Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)
Chương 60
Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
2025-02-25 01:30:24
Dương Huyên không nói gì, anh đi đến bên giường, bận rộn thay ga giường mới rồi đổi luôn cả gối.Vưu Tư Gia bước tới, cùng anh vuốt phẳng những nếp nhăn trên ga, không bỏ cuộc mà tiếp tục hỏi: “Anh sao không nói gì thế? Vừa nãy em nói, anh có nghe thấy không?”“Em đi tắm trước đi.” Dương Huyên đứng thẳng người dậy, ôm chiếc gối cũ. “Anh đi qua bên kia, trải giường của anh trước rồi—”“Anh định đi đâu?” Vưu Tư Gia bắt ngay từ khóa quan trọng, lập tức kéo lấy anh, không cho đi. “Anh đừng có chạy.”“Anh đâu có chạy.” Dương Huyên giải thích, nhưng không nhìn cô. “Giường nhỏ quá, ngủ không nổi. Phòng bốn người bên cạnh chỉ có hai người ở, anh qua đó, em ở đây.”“Tại sao?” Vưu Tư Gia không hiểu. “Lúc đưa em đi học anh vẫn ngủ chung với em mà!”Nói xong, cô khựng lại một chút, bỗng nhớ đến lời Dư Miêu Vũ.Ngay sau đó, cô giật lấy chiếc gối trong tay anh, tiện tay ném lại lên giường, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.Dương Huyên trông thấy chiếc gối lăn một vòng trên giường, cuối cùng dừng lại.“Anh có gì mờ ám đúng không?”Nghe vậy, Dương Huyên quay sang, lộ vẻ ngạc nhiên: “Anh có gì chứ?”Vưu Tư Gia ngập ngừng trong thoáng chốc.Vì lớn lên cùng nhau, quá quen thuộc và thân thiết nên tâm trạng của đối phương thế nào, không cần nói cũng có thể cảm nhận được. Thích hay nhớ, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là rõ. Nếu nhất định phải định nghĩa mối quan hệ này, thì có vẻ hơi gượng ép và phiến diện, nhưng sự hoài nghi trong lòng cô vẫn lấn át tất cả.Vì vậy, cô thành thật nói: “Dư Miêu Vũ bảo đàn ông không xác định mối quan hệ tức là có vấn đề.”Cô nghiêng đầu tiếp tục hỏi:“Vậy có phải anh đang lửng lơ với em không?”Dương Huyên sững người. Theo phản xạ, anh thực ra muốn bật cười, nhưng cuối cùng lại không cười, chỉ cẩn thận quan sát cô.Vài giây sau, anh khẽ nói: “Tư Gia, em nhìn xung quanh đi.”Vưu Tư Gia không hiểu ý anh.“Nóng lắm đúng không? Chật chội hơn chỗ trước kia mình từng ở, thậm chí còn có gián, anh phải rắc thuốc định kỳ.” Anh nhếch khóe môi cười nhẹ.“Phòng này còn là khá nhất đấy, vì mấy công nhân khác còn chẳng có điều hòa. Họ chưa từng học đại học, trong xưởng cũng hiếm khi thấy con gái xinh đẹp, nên với em… rất tò mò.”“Em ngồi tàu hỏa suốt mấy tiếng để đến tìm anh, mà bây giờ chỉ có thể ở trong khu ký túc này, anh còn chẳng có thời gian đưa em đi chơi…” Giọng Dương Huyên càng lúc càng nhỏ. “Anh lấy tư cách gì để lửng lơ với em chứ?”Nhìn thấy nét mặt anh thoáng vẻ cô đơn, Vưu Tư Gia cũng thấy khó chịu trong lòng.Cô bước tới ôm chặt lấy anh: “Anh có tư cách!”Dương Huyên cúi mắt, rất lâu sau cũng ôm lại cô, bàn tay dịu dàng vuốt mái tóc đen của cô, lòng dần mềm đi.Anh tựa cằm lên đ.ỉnh đầu cô, khẽ thở dài: “Cho anh thêm chút thời gian, đợi em tốt nghiệp đại học, chắc lúc đó anh có thể…”Nghe vậy, Vưu Tư Gia lập tức phản đối: “Nhưng còn ba năm nữa lận!”Dương Huyên nhìn vào mắt cô, rồi lại cân nhắc tình huống hiện tại, do dự một chút rồi đổi lời: “Vậy hai năm?”“Vậy cũng được.” Vưu Tư Gia miễn cưỡng đồng ý, sau đó liền buông tay.“Anh chờ chút.”Nói xong, cô bước đến bên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống, cầm lấy một tờ giấy rồi bắt đầu viết ngoáy lên đó.Dương Huyên đi tới, thấy cô đặt bút xuống liền cầm tờ giấy lên lắc lắc trước mặt: “Nói suông không tính, anh phải ký vào đây.”Anh nhận lấy tờ giấy, nhìn thấy bên trên viết “Giấy cam kết”… cùng những điều khoản kiểu như hai năm sau xác nhận quan hệ yêu đương gì đó. Nhìn mà không nhịn được cười, anh cắn nắp bút, rồi ngay ngắn ký tên mình xuống phía dưới.Vưu Tư Gia lại nhận lấy, kiểm tra lần nữa, sau đó vui vẻ gấp gọn lại, cẩn thận cất vào vali hành lý.Lúc cô tắm xong bước ra, Dương Huyên cũng từ phòng bên cạnh trở về, đang cúi đầu chăm chú vẽ bản thiết kế trên bàn.Trong phòng chỉ còn lại ánh sáng từ chiếc đèn bàn vàng nhạt, những ngọn đèn khác đều đã tắt. Dương Huyên ngước lên nhìn cô rồi lại nhanh chóng rời mắt đi, tiếp tục vẽ: “Anh đốt hương chống muỗi sau giường, em cẩn thận đừng đá trúng.”Vưu Tư Gia không đi đến giường mà kéo một chiếc ghế, ngồi sát bên anh. Cô tựa cánh tay lên bàn, gối mặt lên đó, sau đó hỏi: “Bao giờ anh đi ngủ?”Dương Huyên lật sang trang khác: “Đợi em ngủ rồi anh đi.”Vưu Tư Gia lập tức xích lại gần, ôm lấy eo anh, không chịu buông: “Vậy em không ngủ nữa.”Ngay khi cô vừa áp sát, một mùi hương thanh mát sau khi tắm liền thoảng qua, làn váy ngủ mỏng manh phủ lên làn da mềm mại mịn màng.Cảm giác như vừa chạm phải ngọn lửa nóng rẫy, Dương Huyên lập tức hơi lùi ra sau, nắm lấy vai cô, đỡ cô dậy: “Trước tiên ngồi thẳng nào.”Vưu Tư Gia càng siết chặt vòng tay: “Không.”“Anh còn phải xem tài liệu, em ôm thế này anh không tập trung được… Tối mai anh lại dẫn em đi chơi.” Dương Huyên xoa tóc cô, mái tóc vẫn còn ẩm ướt sau khi gội. “Ngoan, buông ra nào.”Lúc này Vưu Tư Gia mới chịu ngồi thẳng dậy: “Vậy em ngồi đây với anh.”Dương Huyên không đồng ý, nắm lấy cổ tay cô kéo về giường, cố ý nghiêm mặt: “Ngủ đi. Hay muốn anh hát ru cho em?”Vưu Tư Gia lập tức hứng thú: “Vậy anh hát đi.”Biểu cảm của Dương Huyên thay đổi đôi chút, cuối cùng đành bất lực: “Anh nhìn em ngủ được không?”Lúc này Vưu Tư Gia mới chịu nằm xuống, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay anh.*Vưu Tư Gia ở Bằng Thành chưa đầy một tuần.Ban ngày cô tự mình dạo chơi khắp nơi, đợi đến khi tan làm, Dương Huyên mới có thời gian đưa cô đi ăn. Buổi tối, anh ngồi trước bàn học, cô thì ở bên cạnh lặng lẽ ngồi cùng.Sắp đến ngày khai giảng, quãng đường xa, cô phải về trước.Hôm cô rời đi, Dương Huyên xin nghỉ phép để đưa cô ra ga tàu.Một tay anh xách vali, tay còn lại cầm một túi lớn, bên trong là đủ loại đồ ăn vặt và bánh ngọt để cô ăn dọc đường. Anh đi cùng cô đến tận khu vực chờ khách.Sau lần gặp mặt vượt cả ngàn cây số này, cảm giác chia xa cũng không còn day dứt như lần trước.Sắp đến giờ kiểm vé, Dương Huyên vẫn dặn dò bên tai: “…Khi ngủ nhớ để điện thoại và chứng minh thư ở chỗ an toàn. Lần sau có kế hoạch gì thì báo anh trước, được không?”Vưu Tư Gia ngước lên nhìn anh: “Vậy khi nào chúng ta gặp lại?”Anh khẽ bóp tay cô: “Lần tới anh đến tìm em.”Vưu Tư Gia cười, đúng lúc đó loa thông báo bắt đầu kiểm vé, Dương Huyên dắt cô đến xếp hàng ở cuối đoàn người.Sắp đến lượt vào cổng, Vưu Tư Gia bỗng nhớ ra điều gì, ngước mắt nhìn anh: “Anh quên gì rồi đúng không?”“Gì cơ?”Cô chỉ vào mình: “Hôn tạm biệt ấy.”Lời vừa dứt, Dương Huyên lập tức quét mắt nhìn xung quanh, sau đó tiến sát, khẽ che chắn cô, giọng nói trầm thấp: “Phía sau nhiều người lắm.”Vưu Tư Gia bước lên trước một chút, quay lại liếc nhìn hàng người dài phía sau: “Vậy thôi.”Cô vừa nói xong, Dương Huyên đã đặt tay lên vai cô, kéo cô nhẹ nhàng về phía mình.Anh hơi cúi đầu, tư thế như thể muốn nói gì đó bên tai, nhưng giây tiếp theo, hơi thở nóng rực đã phả đến gần.Bàn tay anh nâng cằm cô lên, kéo cô lại gần hơn, cúi xuống nhẹ nhàng chạm môi. Khoảnh khắc tách ra, một tiếng “chụt” khe khẽ vang lên.Ngay sau đó, anh đứng thẳng lại, tiếp tục xách hành lý mà không nhìn cô nữa.Vưu Tư Gia khẽ li.ếm môi, cô nhận lấy vali từ tay anh, bước vào cửa kiểm soát rồi quay đầu vẫy tay với anh.Khi lên thang cuốn, cô lại quay lại vẫy tay lần nữa. Dương Huyên vẫn đứng đó, dõi theo cô.*Trở về Hải Thành còn ba ngày nữa là khai giảng.Dư Miêu Vũ và bạn trai cũng đang du lịch ở Hải Thành, hai người rủ cô đi ăn chung.Trong bữa ăn, Dư Miêu Vũ ngồi cạnh cô, tự nhiên hỏi chuyện tình cảm: “Lần này đi Bằng Thành có thu hoạch gì không?”Vưu Tư Gia nhấp một ngụm đồ uống: “Tất nhiên là có.”“Xác định quan hệ rồi hả?”Cô gật đầu: “Anh ấy đã ký cam kết, hai năm sau chúng mình mới yêu nhau.”Dư Miêu Vũ nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc: “Cậu bị làm sao vậy?”“Hả?”Vì trong phòng còn có người thứ ba, Dư Miêu Vũ đành phải ghé sát lại, hạ giọng nói: “Mau kể cho mình nghe hai người đã làm gì trong khoảng thời gian này, ăn cơm ai trả tiền? Ở đâu?”Vưu Tư Gia đặt đũa xuống, hai người thì thầm với nhau chưa đầy năm phút, Dư Miêu Vũ đã vội ngắt lời: “Khoan đã? Hai đứa ngủ chay á?”Vưu Tư Gia nhìn cô ấy: “Ngủ chay là sao?”Dư Miêu Vũ giải thích một hồi, Vưu Tư Gia chợt hiểu ra: “Bọn mình vẫn luôn như vậy.”“Nhưng đàn ông thì làm sao có thể ngủ chay được?” Dư Miêu Vũ nghĩ mãi không thông, giọng hơi cao lên: “Không phù hợp với cấu tạo sinh học chút nào! Là đàn ông đó!”Bạn trai của Dư Miêu Vũ đang ngồi đối diện cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, định nói gì đó nhưng lại thôi.Nhưng Dư Miêu Vũ chẳng buồn để ý đến anh ta, vẫn túm lấy Vưu Tư Gia tiếp tục thảo luận.Vưu Tư Gia hiểu rõ lý lẽ, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện này với bản thân. Sau bữa cơm này, cô cảm giác như mình vừa mở cánh cửa bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro