Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Nỗi lòng em không biết (3)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Điềm Tâm chân tay luống cuống đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng TÔ Việt xa dần rốt cuộc cũng quay đầu rầu rĩ nói với Trần Diệc Nhiên:
- Anh có ý gì?
Trần Diệc Nhiên ánh mắt thâm trầm nhìn cô, sau nửa ngày cũng không nói gì.
Trong màn đêm lờ mờ, Điềm Tâm ngước đôi mắt trong suốt nhìn anh, hai người giằng cô.
Thật lâu Trần Diệc Nhiên hơi ghé người lại sát Điềm Tâm, nhẹ nhàng hít hà, thấp giọng hỏi:
- Có mùi rượu, em lại uống rượu.
- Không - Điềm Tâm lắc đầu nhìn thoáng qua Trần Diệc Nhiên, thuận miệng nói - Là bạn học khác uống người em cũng bị lây mùi.
- Anh... - Điềm Tâm ánh mắt nghi ngờ nhìn anh - Anh ở nơi này chờ em là có chuyện gì sao?
- Ừ - Trần Diệc nhiên gật đầu sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay mình - Nhưng hôm nay quá muộn rồi, lần sau bàn đi. Em nhanh về muộn chút nữa bố mẹ sẽ lo lắng.
- Không - Điềm Tâm chờ Trần Diệc nhiên, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh chỉ vào mũi anh nói - Hôm nay anh phải nói rõ ràng với em, gì mà em có bạn trai, từ khi nào sao em không biết?
Trần Diệc Nhiên cong môi thản nhiên cười, duỗi tay ra nắm chặt tay cô, sau đó dời tay cô khỏi mũi mình âm trầm nói:
- Rất lâu trước kia, có lẽ em quên rồi.
Điềm Tâm không tưởng tượng nổi nhìn anh.
Con mẹ nó. Anh trai à, anh đang đùa sao? Chuyện này sao có thể quên được.
- Được rồi. Không còn sớm nữa nhanh vào nhà đi.
Trần Diệc Nhiên đảy nhẹ bả vai Điềm Tâm một chút.
- Trần Diệc Nhiên.
Điềm Tâm đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt trắng nõn, vẻ mặt đầy nghiêm túc:
- Chúng ta đã nói về sau gặp lại nhau sẽ xem như không quen biết. Lần trước anh giả vờ không biết em, lần này hà tất phải giả mạo làm bạn trai em? Anh đã không thích em vậy thì cũng đừng cản người khác thích em. Em thích anh, đúng, nhưng em đã rất cố gắng đã buông bỏ anh rồi, mời anh ngày lúc này đừng xuất hiện trước mặt em nữa, làm rối loạn nỗi lòng em.
Trần Diệ Nhiên cúi đầu, ánh đèn đường chiếu xuống phản trên gương mặt anh lúc sáng lúc tối.
Biểu cảm của anh cũng có chút bất định.
- Anh không thích em?
Giọng điệu Trần Diệc Nhiên giống như cười lại như không cười. Đôi mắt kia nhìn biểu cảm quật cường của Điềm Tâm, trầm mặc hồi lâu rốt cuộc không nói một lời mà xoay người đi.
Điềm Tâm nhìn bóng lưng rời đi của Trần Diệc Nhiên, trong lòng có một cảm giác không thể nói thành lời.
Giọng nói kia lại giống như cô đang phụ anh... Còn cả ánh mắt kia, làm như vậy giống như là bắt quả tang cô bên ngoài...
Hai người bọn họ có quan hệ gì sao? Chẳng có quan hệ gì cả.
Lúc trước còn là anh em nhưng hiện tại ngay cả anh em cũng không phải.
Điềm Tâm cứ như vậy đứng nguyên tại chõ, nhìn bóng lưng anh dần biến mất trong đêm, hồi lâu đưa tay sờ lên mặt mình, một mảng lạnh buốt.
- Anh có ý gì?
Trần Diệc Nhiên ánh mắt thâm trầm nhìn cô, sau nửa ngày cũng không nói gì.
Trong màn đêm lờ mờ, Điềm Tâm ngước đôi mắt trong suốt nhìn anh, hai người giằng cô.
Thật lâu Trần Diệc Nhiên hơi ghé người lại sát Điềm Tâm, nhẹ nhàng hít hà, thấp giọng hỏi:
- Có mùi rượu, em lại uống rượu.
- Không - Điềm Tâm lắc đầu nhìn thoáng qua Trần Diệc Nhiên, thuận miệng nói - Là bạn học khác uống người em cũng bị lây mùi.
- Anh... - Điềm Tâm ánh mắt nghi ngờ nhìn anh - Anh ở nơi này chờ em là có chuyện gì sao?
- Ừ - Trần Diệc nhiên gật đầu sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay mình - Nhưng hôm nay quá muộn rồi, lần sau bàn đi. Em nhanh về muộn chút nữa bố mẹ sẽ lo lắng.
- Không - Điềm Tâm chờ Trần Diệc nhiên, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh chỉ vào mũi anh nói - Hôm nay anh phải nói rõ ràng với em, gì mà em có bạn trai, từ khi nào sao em không biết?
Trần Diệc Nhiên cong môi thản nhiên cười, duỗi tay ra nắm chặt tay cô, sau đó dời tay cô khỏi mũi mình âm trầm nói:
- Rất lâu trước kia, có lẽ em quên rồi.
Điềm Tâm không tưởng tượng nổi nhìn anh.
Con mẹ nó. Anh trai à, anh đang đùa sao? Chuyện này sao có thể quên được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Được rồi. Không còn sớm nữa nhanh vào nhà đi.
Trần Diệc Nhiên đảy nhẹ bả vai Điềm Tâm một chút.
- Trần Diệc Nhiên.
Điềm Tâm đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt trắng nõn, vẻ mặt đầy nghiêm túc:
- Chúng ta đã nói về sau gặp lại nhau sẽ xem như không quen biết. Lần trước anh giả vờ không biết em, lần này hà tất phải giả mạo làm bạn trai em? Anh đã không thích em vậy thì cũng đừng cản người khác thích em. Em thích anh, đúng, nhưng em đã rất cố gắng đã buông bỏ anh rồi, mời anh ngày lúc này đừng xuất hiện trước mặt em nữa, làm rối loạn nỗi lòng em.
Trần Diệ Nhiên cúi đầu, ánh đèn đường chiếu xuống phản trên gương mặt anh lúc sáng lúc tối.
Biểu cảm của anh cũng có chút bất định.
- Anh không thích em?
Giọng điệu Trần Diệc Nhiên giống như cười lại như không cười. Đôi mắt kia nhìn biểu cảm quật cường của Điềm Tâm, trầm mặc hồi lâu rốt cuộc không nói một lời mà xoay người đi.
Điềm Tâm nhìn bóng lưng rời đi của Trần Diệc Nhiên, trong lòng có một cảm giác không thể nói thành lời.
Giọng nói kia lại giống như cô đang phụ anh... Còn cả ánh mắt kia, làm như vậy giống như là bắt quả tang cô bên ngoài...
Hai người bọn họ có quan hệ gì sao? Chẳng có quan hệ gì cả.
Lúc trước còn là anh em nhưng hiện tại ngay cả anh em cũng không phải.
Điềm Tâm cứ như vậy đứng nguyên tại chõ, nhìn bóng lưng anh dần biến mất trong đêm, hồi lâu đưa tay sờ lên mặt mình, một mảng lạnh buốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro