Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Quà tặng sinh nhật của Trần Diệc Nhiên 15
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Điềm Tâm cảm thấy cả người đều mềm nhũn, rõ ráng là muốn phản kháng lại anh, nhưng cố thế nào cũng không có sức lực.
Cô cảm thấy tiếng hít thở của Trần Diệc Nhiên ngày càng nặng, mặc dù cách một lớp áo sơ mi nhưng cô có thể cảm nhận được cơ thể anh ngày càng nóng lên.
Độ ấm xung quanh cao như vậy cũng làm cho cô có chút choáng váng.
Không biết vì sao mà Điềm Tâm cảm thấy chính mình hôm nay sẽ bị anh ăn sạch sẽ.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu Điềm Tâm, Trần Diệc Nhiên đột nhiên không nói lời nào mà rời khỏi người cô.
Anh cứ như vậy nhìn cô, sau nửa ngày, rốt cuộc lên tiếng hỏi: “Em muốn ăn bánh kem không?”
“Hảaa??”- Điềm Tâm có chút phản ứng không kịp.
“Anh ra ngoài mua cái bánh ngọt về!”- Trần Diệc Nhiên có chút bực bội gãi gãi đầu, không nói hai lời liền xoay người đi ra ngoài.
Điềm Tâm có chút giật mình vẫn bảo trì tư thế nằm trên giường, đôi mắt ngấn nước nhìn lên trần nhà một lúc lâu.
Thẳng đến khi chung quanh đều im ắng, không còn chút âm thanh nào, cô mới phục hồi tinh thần, Trần Diệc Nhiên cứ thế mà đi.
Trong lòng Điềm Tâm có chút thất vọng. Không biết vì sao, trong đầu cô nhớ tới cách đây không lâu, Trần San San có nói với cô.“Nhất định là do cậu quá dính người, nếu đem ca ca tớ cho cậu, chẳng phải sau này phải phụ trách cậu thật tốt, muốn bỏ thế nào cũng không được.”
Điềm Tâm ngồi dậy, nhắc cái áo lên lại bỏ xuống. Mình không có mị lực như vậy sao, ngay cả đến lúc tình huống cấp bách như vậy rồi mà Trần Diệc Nhiên chỉ hỏi cô muốn ăn bánh ngọt hay không rồi cứ bỏ đi.
Điềm Tâm rầu rĩ nhìn sàn nhà, chân nhịn không được đá một cái vào bên giường, nghĩ một lát rồi nhảy xuống giường lê dép lê tới phòng khách.
Cái hộp quà bị mở ra nằm im ắng ở giữa phòng khách. Trong hộp là Điềm Tâm phiên bản búp bê, Điềm Tâm đôi mắt vô tội đứng nhìn bên ngoài nhìn cái hộp.
Điềm Tâm hít một hơi thật sâu, duỗi Tay ôm búp bê ra ngoài.
Đột nhiên một quyển hướng dẫn sử dụng rơi ra từ búp bê. Điềm Tâm cúi đầu nhìn thoáng qua rồi đặt búp bê lên sa lon mới cúi xuống nhặt quyển hướng dẫn sử dụng lên. Nhìn thoáng qua, đột nhiên gương mặt trắng nõn của Điềm Tâm bỗng đỏ ửng lên.
Mấy chữ in đậm đập vào mắt: Hướng dẫn sử dụng búp bê tình dục.
Xuống chút nữa, nhìn các loại sơ đồ kết cấu, mặt Điềm Tâm lúc trắng lúc đỏ. Sử dụng bên trong bên ngoài như thế nào còn có bảo trì tẩy rửa như thế nào đều chỉ rất rõ. Đặc biệt có một dòng ghi chú màu đỏ rất dễ thấy, xin sử dụng biện pháp bảo vệ mỗi khi sử dụng, tuy búp bê không mang thai nhưng sẽ bị dơ.
Điềm Tâm cảm thấy ót mình nóng lên. Cô quay đầu nhìn lên sa lon lại nhìn lại cuốn hướng dẫn sử dụng trong Tay mình, trong nháy mắt cô hiểu được vì sao Trần Diệc Nhiên khi nhìn thấy món quà này lại trở nên hung dữ.
Điềm Tâm mặt đỏ bừng mà đi đến trước con búp bê, do dự ngồi xổm xuống, sau đó xốc váy lên, mẹ trứng! Quả nhiên là búp bê tình dục.
Cô cảm thấy tiếng hít thở của Trần Diệc Nhiên ngày càng nặng, mặc dù cách một lớp áo sơ mi nhưng cô có thể cảm nhận được cơ thể anh ngày càng nóng lên.
Độ ấm xung quanh cao như vậy cũng làm cho cô có chút choáng váng.
Không biết vì sao mà Điềm Tâm cảm thấy chính mình hôm nay sẽ bị anh ăn sạch sẽ.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu Điềm Tâm, Trần Diệc Nhiên đột nhiên không nói lời nào mà rời khỏi người cô.
Anh cứ như vậy nhìn cô, sau nửa ngày, rốt cuộc lên tiếng hỏi: “Em muốn ăn bánh kem không?”
“Hảaa??”- Điềm Tâm có chút phản ứng không kịp.
“Anh ra ngoài mua cái bánh ngọt về!”- Trần Diệc Nhiên có chút bực bội gãi gãi đầu, không nói hai lời liền xoay người đi ra ngoài.
Điềm Tâm có chút giật mình vẫn bảo trì tư thế nằm trên giường, đôi mắt ngấn nước nhìn lên trần nhà một lúc lâu.
Thẳng đến khi chung quanh đều im ắng, không còn chút âm thanh nào, cô mới phục hồi tinh thần, Trần Diệc Nhiên cứ thế mà đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Điềm Tâm có chút thất vọng. Không biết vì sao, trong đầu cô nhớ tới cách đây không lâu, Trần San San có nói với cô.“Nhất định là do cậu quá dính người, nếu đem ca ca tớ cho cậu, chẳng phải sau này phải phụ trách cậu thật tốt, muốn bỏ thế nào cũng không được.”
Điềm Tâm ngồi dậy, nhắc cái áo lên lại bỏ xuống. Mình không có mị lực như vậy sao, ngay cả đến lúc tình huống cấp bách như vậy rồi mà Trần Diệc Nhiên chỉ hỏi cô muốn ăn bánh ngọt hay không rồi cứ bỏ đi.
Điềm Tâm rầu rĩ nhìn sàn nhà, chân nhịn không được đá một cái vào bên giường, nghĩ một lát rồi nhảy xuống giường lê dép lê tới phòng khách.
Cái hộp quà bị mở ra nằm im ắng ở giữa phòng khách. Trong hộp là Điềm Tâm phiên bản búp bê, Điềm Tâm đôi mắt vô tội đứng nhìn bên ngoài nhìn cái hộp.
Điềm Tâm hít một hơi thật sâu, duỗi Tay ôm búp bê ra ngoài.
Đột nhiên một quyển hướng dẫn sử dụng rơi ra từ búp bê. Điềm Tâm cúi đầu nhìn thoáng qua rồi đặt búp bê lên sa lon mới cúi xuống nhặt quyển hướng dẫn sử dụng lên. Nhìn thoáng qua, đột nhiên gương mặt trắng nõn của Điềm Tâm bỗng đỏ ửng lên.
Mấy chữ in đậm đập vào mắt: Hướng dẫn sử dụng búp bê tình dục.
Xuống chút nữa, nhìn các loại sơ đồ kết cấu, mặt Điềm Tâm lúc trắng lúc đỏ. Sử dụng bên trong bên ngoài như thế nào còn có bảo trì tẩy rửa như thế nào đều chỉ rất rõ. Đặc biệt có một dòng ghi chú màu đỏ rất dễ thấy, xin sử dụng biện pháp bảo vệ mỗi khi sử dụng, tuy búp bê không mang thai nhưng sẽ bị dơ.
Điềm Tâm cảm thấy ót mình nóng lên. Cô quay đầu nhìn lên sa lon lại nhìn lại cuốn hướng dẫn sử dụng trong Tay mình, trong nháy mắt cô hiểu được vì sao Trần Diệc Nhiên khi nhìn thấy món quà này lại trở nên hung dữ.
Điềm Tâm mặt đỏ bừng mà đi đến trước con búp bê, do dự ngồi xổm xuống, sau đó xốc váy lên, mẹ trứng! Quả nhiên là búp bê tình dục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro