Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Khủng hoảng tình cảm, hồi báo động giả 5
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
-Ai da, thật ngại quá, tôi mới phát hiện tôi lấy nhầm điện thoại mất
rồi, cái này là điện thoại cũ của anh tôi. - Thẩm Tâm thấy nhân viên lễ
tân quay số thì đột nhiên hoảng sợ nói:
-Đợi lát nữa hẵng gọi, tôi lại phải về nhà nữa rồi, lát nữa tôi đến lại phiền cô gọi lần nữa.
Nhân viên lễ tân hơi sửng sốt một chút, sau đó dập máy điện thoại, nhìn Thẩm Tâm cười nói:
-Được.
-Thật là ngại quá. - Thẩm Tâm hướng phía cô nhân viên kia mà lễ phép cười cười, sau đó kéo tay Điềm Tâm lôi đi.
-Hả? Chẳng lẽ chúng ta không lên sao? - Điềm Tâm nghi hoặc nhìn Thẩm Tâm, cô nhân viên lễ tân kia còn chưa đưa số phòng cho hai cô nữa.
-Có chứ sao! Chúng ta cứ trực tiếp đi thang máy mà lên là được rồi. - Thẩm Tâm cầm lấy tay Điềm Tâm dắt đến trước thang máy.
-Nhưng mà không biết số phòng mà? - Điềm Tâm thêm buồn bực.
-Vừa rồi mình thấy nhân viên phục vụ nhấn số 0832, vậy Lục Dật Tiêu hẳn đang ở phòng ba hai tầng tám. - Thẩm Tâm tiến vào thang máy, trực tiếp nhấn nút tầng tám, sau đó xoay người giải thích với Điềm Tâm.
Điềm Tâm hơi sững sờ, vẫn còn chút nghi ngờ nói:
-Nếu như vừa rồi cô nhân viên lễ tân đó không phải gọi điện thoại thì sao?
-Đồ ngốc. - Thẩm Tâm liếc cô một cái nói:
-Nếu cô ta không gọi điện thoại xác nhận vậy tại sao lại không cho chúng ta biết số phòng?
-Nói cũng đúng. - Điềm Tâm lúc này mới lấy lại tinh thần.
"Ting ting, Đã đến tầng tám". - Giọng nữ dễ nghe trong thang máy vang lên bên tai hai người.
Thẩm Tâm hít một hơi thật sâu rồi bước ra khỏi thang máy. Điềm Tâm lo lắng nhìn cô một cái rồi theo sau.
Khi đã đến trước cửa phòng ba hai tầng tám, Điềm Tâm nhìn chằm chằm vào con số trên cửa phòng, định hỏi Thẩm Tâm nên làm gì bây giờ.
Thẩm Tâm quay sang nhìn Điềm Tâm, ra hiệu cho cô đừng lên tiếng, sau đó nghiêm túc tựa vào cửa nghe động tĩnh bên trong.
Điềm Tâm bụm lấy miệng mình, nhìn Thẩm Tâm nhẹ gật đầu sau đó cũng nghiêng đầu áp tai vào cửa nghe ngóng.
-Thế nào? Bây giờ cởi ra được chưa? - Giọng Lục Dật Tiêu trầm thấp xen lẫn điệu bộ cười mỉm vang lên trong phòng.
Điềm Tâm mở to hai mắt, quay sang nhìn Thẩm Tâm, nhận ra cô ấy cũng đang rất nghiêm túc nghe.
-Ừ, bây giờ cởi ra đi... - Giọng cô gái trong vắt xen lẫn chút ngượng ngùng.
-Cô tới giúp tôi, hay tôi phải tự đến? - Lục Dật Tiêu giọng lười biếng vang lên.
-Anh...anh...tự cởi đi...
Điềm Tâm nghe câu này, trong đầu tưởng tượng ra gương mặt ửng hồng của cô gái.
Nói thật, cô nghe câu này mà muốn phun ra lửa.
-A...Nhưng tôi thích cô cởi giúp tôi... - Giọng Lục Dật Tiêu tiếp tục vang lên:
-Đây là lần đầu tiên của cô sao?
-Ừ...ừ... - Giọng người con gái kia như sắp không thể nghe được nữa rồi.
-Lần đầu khó tránh phải hồi hộp, về sau quen rồi cũng không còn căng thẳng như vậy nữa đâu.
Lục Dật Tiêu ngừng một chút, sau đó giọng đen tối tiếp tục nói:
-Sau này quen rồi, sẽ cảm thấy chuyện này có cảm giác sung sướng khó nói nên lời, đặc biệt là lúc cô hết sức tập trung.
-Ừ, tôi biết rồi... - Điệu bộ xấu hổ của cô gái kia làm cho Thẩm Tâm cùng Điềm Tâm đang nghe lén bên ngoài bất giác nhìn nhau.
Trong khoảnh khắc đó, Điềm Tâm gần như có thể thấy được ánh mắt Thẩm Tâm đang đằng đằng sát khí.
-Đợi lát nữa hẵng gọi, tôi lại phải về nhà nữa rồi, lát nữa tôi đến lại phiền cô gọi lần nữa.
Nhân viên lễ tân hơi sửng sốt một chút, sau đó dập máy điện thoại, nhìn Thẩm Tâm cười nói:
-Được.
-Thật là ngại quá. - Thẩm Tâm hướng phía cô nhân viên kia mà lễ phép cười cười, sau đó kéo tay Điềm Tâm lôi đi.
-Hả? Chẳng lẽ chúng ta không lên sao? - Điềm Tâm nghi hoặc nhìn Thẩm Tâm, cô nhân viên lễ tân kia còn chưa đưa số phòng cho hai cô nữa.
-Có chứ sao! Chúng ta cứ trực tiếp đi thang máy mà lên là được rồi. - Thẩm Tâm cầm lấy tay Điềm Tâm dắt đến trước thang máy.
-Nhưng mà không biết số phòng mà? - Điềm Tâm thêm buồn bực.
-Vừa rồi mình thấy nhân viên phục vụ nhấn số 0832, vậy Lục Dật Tiêu hẳn đang ở phòng ba hai tầng tám. - Thẩm Tâm tiến vào thang máy, trực tiếp nhấn nút tầng tám, sau đó xoay người giải thích với Điềm Tâm.
Điềm Tâm hơi sững sờ, vẫn còn chút nghi ngờ nói:
-Nếu như vừa rồi cô nhân viên lễ tân đó không phải gọi điện thoại thì sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Đồ ngốc. - Thẩm Tâm liếc cô một cái nói:
-Nếu cô ta không gọi điện thoại xác nhận vậy tại sao lại không cho chúng ta biết số phòng?
-Nói cũng đúng. - Điềm Tâm lúc này mới lấy lại tinh thần.
"Ting ting, Đã đến tầng tám". - Giọng nữ dễ nghe trong thang máy vang lên bên tai hai người.
Thẩm Tâm hít một hơi thật sâu rồi bước ra khỏi thang máy. Điềm Tâm lo lắng nhìn cô một cái rồi theo sau.
Khi đã đến trước cửa phòng ba hai tầng tám, Điềm Tâm nhìn chằm chằm vào con số trên cửa phòng, định hỏi Thẩm Tâm nên làm gì bây giờ.
Thẩm Tâm quay sang nhìn Điềm Tâm, ra hiệu cho cô đừng lên tiếng, sau đó nghiêm túc tựa vào cửa nghe động tĩnh bên trong.
Điềm Tâm bụm lấy miệng mình, nhìn Thẩm Tâm nhẹ gật đầu sau đó cũng nghiêng đầu áp tai vào cửa nghe ngóng.
-Thế nào? Bây giờ cởi ra được chưa? - Giọng Lục Dật Tiêu trầm thấp xen lẫn điệu bộ cười mỉm vang lên trong phòng.
Điềm Tâm mở to hai mắt, quay sang nhìn Thẩm Tâm, nhận ra cô ấy cũng đang rất nghiêm túc nghe.
-Ừ, bây giờ cởi ra đi... - Giọng cô gái trong vắt xen lẫn chút ngượng ngùng.
-Cô tới giúp tôi, hay tôi phải tự đến? - Lục Dật Tiêu giọng lười biếng vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Anh...anh...tự cởi đi...
Điềm Tâm nghe câu này, trong đầu tưởng tượng ra gương mặt ửng hồng của cô gái.
Nói thật, cô nghe câu này mà muốn phun ra lửa.
-A...Nhưng tôi thích cô cởi giúp tôi... - Giọng Lục Dật Tiêu tiếp tục vang lên:
-Đây là lần đầu tiên của cô sao?
-Ừ...ừ... - Giọng người con gái kia như sắp không thể nghe được nữa rồi.
-Lần đầu khó tránh phải hồi hộp, về sau quen rồi cũng không còn căng thẳng như vậy nữa đâu.
Lục Dật Tiêu ngừng một chút, sau đó giọng đen tối tiếp tục nói:
-Sau này quen rồi, sẽ cảm thấy chuyện này có cảm giác sung sướng khó nói nên lời, đặc biệt là lúc cô hết sức tập trung.
-Ừ, tôi biết rồi... - Điệu bộ xấu hổ của cô gái kia làm cho Thẩm Tâm cùng Điềm Tâm đang nghe lén bên ngoài bất giác nhìn nhau.
Trong khoảnh khắc đó, Điềm Tâm gần như có thể thấy được ánh mắt Thẩm Tâm đang đằng đằng sát khí.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro