và một chiếc mũ che nắng, sau đó quay lại.
“Đây, cầm lấy.” Trần Diệc Nhiên đội chiếc mũ che nắng cho Điềm Tâm, sau đó đưa một chai nước giải khát trong tay cho cô: “Cho em.”
“A...” Điềm Tâm cúi đầu, nhìn chai đồ uống trong tay, là vị cam: “Của anh là vị gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vị dưa hấu.” Trần Diệc Nhiên tiện tay giơ chai đồ uống lên, lắc lắc trước mặt Điềm Tâm.
“Em muốn uống vị dưa hấu.” Điềm Tâm trông mong nhìn chai đồ uống trong tay anh, yếu ớt nói.
“Vậy cầm đi.” Trần Diệc Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, đưa chai đồ uống trong tay mình cho Điềm Tâm, rồi lại cầm lấy chai nước giải khát vị cam trong tay cô.
“Hi hi...” Điềm Tâm vui vẻ cười cười, sau đó mở nắp chai, uống một ngụm, vị dưa hấu ngọt ngọt trôi qua cổ họng rồi đến thẳng dạ dày, trong nháy mắt liền giảm bớt không ít cảm giác khô nóng trong người cô.
Trần Diệc Nhiên có chút buồn cười nhìn cô, lắc lắc đầu, sau đó mở chai đồ uống trong tay mình, cũng uống một ngụm.
“Anh Nhiên... Anh có muốn nếm thử chai của em không?” Điềm Tâm giơ chai của mình tới trước mặt anh, thuận miệng hỏi.
“Không cần.” Trần Diệc Nhiên lắc đầu, lắc lắc chai nước trong tay mình trước mặt cô: “Anh uống cái này được rồi.”
“A...” Điềm Tâm có chút thất vọng nhìn anh, im lặng buông cánh tay nhỏ xuống.
“Nhưng mà em đã muốn cho anh nếm thử, vậy thì anh cũng thử một chút cũng không sao...” Trần Diệc Nhiên nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, không nhịn được cười cười.
“Hi hi... Cho anh...” Điềm Tâm vui vẻ ngẩng đầu nở nụ cười với anh, sau đó đưa chai đồ uống trong tay mình cho Trần Diệc Nhiên.
“Ừm..” Trần Diệc Nhiên liếc mắt nhìn chai nước trong tay cô một chút, sau đó trực tiếp đẩy tay cô ra, rồi lại kéo cánh tay còn lại của cô, khiến cho cô tiến sát lại gần mình, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ thắm mềm mại của cô, đầu lưỡi trơn trượt thuần thục cạy mở hàm răng của Điềm Tâm, bắt được đầu lưỡi của cô, liếm một chút.
Điềm Tâm còn chưa kịp phản ứng lại, Trần Diệc Nhiên đã đứng thẳng lại như cũ, gật đầu nói: “Ừm, quả thật rất ngọt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro