Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Quà sinh nhật của Trần Diệc Nhiên 14
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
A…… Đau quá……”- đôi mắt ngấn nước nhìn như sắp khóc của Điềm Tâm nhìn
Trần Diệc Nhiên nói: “Không cần liền không cần, làm gì phải hung dữ với
em như vậy, mệt em vì chọn lễ vật cho anh, còn suy nghĩ lâu như vậy.”
“Suy nghĩ lâu như vậy mà em chọn quà này??” Trần Diệc Nhiên vừa giận lại vừa buồn cười, một đôi mắt sâu thẳm nhìn Điềm Tâm, khóe môi gợi lên một độ cung tà mị.
Anh từ nhỏ đến lớn còn không có nhận được món quà thái quá như vậy.
Bị bạn gái tặng cho một con búp bê như vậy, quả thực chính là khiêu chiến tự tôn của anh.
“Cái lễ vật này không tốt sao??” Điềm Tâm nhịn không được đau xót, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Diệc Nhiên nói: “Em là cảm thấy ở chỗ lại…… Hai người không dễ dàng gì được thân mật,…… Lại nói, lúc em không ở bên cạnh anh, nó có thể……”
“Câm miệng.” Trần Diệc Nhiên đột nhiên hướng nạt Điềm Tâm một câu, thanh âm hung tợn nói: “Lúc anh không ở bên người em, em cũng không cần loại đồ vật này tới bồi em!”
“……” Điềm Tâm đột nhiên không nói lời nào.
Từ lúc cô nhận thức Trần Diệc Nhiên đến bây giờ, cô chưa từng có nhìn thấy Trần Diệc Nhiên dữ như vậy.
Điềm Tâm đau xót, nước mắt rào rạt mà rơi.
Trần Diệc Nhiên nhìn cô đáng thương, bộ dạng lê hoa đài vũ, biểu tình rốt cuộc hòa hoãn một chút, anh duỗi tay lau đi nước mắt của cô, trong thanh âm còn mang theo một chút hung dữ nói: “Khóc cái gì, anh nói đúng mà.”
“Em như thế nào không đúng……” Điềm Tâm thút tha thút thít nức nở mà nhìn anh, thanh âm đứt quãng nói: “Anh nơi nào không hài lòng anh liền nói thẳng ra, còn không phải là đưa anh một con búp bê thôi sao, tốt xấu vẫn là chiếu theo bộ dáng của em mà làm, anh không thích em sao.”
“……” Trần Diệc Nhiên không nói gì, sau một lúc lâu lại nói: “Chiếu theo bộ dáng của em làm anh cũng không cần.”
“…… Vậy là anh không thích quà của em……” Điềm Tâm hít hít cái mũi, nhìn Trần Diệc Nhiên, nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc nơi nào không tốt, lúc không có em, có nó bồi anh không tốt sao……”“Anh nói không cần!” Trần Diệc Nhiên nhịn không được hướng Điềm Tâm rống lên một tiếng, sau đó nắm Tay cô nói: “Lại giảo biện, anh hiện tại liền muốn em.”
“……”
Điềm Tâm nháy mắt liền câm miệng.
Nhưng trong lòng cô vẫn ủy khuất, nước mắt lại bắt đầu một viên tiếp theo một viên mà rớt.
Trần Diệc Nhiên nhìn cô khóc đến thê thảm, không biết vì cái gì lại muốn khi dễ cô.
Anh hơi hơi cúi người, xốc lên áo lông mỏng trên người cô, đôi môi ngậm lấy quả anh đào trước ngực cô, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
“Ngô…… Anh……” Điềm Tâm nhịn không được một trận run rẩy, vặn vẹo thân mình, muốn né tránh anh.
“Điềm Tâm……” Trần Diệc Nhiên thanh âm rầu rĩ từ ngực cô truyền tới- “Em còn muốn cho anh chờ tới khi nào……”
“……” Điềm Tâm lập tức liền ngơ ngẩn.
Trần Diệc Nhiên thanh âm có chút áp lực, thật giống như là một cái con rắn nhỏ, uốn lượn mà chui vào Emi cô.
“Vậy anh…… Vậy anh không cần dùng sức với em……” Điềm Tâm đáng thương hề hề mà hướng Trần Diệc Nhiên trả lời.
Trần Diệc Nhiên lại không nói lời nào, cái lưỡi linh hoạt trơn tuột mà liếm liếm tiểu anh đào phấn hồng trước ngực cô, một chút lại một chút mà trêu đùa cô.
“Suy nghĩ lâu như vậy mà em chọn quà này??” Trần Diệc Nhiên vừa giận lại vừa buồn cười, một đôi mắt sâu thẳm nhìn Điềm Tâm, khóe môi gợi lên một độ cung tà mị.
Anh từ nhỏ đến lớn còn không có nhận được món quà thái quá như vậy.
Bị bạn gái tặng cho một con búp bê như vậy, quả thực chính là khiêu chiến tự tôn của anh.
“Cái lễ vật này không tốt sao??” Điềm Tâm nhịn không được đau xót, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Diệc Nhiên nói: “Em là cảm thấy ở chỗ lại…… Hai người không dễ dàng gì được thân mật,…… Lại nói, lúc em không ở bên cạnh anh, nó có thể……”
“Câm miệng.” Trần Diệc Nhiên đột nhiên hướng nạt Điềm Tâm một câu, thanh âm hung tợn nói: “Lúc anh không ở bên người em, em cũng không cần loại đồ vật này tới bồi em!”
“……” Điềm Tâm đột nhiên không nói lời nào.
Từ lúc cô nhận thức Trần Diệc Nhiên đến bây giờ, cô chưa từng có nhìn thấy Trần Diệc Nhiên dữ như vậy.
Điềm Tâm đau xót, nước mắt rào rạt mà rơi.
Trần Diệc Nhiên nhìn cô đáng thương, bộ dạng lê hoa đài vũ, biểu tình rốt cuộc hòa hoãn một chút, anh duỗi tay lau đi nước mắt của cô, trong thanh âm còn mang theo một chút hung dữ nói: “Khóc cái gì, anh nói đúng mà.”
“Em như thế nào không đúng……” Điềm Tâm thút tha thút thít nức nở mà nhìn anh, thanh âm đứt quãng nói: “Anh nơi nào không hài lòng anh liền nói thẳng ra, còn không phải là đưa anh một con búp bê thôi sao, tốt xấu vẫn là chiếu theo bộ dáng của em mà làm, anh không thích em sao.”
“……” Trần Diệc Nhiên không nói gì, sau một lúc lâu lại nói: “Chiếu theo bộ dáng của em làm anh cũng không cần.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“…… Vậy là anh không thích quà của em……” Điềm Tâm hít hít cái mũi, nhìn Trần Diệc Nhiên, nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc nơi nào không tốt, lúc không có em, có nó bồi anh không tốt sao……”“Anh nói không cần!” Trần Diệc Nhiên nhịn không được hướng Điềm Tâm rống lên một tiếng, sau đó nắm Tay cô nói: “Lại giảo biện, anh hiện tại liền muốn em.”
“……”
Điềm Tâm nháy mắt liền câm miệng.
Nhưng trong lòng cô vẫn ủy khuất, nước mắt lại bắt đầu một viên tiếp theo một viên mà rớt.
Trần Diệc Nhiên nhìn cô khóc đến thê thảm, không biết vì cái gì lại muốn khi dễ cô.
Anh hơi hơi cúi người, xốc lên áo lông mỏng trên người cô, đôi môi ngậm lấy quả anh đào trước ngực cô, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
“Ngô…… Anh……” Điềm Tâm nhịn không được một trận run rẩy, vặn vẹo thân mình, muốn né tránh anh.
“Điềm Tâm……” Trần Diệc Nhiên thanh âm rầu rĩ từ ngực cô truyền tới- “Em còn muốn cho anh chờ tới khi nào……”
“……” Điềm Tâm lập tức liền ngơ ngẩn.
Trần Diệc Nhiên thanh âm có chút áp lực, thật giống như là một cái con rắn nhỏ, uốn lượn mà chui vào Emi cô.
“Vậy anh…… Vậy anh không cần dùng sức với em……” Điềm Tâm đáng thương hề hề mà hướng Trần Diệc Nhiên trả lời.
Trần Diệc Nhiên lại không nói lời nào, cái lưỡi linh hoạt trơn tuột mà liếm liếm tiểu anh đào phấn hồng trước ngực cô, một chút lại một chút mà trêu đùa cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro