Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)
Chương 59
Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
2025-02-25 01:00:24
Dương Huyên nắm tay cầm cửa thò người ra ngoài, hai giây sau nghe thấy tiếng hò hét từ góc cầu thang: “Không làm phiền hai người chứ anh Dương? Em đuổi hết bọn họ đi ngay, anh cứ tiếp tục tiếp tục…”Vưu Tư Gia vừa định ra cửa nhìn, Dương Huyên đã quay người vào rồi đóng cửa lại.Sau khi xong màn chen ngang nhỏ, Dương Huyên lại nhìn về phía Vưu Tư Gia, trong mắt lấp lánh điều gì đó. Vẻ mặt anh đang cười, hai người nhìn nhau vài lần rồi bất giác đều né tránh ánh mắt.Dương Huyên nắm tay thành quyền chống cằm, anh ho nhẹ một tiếng, mở lời trước: “Em…”Vưu Tư Gia ngước mắt nhìn anh lần nữa.“Sao em lại đột nhiên…” Anh đi gần cô, cúi đầu hỏi, “Đi đường bao lâu? Mấy giờ xuống tàu? Đến xưởng thế nào? Có mệt không… Sao em không gọi điện cho anh?”Anh hỏi liên tiếp một loạt, Vưu Tư Gia còn chưa kịp trả lời, anh đã vội vàng nhớ ra chuyện khác, đi thẳng đến bên bàn học: “Em có khát không? Anh rót nước cho em.”Vưu Tư Gia đứng nguyên tại chỗ, nhưng Dương Huyên bước chân vội vàng.Anh trước tiên đi đến bên tủ, ngồi xổm lục lọi hai lần, cuối cùng đứng dậy lấy cốc từ trên đó xuống. Anh hìn vào trong, lại đến bên bồn rửa súc một lượt, sau đó quay lại bên bàn học, cầm bình nước ấm trên bàn định rót nước thì phía sau bỗng vươn tới một đôi tay, cứ thế ôm lấy eo anh.Anh dừng động tác, tiếp đó “cạch” một tiếng, cốc nước được nhẹ nhàng đặt xuống bàn.Vưu Tư Gia áp má vào lưng anh, cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại.Dương Huyên xúc động trong lòng, gọi tên cô một tiếng, lòng bàn tay phủ lên mu bài tay cô, sau đó xoay người ôm lấy vai cô.Vưu Tư Gia thuận thế chôn mặt vào ngực anh, vì thế giọng nói ồm ồm: “Cái này có tính là một bất ngờ không?”“Tính chứ.” Nói xong anh nắm vai cô kéo ra một khoảng cách, cụp mắt nhìn xuống, có chút tự trách, “Nhưng lần sau không được thế này nữa, khoảng cách xa như vậy, hơn nữa anh còn chưa đi đón em…”Vưu Tư Gia nhìn chằm chằm anh nói chuyện, không biết có nghe vào không, chỉ tiếp tục kiễng chân, tự nhiên lại đòi hôn.Lòng bàn tay Dương Huyên trượt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, sau đó hơi nghiêng đầu né một cái.Đúng lúc Vưu Tư Gia hơi ngạc nhiên, anh liền cúi người, môi in lên trán cô một nụ hôn rồi nhẹ nhàng đẩy cô ra: “Anh đang đầy mồ hôi.”Vưu Tư Gia tỏ vẻ không chê: “Em cũng toàn mùi tàu xe mà!”Dương Huyên lộ ra một nụ cười, anh xoay người tiếp tục rót cho Vưu Tư Gia một cốc nước, nhìn cô uống xong rồi tranh thủ thời gian đi tắm.Vưu Tư Gia cũng cảm thấy người không thoải mái, đợi Dương Huyên ra ngoài, cô đang ngồi xổm dưới đất thu dọn quần áo.Anh vừa lau tóc vừa hỏi: “Có mang đồ ngủ và quần áo thay không? Không có thì mặc tạm của anh.”Vưu Tư Gia nói mang váy ngủ.Nhà vệ sinh ở ban công, Dương Huyên kê một cái ghế nhỏ đặt trước cửa, bảo Vưu Tư Gia đặt quần áo cũ và váy ngủ lên trên đó.Đợi cô ề à ề ạch tắm xong đi ra, Dương Huyên đã giặt tay quần áo cũ của cô để trên ghế, đang vừa vắt nước vừa treo lên giá phơi.Trước đây Dương Huyên cũng thường giúp cô giặt quần áo, đồ lót thường là cô tự giặt, nhưng lần này anh giặt tất cả cùng một lúc, Vưu Tư Gia cũng đỡ việc, rồi cô chợt nhớ ra điều gì đó: “Ngoài bộ đang mặc, hình như em chỉ mang một bộ đồ lót để thay.”Dương Huyên không nhìn cô, giọng điệu bình thường, tai không hiểu sao lại nóng lên: “Tối anh đưa em đi mua mới.”Một năm không gặp, tóc Vưu Tư Gia đã rất dài, ướt sũng buông xuống ngang eo.Dương Huyên vội tắt điều hòa đi, nói thổi gió lạnh sẽ đau đầu, đợi lau khô tóc rồi mở lại.Vưu Tư Gia ngồi ở một bên giường, Dương Huyên cầm khăn đứng phía bên cạnh phía sau lau tóc cho cô, hỏi cô tình hình trên đường. Anh hỏi một câu, Vưu Tư Gia liền trả lời một câu.Đợi tóc khô được nửa, Dương Huyên bảo cô tiếp tục lau, còn mình thì đứng dậy đi ra ngoài một lúc.Năm phút sau anh quay lại, một tay xách túi nhựa đựng cơm hộp, tay kia cầm máy sấy.Vừa tắm xong, lúc này trên trán Dương Huyên lại xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.“Ký túc xá toàn con trai, mượn một vòng mới mượn được máy sấy.” Anh vừa nói vừa cắm điện, nắm lấy tóc Vưu Tư Gia, tiếng ầm ầm vang lên phía sau.Vưu Tư Gia buộc tóc lên, ngồi trước bàn nhỏ, thấy Dương Huyên mở túi nhựa ra, bên trong chỉ có một phần cơm hộp, anh đẩy cơm đến trước mặt cô: “Căng tin có thịt sườn kho tàu, anh mang cho em một phần.”“Anh không ăn sao?” Cô hỏi.“Lát anh xuống ăn với bọn họ, em ăn trước đi.” Dương Huyên giải thích, “Ăn xong ngủ một giấc, anh tranh thủ làm xong việc buổi chiều, tối đưa em đi ăn ngon.”Vưu Tư Gia vừa mở đũa vừa gật đầu, mệt mỏi vì đường xa, cô nằm trên giường Dương Huyên có thể yên tâm ngủ một giấc.Dương Huyên đợi Vưu Tư Gia nằm xuống rồi mới ra khỏi phòng.Phần lớn nhân viên trong xưởng đang ăn cơm ở căng tin, khi Dương Huyên đi qua họ liền nháy mắt ra hiệu với anh.Dương Huyên cười cười không nói gì, bê khay thức ăn ngồi ở góc.Sau khi ăn cơm chỉ đạo và sửa chữa một chiếc xe. Vương Lợi Phong cũng ra khỏi văn phòng, Dương Huyên lại đi theo ông vào trung tâm thành phố nhập một loạt phụ tùng.Vương Lợi Phong là người được sư phụ Lưu giới thiệu. Ông đã dẫn dắt Dương Huyên khởi nghiệp. So với những ông chủ xưởng sửa xe khác ở Bằng Thành không mấy chỉn chu trong cách ăn mặc, Vương Lợi Phong đã ngoài bốn mươi nhưng ngày nắng nóng vẫn mặc vest, lần nào ra ngoài cũng đeo kính đen, trông hệt một ông chủ tinh anh.“Tôi nghe nói có cô gái trẻ đến tìm cậu.” Vương Lợi Phong liếc nhìn anh, “Có chuyện gì à?”Dương Huyên xoa xoa mũi, không nói gì.“Làm nghề này lúc trẻ khó kiếm người yêu lắm, mấy thằng nhóc trong xưởng ghen tị với cậu chết đi được. Cô bé bao nhiêu tuổi rồi?”Dương Huyên đáp mới vào đại học.“Ồ, đúng là cô bé thật, chỉ hơn con gái tôi một chút.”Dương Huyên vội bổ sung: “Nhưng chưa phải là bạn gái.”“Nghĩa là sao? Người ta đã không quản đường xa tới tìm cậu rồi.”Nụ cười của Dương Huyên thoáng thu lại: “Chính vì vậy, hiện giờ mọi thứ đều chưa ổn định, hai đứa lại ở xa nhau, em là người bận rộn hơn, không thể làm lỡ…”“Này.” Vương Lợi Phong không đồng tình, “Lúc đầu dẫn cậu ra ngoài, tôi chính là nhìn trúng sự chín chắn và đáng tin của cậu. Cậu đáng tin cậy, làm việc hay đàm phán đều ba phần suy nghĩ, nhưng công việc thì được, yêu đương không thể như vậy.”“Thanh niên cao to đẹp trai thế này, con gái theo đuổi thì cứ hẹn hò trước đã, chẳng lẽ mới vậy mà đã nghĩ đến chuyện cưới xin xa vời rồi sao?”Dương Huyên không nói gì, từ từ cụp mắt xuống.Vưu Tư Gia ngủ một mạch đến chiều tối, trong lúc mơ màng, có người khẽ vỗ vỗ má cô.Cô vô thức nắm lấy tay người đó, vùi cả khuôn mặt vào.Dương Huyên xoa xoa tóc cô: “Ngủ nữa tối sẽ không ngủ được đâu, dậy đi, anh dẫn em đi dạo.”Vưu Tư Gia nghe thấy giọng Dương Huyên, suy nghĩ mới dần tỉnh táo, nhận ra anh đang gọi cô dậy như mọi khi.Thế là cô bật dậy ngay, còn Dương Huyên ra ban công, đợi Vưu Tư Gia thay quần áo xong mới vào, nắm cổ tay cô xuống lầu.Ở Bằng Thành, Dương Huyên cũng có xe moto riêng.Anh dẫn Vưu Tư Gia vừa đi dạo vừa ăn uống, nói chuyện không ngớt. Trước khi về anh không quên dẫn cô đến trung tâm thương mại chọn đồ lót, khi về đã hơn mười giờ.Ký túc xá công nhân vẫn còn sáng đèn, Dương Huyên nắm tay cô, đang nghe cô huyên thuyên kể chuyện thực tập leo núi vào hang đá, bỗng ở góc rẽ gặp hai chàng trai cầm bình nước và chậu đi lấy nước nóng.Thời tiết nóng nực, hai người đó đều c.ởi tr.ần, vừa chạm mặt, Dương Huyên đã kéo Vưu Tư Gia ra sau lưng.Hai người kia chẳng để ý gì, ngược lại còn nhiệt tình hơn: “Ồ, anh Tiểu Dương về rồi à.”Nói xong lại vẫy tay với Vưu Tư Gia đang bị che: “Ồ, chị dâu nhỏ.”Dương Huyên chào hỏi qua loa rồi vội kéo Vưu Tư Gia vào phòng: “Đừng để ý đám người đó, anh bật điều hòa… em còn muốn tắm không?”Vưu Tư Gia nhìn anh, đột nhiên lên tiếng: “Có một chuyện…”Dương Huyên đi đến tủ, lấy ra gối và ga: “Sao?”“Sáng nay em cũng gặp họ.” Đôi mắt Vưu Tư Gia sáng lên, “Họ nói em là bạn gái nhỏ của anh.”Động tác của Dương Huyên chợt chậm lại, anh không nhìn cô, một tay ôm gối rồi đóng cửa tủ lại.“Vậy nên…” Vưu Tư Gia tiếp tục hỏi, “Em có phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro