Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Khủng hoảng tình cảm, hồi báo động giả 6
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Điềm Tâm có chút sợ mà ôm lấy hai cánh tay mình, cố gắng nuốt nước miếng một cái, sau đó há mồm, nhìn Thẩm Tâm đang trầm lặng mà nói:
-Làm sao bây giờ? Chúng ta có vào không?
Ánh mắt xinh đẹp của Thẩm Tâm gần như sắp phun ra lửa, nhưng cô quay sang Điềm Tâm lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói:
-Chờ một lát nữa.
"Còn chờ cái gì nữa? Thêm một lát nữa Lục tổng nhà cậu sẽ khó mà giữ được đấy!"
Điềm Tâm trợn mắt nhìn Thẩm Tâm, bờ môi hồng hào hơi giật giật, cuối cùng vẫn không thể nói ra câu này.
-Cô muốn ở đâu? Trên giường, trên ghế salon hay là trong phòng tắm? - Giọng nói trầm ấm dễ nghe của Lục Dật Tiêu lại vang lên trong phòng.
-Tôi...ừm...hay là anh quyết định đi... - Giọng cô gái nhỏ đến nổi sắp không thể nghe được nữa rồi.
-Nếu như là lần đầu thì trên giường đi, sau này có thể đổi sang chỗ khác, mỗi lần như vậy sẽ lại có cảm giác không giống nhau... - Giọng Lục Dật Tiêu lộ rõ sự vui vẻ, cái giọng điệu mờ ám kia làm cho Điềm Tâm nghe xong cũng không khỏi xấu hổ.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Thẩm Tâm nắm chặt lại, trong đầu chắc đang nổi trận lôi đình rồi.
-Tôi nằm xong rồi. -Giọng lười biếng của Lục Dật Tiêu tiếp tục vang lên:
-Tới đây đi.
Thẩm Tâm quay đầu, đôi mắt mở to bừng lên ngọn lửa nhìn Điềm Tâm, sau đó thấp giọng nói:
-Ngay bây giờ.
-Hả? - Điềm Tâm trong một khoảnh khắc không kịp phản ứng, đang làm cái gì thế?
Thẩm Tâm quay người, sải bước tiến tới gần nhân viên dọn phòng đang cách đó không xa, cười cười, sau đó ngọt ngào nói:-Thật ngại quá, tôi là khách phòng 0832, vừa rồi ra ngoài mà quên mất cầm thẻ mở khóa phòng, phiền cô giúp mở cửa để tôi vào lấy.
-A, được. - Nhân viên dọn phòng nhìn thoáng qua Thẩm Tâm, sau đó đặt chiếc khăn tắm trong tay xuống rồi theo Thẩm Tâm đến trước cửa phòng 0832.
Nhân viên dọn phòng rút thẻ ra, quét một cái, lập tức cửa phòng mở ra.
Thẩm Tâm ngọt ngào nói:
-Cảm ơn.
Cô xoay người liền lập tức thay đổi thái độ, vẻ mặt giận đùng đùng đẩy cửa phòng ra nhanh chóng tiến vào.
Hành lang từ cửa vào, áo quần rơi vãi đầy trên sàn.
Thẩm Tâm nhìn áo sơ mi, cà vạt, thắt lưng, bít tất...thậm chí còn có đồ lót trên sàn mà giận đến run cả người. Hai bàn tay nắm chặt vừa nhả ra nay lại nắm chặt hơn nữa.
Điềm Tâm dè dặt theo sau Thẩm Tâm, mắt lướt qua đống đồ trên sàn, không nhịn được trong lòng thốt lên, Lục tổng cởi ra mấy thứ này, thật sự là đã hoàn toàn trần truồng rồi!
Thẩm Tâm không thể chịu được nữa mà tiến thẳng vào trong phòng, giọng phẫn nộ hét lên:
-Lục—— Dật —— Tiêu ——!!
Sau đó bỗng im bặt.
Trong phòng bốn người trơ mắt nhìn nhau.
Điềm Tâm há miệng, nhìn Lục Dật Tiêu rồi lại nhìn sang cô gái kia, ấp úng nói:
-Anh à...anh làm gì ở đây vậy?
-Làm sao bây giờ? Chúng ta có vào không?
Ánh mắt xinh đẹp của Thẩm Tâm gần như sắp phun ra lửa, nhưng cô quay sang Điềm Tâm lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói:
-Chờ một lát nữa.
"Còn chờ cái gì nữa? Thêm một lát nữa Lục tổng nhà cậu sẽ khó mà giữ được đấy!"
Điềm Tâm trợn mắt nhìn Thẩm Tâm, bờ môi hồng hào hơi giật giật, cuối cùng vẫn không thể nói ra câu này.
-Cô muốn ở đâu? Trên giường, trên ghế salon hay là trong phòng tắm? - Giọng nói trầm ấm dễ nghe của Lục Dật Tiêu lại vang lên trong phòng.
-Tôi...ừm...hay là anh quyết định đi... - Giọng cô gái nhỏ đến nổi sắp không thể nghe được nữa rồi.
-Nếu như là lần đầu thì trên giường đi, sau này có thể đổi sang chỗ khác, mỗi lần như vậy sẽ lại có cảm giác không giống nhau... - Giọng Lục Dật Tiêu lộ rõ sự vui vẻ, cái giọng điệu mờ ám kia làm cho Điềm Tâm nghe xong cũng không khỏi xấu hổ.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Thẩm Tâm nắm chặt lại, trong đầu chắc đang nổi trận lôi đình rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Tôi nằm xong rồi. -Giọng lười biếng của Lục Dật Tiêu tiếp tục vang lên:
-Tới đây đi.
Thẩm Tâm quay đầu, đôi mắt mở to bừng lên ngọn lửa nhìn Điềm Tâm, sau đó thấp giọng nói:
-Ngay bây giờ.
-Hả? - Điềm Tâm trong một khoảnh khắc không kịp phản ứng, đang làm cái gì thế?
Thẩm Tâm quay người, sải bước tiến tới gần nhân viên dọn phòng đang cách đó không xa, cười cười, sau đó ngọt ngào nói:-Thật ngại quá, tôi là khách phòng 0832, vừa rồi ra ngoài mà quên mất cầm thẻ mở khóa phòng, phiền cô giúp mở cửa để tôi vào lấy.
-A, được. - Nhân viên dọn phòng nhìn thoáng qua Thẩm Tâm, sau đó đặt chiếc khăn tắm trong tay xuống rồi theo Thẩm Tâm đến trước cửa phòng 0832.
Nhân viên dọn phòng rút thẻ ra, quét một cái, lập tức cửa phòng mở ra.
Thẩm Tâm ngọt ngào nói:
-Cảm ơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô xoay người liền lập tức thay đổi thái độ, vẻ mặt giận đùng đùng đẩy cửa phòng ra nhanh chóng tiến vào.
Hành lang từ cửa vào, áo quần rơi vãi đầy trên sàn.
Thẩm Tâm nhìn áo sơ mi, cà vạt, thắt lưng, bít tất...thậm chí còn có đồ lót trên sàn mà giận đến run cả người. Hai bàn tay nắm chặt vừa nhả ra nay lại nắm chặt hơn nữa.
Điềm Tâm dè dặt theo sau Thẩm Tâm, mắt lướt qua đống đồ trên sàn, không nhịn được trong lòng thốt lên, Lục tổng cởi ra mấy thứ này, thật sự là đã hoàn toàn trần truồng rồi!
Thẩm Tâm không thể chịu được nữa mà tiến thẳng vào trong phòng, giọng phẫn nộ hét lên:
-Lục—— Dật —— Tiêu ——!!
Sau đó bỗng im bặt.
Trong phòng bốn người trơ mắt nhìn nhau.
Điềm Tâm há miệng, nhìn Lục Dật Tiêu rồi lại nhìn sang cô gái kia, ấp úng nói:
-Anh à...anh làm gì ở đây vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro