Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Nỗi lòng em không biết (4)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Hôm nay thật không phải một ngày tốt lành.
Vốn Tô Việt tỏ tình với mình đã thất bại, hiện tại Trần Diệc Nhiên lại nói với cô những lời không hiểu được. Trước mắt Điềm Tâm trên con đường kia đã không còn bóng dáng ai đó nữa, chỉ cảm thấy nội tâm trống rỗng.
Nghĩ đến đây nước mắt Điềm Tâm không khống chế được mà rơi xuống. Nước mắt nóng hổi rơi xuống lại bị gió đêm thổi qua trong bỗng chóc trở nên lạnh buốt.
Cứ như vậy... Tình cảm ba năm cấp ba của cô. Kiên trì lâu như vậy cô cũng mệt mỏi rồi.
Điềm Tâm đứng nguyên tại chỗ hồi lâu đợi lúc gió thổi khô giọt nước mắt trên mặt, lúc này mới đưa tay quệt ngang mắt, sau đó xoay người bước vào trong.
Về đến nhà, mở cửa không có một bóng người trong phòng khách, chỉ có đèn trên đỉnh đầu sáng lên.
Nơi tủ giày có đè một tờ giấy.
Điềm Tâm nhìn, ba mẹ cô sau khi ăn cưới xong thì về nhà soạn hành lý lên đường đi công tác trong đêm rồi.
Trong gian phòng trống rỗng chỉ có một mình cô.
Điềm Tâm tiện tay ném lại tờ giấy trên tủ giày, như vậy cũng tốt tránh cho mẹ cô thấy đôi mắt đỏ ửng của cô sẽ lại tiến hành ép hỏi một phen.
Đêm hôm đó Điềm Tâm lăn qua lăn lại trên giường, qua hồi lâu cũng không ngủ được, đến rạng sáng cô mới mơ màng thiếp đi.
Chỉ là khi cô còn chưa ngủ được bao lâu thì chợt từ cửa vang lên một hồi chuông.
Đầu óc choáng váng, Điềm Tâm xuống giường đi mở cửa, cửa vừa mở ra đã nhìn thấy Trần Diệc Nhiên.
Cô tỉnh táo lại, trừng đôi mắt trong suốt với Trần Diệc Nhiên, không nói lời nào cứ như vậy đứng đó.
Trần Diệc Nhiên cũng đứng cả buổi, đôi mắt tĩnh mịch nhìn Điềm Tâm đang mang váy ngủ, sau nửa ngày mới mở miệng nói:
- Cùng anh ra ngoài, anh ở trong xe dưới lầu chờ em.
Nói xong anh liền quay người rời đi. Điềm Tâm còn chưa kịp há miệng từ chối thì anh đã biến mất tại cửa hành lang.
Cô đứng yên tại chỗ giằng co cả buổi, rốt cuộc vẫn phải trở lại phòng thay áo T-shirt sau đó đánh răng rửa mặt, chậm chạp bước xuống lầu.
Trần Diệc Nhiên dừng xe một chỗ khá gần dưới lầu.
Điềm Tâm bước đến, kéo cửa sổ xe ở ghế lái phụ, lên xe, phát hiện Trần Diệc Nhiên gục đầu lên tay lái, cả buổi cũng không có động tĩnh nên không nhịn được mà mở miệng nói:
- Anh làm sao vậy?
- Không việc gì.
Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu đôi mắt tĩnh mịch nhìn cô, sau đó dùng giọng mũi nói:
- Hơi bị cảm thôi.
Điềm Tâm lúc này mới phát hiện sắc mặt anh không được tốt lắm, làn da có chút tái nhợt, giọng nói cũng đục, không giống với thường ngày.
Cô chần chờ một lúc đưa tay ra sờ trán anh:
- Có phải anh sốt không?
- Không - Trần Diệc Nhiên kéo tay cô xuống, miễn cưỡng cười cười - Nào yếu ớt như vậy, động chút là sốt.
Điềm Tâm nhéch môi, tránh tay anh ra, quay mặt sang một bên không để ý đến anh nữa.
Ánh mắt Trần Diệc Nhiên đầy bất đắc dĩ, đưa tay vuốt vuốt trán, cũng không nói gì trực tiếp khỏi động xe đạp chân ga rời đi.
- Đi đâu thế?
Điềm Tâm nghẹn của buổi rốt cuộc không nhịn được phải lên tiếng hỏi.
Vốn Tô Việt tỏ tình với mình đã thất bại, hiện tại Trần Diệc Nhiên lại nói với cô những lời không hiểu được. Trước mắt Điềm Tâm trên con đường kia đã không còn bóng dáng ai đó nữa, chỉ cảm thấy nội tâm trống rỗng.
Nghĩ đến đây nước mắt Điềm Tâm không khống chế được mà rơi xuống. Nước mắt nóng hổi rơi xuống lại bị gió đêm thổi qua trong bỗng chóc trở nên lạnh buốt.
Cứ như vậy... Tình cảm ba năm cấp ba của cô. Kiên trì lâu như vậy cô cũng mệt mỏi rồi.
Điềm Tâm đứng nguyên tại chỗ hồi lâu đợi lúc gió thổi khô giọt nước mắt trên mặt, lúc này mới đưa tay quệt ngang mắt, sau đó xoay người bước vào trong.
Về đến nhà, mở cửa không có một bóng người trong phòng khách, chỉ có đèn trên đỉnh đầu sáng lên.
Nơi tủ giày có đè một tờ giấy.
Điềm Tâm nhìn, ba mẹ cô sau khi ăn cưới xong thì về nhà soạn hành lý lên đường đi công tác trong đêm rồi.
Trong gian phòng trống rỗng chỉ có một mình cô.
Điềm Tâm tiện tay ném lại tờ giấy trên tủ giày, như vậy cũng tốt tránh cho mẹ cô thấy đôi mắt đỏ ửng của cô sẽ lại tiến hành ép hỏi một phen.
Đêm hôm đó Điềm Tâm lăn qua lăn lại trên giường, qua hồi lâu cũng không ngủ được, đến rạng sáng cô mới mơ màng thiếp đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là khi cô còn chưa ngủ được bao lâu thì chợt từ cửa vang lên một hồi chuông.
Đầu óc choáng váng, Điềm Tâm xuống giường đi mở cửa, cửa vừa mở ra đã nhìn thấy Trần Diệc Nhiên.
Cô tỉnh táo lại, trừng đôi mắt trong suốt với Trần Diệc Nhiên, không nói lời nào cứ như vậy đứng đó.
Trần Diệc Nhiên cũng đứng cả buổi, đôi mắt tĩnh mịch nhìn Điềm Tâm đang mang váy ngủ, sau nửa ngày mới mở miệng nói:
- Cùng anh ra ngoài, anh ở trong xe dưới lầu chờ em.
Nói xong anh liền quay người rời đi. Điềm Tâm còn chưa kịp há miệng từ chối thì anh đã biến mất tại cửa hành lang.
Cô đứng yên tại chỗ giằng co cả buổi, rốt cuộc vẫn phải trở lại phòng thay áo T-shirt sau đó đánh răng rửa mặt, chậm chạp bước xuống lầu.
Trần Diệc Nhiên dừng xe một chỗ khá gần dưới lầu.
Điềm Tâm bước đến, kéo cửa sổ xe ở ghế lái phụ, lên xe, phát hiện Trần Diệc Nhiên gục đầu lên tay lái, cả buổi cũng không có động tĩnh nên không nhịn được mà mở miệng nói:
- Anh làm sao vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không việc gì.
Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu đôi mắt tĩnh mịch nhìn cô, sau đó dùng giọng mũi nói:
- Hơi bị cảm thôi.
Điềm Tâm lúc này mới phát hiện sắc mặt anh không được tốt lắm, làn da có chút tái nhợt, giọng nói cũng đục, không giống với thường ngày.
Cô chần chờ một lúc đưa tay ra sờ trán anh:
- Có phải anh sốt không?
- Không - Trần Diệc Nhiên kéo tay cô xuống, miễn cưỡng cười cười - Nào yếu ớt như vậy, động chút là sốt.
Điềm Tâm nhéch môi, tránh tay anh ra, quay mặt sang một bên không để ý đến anh nữa.
Ánh mắt Trần Diệc Nhiên đầy bất đắc dĩ, đưa tay vuốt vuốt trán, cũng không nói gì trực tiếp khỏi động xe đạp chân ga rời đi.
- Đi đâu thế?
Điềm Tâm nghẹn của buổi rốt cuộc không nhịn được phải lên tiếng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro