Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Nghỉ đông, bốn người đi chơi (12)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
“Bộp…” Thẩm Tâm dùng một bàn tay vỗ mạnh lên lên Điềm Tâm: “Cậu nói nhảm quá nhiều rồi đấy.”
“Phụt…!!!” Lại một lần nữa, Điềm Tâm phun thẳng ngụm nước súc miệng lên gương.
“Tớ chịu rồi đấy, cậu có thù với chiếc gương nhà tớ đấy hả?” Điềm Tâm đưa tay lau nước đọng trên môi, xoay người lại, đen mặt hỏi Thẩm Tâm: “Cậu bước đến phòng vệ sinh của nhà tớ ngắn ngủ 10 phút mà thôi, mà lại có thể khiến chiếc gương nhà tớ chịu ‘lễ rửa tội’ đến tận ba lần!!”
“Vấn đề là ở cậu, không phải do tớ!” Thẩm Tâm bất đắc dĩ xua xua tay với Điềm Tâm: “Đều là do cậu phun ra, không phải tớ phun!”
“ĐM! còn không phải là do cậu hại à!” Điềm Tâm tức giận nói với cô ấy.
“Cô gái nhỏ, suốt ngày cậu cứ ‘ĐM’ với con mẹ nó, cậu có khả năng làm ‘chuyện kia’ đấy à?” Thẩm Tâm nhíu màu nhìn Điềm Tâm, giáo dục cô.
“Cậu cũng có thể đẩy ngã Lục Dật Tiêu, tại sao tớ lại không thể làm được ‘chuyện kia’?” Điềm Tâm trợn mắt lườm cô ấy, sau đó đưa tay làm dấu “X” nói: “Thôi, không nói nữa, ít nhất cũng phải để tớ đánh răng xong đã rồi hẵng nói tiếp, tớ cũng không muốn lại tiếp tục phun lên chiếc gương nhà mình lần thứ tư đâu, mà cậu muốn mau chóng đưa Lục Dật Tiêu lên giường, thì hãy chờ tớ đánh răng xong rồi hãy phát biểu những lời nói ‘chấn động trời đất’ của cậu.”
Thẩm Tâm đưa tay ra dấu chữ “OK” với Điềm Tâm, sau đó im lặng đứng ở cửa nhà vệ sinh, nhìn Điềm Tâm đánh răng, rửa mặt, đi vệ sinh…
Điềm Tâm đen mặt ngồi trên bồn cầu, nhìn Điềm Tâm đang đứng trước mặt mình, rốt cuộc không nhịn được nói: “Cậu không thể ra bên ngoài chờ một lát được à? Tớ đi vệ sinh, cậu ở đây nhìn chằm chằm làm cái gì?”
“À…” Thẩm Tâm nhẹ giọng đồng ý một tiếng, sau đó xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Rốt cuộc Điềm Tâm cũng có thể thở phào một hơi, đồng thời, cô không nhịn được bắt đầu lo lắng thay cho Lục Dật Tiêu, chỉ e buổi tối hôm nay anh Tiêu nhà cô khó giữ được “trinh tiết”… Nhưng nếu suy nghĩ một chút, cô lại cảm thấy… Có chút cảm giác chờ mong!!
Chờ đến khi Điềm Tâm vệ sinh cá nhân xong xuôi, sau đó lại bữa sáng, rồi mới lên xe, theo Thẩm Tâm đến thành phố W, cô mới lấy điện thoại di động gửi cho Trần Diệc Nhiên một tin nhắn ngắn:
“Anh Nhiên, em và Điểm Tâm Nhỏ đến thành phố W, anh làm việc chăm chỉ, đừng quá mức nhớ em, yêu anh nhất!”
Sau một lát, Trần Diệc Nhiên gửi tin nhắn trả lời:
“Cái đầu em ấy. Hôm nay là chủ nhật mà.”
A…
Điềm Tâm đưa tay gãi gãi đầu mình, hình như hôm nay đúng là chủ nhật.
“Đến thành phố W nhớ gọi điện cho anh.” Trần Diệc Nhiên lại tiếp tục gửi thêm một tin nhắn đến.
“Được, không có vấn đề gì.” Điềm Tâm gửi tin nhắn trả lời.
Sau khi bấm nút gửi tin nhắn này xong, Điềm Tâm liền cất điện thoại di động, sau đó xoay đầu lại nhìn Thẩm Tâm, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Điểm Tâm Nhỏ?”
“Hử?” Thẩm Tâm vừa lái xe, vừa tùy tiện trả lời cô một tiếng.
“Kế hoạch của cậu…” Điềm Tâm suy nghĩ, sau đó do dự hỏi cô ấy: “Ý tớ là, cậu dự đinh… ‘đẩy ngã’ Lục Dật Tiêu như thế nào?”
“Hả? Tất nhiên là ‘bá vương ngạnh thượng cung’ rồi, chủ động ôm ấp yêu thương, dụ dỗ ép buộc khiến anh ấy uống say, sau đó thừa cơ lên giường.” Thẩm Tâm nói không chút ngập ngừng, trả lời Điềm Tâm.
“…” Nhất thời Điềm Thâm không nói được lời nào, một lúc lâu sau, mới thấp giọng hỏi: “Cậu nói thật à?”
“Còn thật hơn cả ngọc trai nữa đấy!” Thẩm Tâm gật đầu.
“Dù sao đó cũng là lần đầu tiên của hai người, chẳng lẽ không thể… ừm… dịu dàng một chút, lãng mạn một chút, lại có chút đáng nhớ hay sao?” Điềm Tâm đưa tay lau mồ hôi trên trán, yếu ớt hỏi.
“Phụt…!!!” Lại một lần nữa, Điềm Tâm phun thẳng ngụm nước súc miệng lên gương.
“Tớ chịu rồi đấy, cậu có thù với chiếc gương nhà tớ đấy hả?” Điềm Tâm đưa tay lau nước đọng trên môi, xoay người lại, đen mặt hỏi Thẩm Tâm: “Cậu bước đến phòng vệ sinh của nhà tớ ngắn ngủ 10 phút mà thôi, mà lại có thể khiến chiếc gương nhà tớ chịu ‘lễ rửa tội’ đến tận ba lần!!”
“Vấn đề là ở cậu, không phải do tớ!” Thẩm Tâm bất đắc dĩ xua xua tay với Điềm Tâm: “Đều là do cậu phun ra, không phải tớ phun!”
“ĐM! còn không phải là do cậu hại à!” Điềm Tâm tức giận nói với cô ấy.
“Cô gái nhỏ, suốt ngày cậu cứ ‘ĐM’ với con mẹ nó, cậu có khả năng làm ‘chuyện kia’ đấy à?” Thẩm Tâm nhíu màu nhìn Điềm Tâm, giáo dục cô.
“Cậu cũng có thể đẩy ngã Lục Dật Tiêu, tại sao tớ lại không thể làm được ‘chuyện kia’?” Điềm Tâm trợn mắt lườm cô ấy, sau đó đưa tay làm dấu “X” nói: “Thôi, không nói nữa, ít nhất cũng phải để tớ đánh răng xong đã rồi hẵng nói tiếp, tớ cũng không muốn lại tiếp tục phun lên chiếc gương nhà mình lần thứ tư đâu, mà cậu muốn mau chóng đưa Lục Dật Tiêu lên giường, thì hãy chờ tớ đánh răng xong rồi hãy phát biểu những lời nói ‘chấn động trời đất’ của cậu.”
Thẩm Tâm đưa tay ra dấu chữ “OK” với Điềm Tâm, sau đó im lặng đứng ở cửa nhà vệ sinh, nhìn Điềm Tâm đánh răng, rửa mặt, đi vệ sinh…
Điềm Tâm đen mặt ngồi trên bồn cầu, nhìn Điềm Tâm đang đứng trước mặt mình, rốt cuộc không nhịn được nói: “Cậu không thể ra bên ngoài chờ một lát được à? Tớ đi vệ sinh, cậu ở đây nhìn chằm chằm làm cái gì?”
“À…” Thẩm Tâm nhẹ giọng đồng ý một tiếng, sau đó xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Rốt cuộc Điềm Tâm cũng có thể thở phào một hơi, đồng thời, cô không nhịn được bắt đầu lo lắng thay cho Lục Dật Tiêu, chỉ e buổi tối hôm nay anh Tiêu nhà cô khó giữ được “trinh tiết”… Nhưng nếu suy nghĩ một chút, cô lại cảm thấy… Có chút cảm giác chờ mong!!
Chờ đến khi Điềm Tâm vệ sinh cá nhân xong xuôi, sau đó lại bữa sáng, rồi mới lên xe, theo Thẩm Tâm đến thành phố W, cô mới lấy điện thoại di động gửi cho Trần Diệc Nhiên một tin nhắn ngắn:
“Anh Nhiên, em và Điểm Tâm Nhỏ đến thành phố W, anh làm việc chăm chỉ, đừng quá mức nhớ em, yêu anh nhất!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau một lát, Trần Diệc Nhiên gửi tin nhắn trả lời:
“Cái đầu em ấy. Hôm nay là chủ nhật mà.”
A…
Điềm Tâm đưa tay gãi gãi đầu mình, hình như hôm nay đúng là chủ nhật.
“Đến thành phố W nhớ gọi điện cho anh.” Trần Diệc Nhiên lại tiếp tục gửi thêm một tin nhắn đến.
“Được, không có vấn đề gì.” Điềm Tâm gửi tin nhắn trả lời.
Sau khi bấm nút gửi tin nhắn này xong, Điềm Tâm liền cất điện thoại di động, sau đó xoay đầu lại nhìn Thẩm Tâm, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Điểm Tâm Nhỏ?”
“Hử?” Thẩm Tâm vừa lái xe, vừa tùy tiện trả lời cô một tiếng.
“Kế hoạch của cậu…” Điềm Tâm suy nghĩ, sau đó do dự hỏi cô ấy: “Ý tớ là, cậu dự đinh… ‘đẩy ngã’ Lục Dật Tiêu như thế nào?”
“Hả? Tất nhiên là ‘bá vương ngạnh thượng cung’ rồi, chủ động ôm ấp yêu thương, dụ dỗ ép buộc khiến anh ấy uống say, sau đó thừa cơ lên giường.” Thẩm Tâm nói không chút ngập ngừng, trả lời Điềm Tâm.
“…” Nhất thời Điềm Thâm không nói được lời nào, một lúc lâu sau, mới thấp giọng hỏi: “Cậu nói thật à?”
“Còn thật hơn cả ngọc trai nữa đấy!” Thẩm Tâm gật đầu.
“Dù sao đó cũng là lần đầu tiên của hai người, chẳng lẽ không thể… ừm… dịu dàng một chút, lãng mạn một chút, lại có chút đáng nhớ hay sao?” Điềm Tâm đưa tay lau mồ hôi trên trán, yếu ớt hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro