Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)
Chương 8
Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
2025-02-24 22:00:28
Vưu Tư Gia trốn một lúc, đợi mẹ của Hổ Tử đi xa mới đứng dậy. Khi cô bé nhìn xuống lầu lần nữa, con hẻm đã trống trải, chỉ còn lại Đại Hoàng. Nó lẻ loi đi dạo một vòng trong bóng tối, cuối cùng lại chui vào ổ.Những ngày đi học có thể ngủ nướng, nhưng vào cuối tuần, Vưu Tư Gia nhất định dậy sớm.Sáng sớm, cô bé đã kéo một chiếc ghế đẩu ra trước cửa ngồi. Sương sớm mát lành, hương hoa hoè trong hẻm lan tỏa nhè nhẹ. Một người hàng xóm kéo chiếc xe thồ đi ngang qua cửa, mặt đường gập ghềnh khiến những thùng nước buộc trên xe, dùng để tưới cây, va vào nhau kêu lộc cộc. Người đó chào cô bé: “Tiểu Tư Gia, thứ Bảy mà cũng dậy sớm thế à?”Vưu Tư Gia gật đầu, nhưng trong lòng nghĩ rằng cũng không còn sớm nữa.Ánh mắt cô bé hướng về phía cửa nhà đối diện chéo bên kia. Đã gần tám giờ mà cánh cửa ấy vẫn đóng chặt.Ngồi thêm một lúc, Vưu Tư Gia nghe thấy tiếng bà gọi ăn cơm từ phía sau. Nhưng Vưu Tư Khiết vẫn chưa dậy, thế nên cô bé tự mình vào ăn trước. Ngồi trước chiếc bàn thấp, cô bé bóc hai quả trứng luộc, ăn xong chỉ còn lại hai lòng đỏ. Cô bé lại cầm thêm hai chiếc bánh bao, định mang về cho chị.Trên đường về, từ xa, cô bé đã phát hiện cánh cửa gỗ chéo đối diện nhà mình đã mở—Dương Huyên đang ngồi trên tảng đá trước cửa, cậu đang cúi đầu, chăm chú nghịch ngợm thứ gì đó trên đầu gối. Trời vẫn còn mát, nhưng cậu chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng mùa hè, để lộ bờ vai trần với những vết bầm tím chồng chéo xanh đỏ rõ ràng.Vưu Tư Gia vội vàng bước đến, nhìn thấy Dương Huyên đang thành thạo dùng kim chỉ khâu vá bộ quần áo hôm qua mặc. Cậu cẩn thận dùng chỉ cùng màu để khâu lại chỗ bị rách, từng mũi chỉ khít chặt. Bên cạnh chân cậu có một chiếc giỏ trúc đựng vài mảnh vải vụn và những cuộn chỉ đủ màu.Đợi đến khi Dương Huyên cắn đứt sợi chỉ, ngẩng đầu lên, cậu mới phát hiện Vưu Tư Gia đang đứng bên cạnh nhìn mình.Vừa thấy cô bé, cậu liền cười, định nhướng mày nói gì đó, nhưng vết thương trên mặt lại bị kéo căng, đau đến mức khóe mắt cũng giật nhẹ một cái.Ánh mắt Vưu Tư Gia dừng lại trên vết thương nơi chân mày của cậu.Dương Huyên giũ giũ chiếc áo vừa khâu xong, giơ lên ánh sáng xem qua, vẻ mặt khá hài lòng. Sau đó, cậu liền đứng dậy, kéo áo tròng thẳng qua đầu, giọng nói bị chặn lại bên trong lớp vải: “Em đứng đó nhìn cái gì vậy?”Vưu Tư Gia thấy cậu chui đầu ra khỏi áo liền chỉ vào lưng cậu: “Phía sau trông đáng sợ lắm.”Dương Huyên đưa tay ra sau lưng ấn thử: “Tím không? Anh còn chưa kịp soi gương xem.”“Ừm ừm.” Vưu Tư Gia vừa gật đầu vừa đáp, “Có phải đau lắm không?”“Cũng bình thường thôi.” Dương Huyên như đang hồi tưởng lại, “Hôm qua ông ngoại anh chưa uống rượu nên ra tay còn nhẹ đấy. Nếu là ngày thường, hôm nay anh còn chẳng bò dậy nổi.”Vưu Tư Gia thè lưỡi: “Thế này mà còn gọi là nhẹ tay á?!”Dương Huyên bị vẻ mặt của cô bé chọc cười: “Đương nhiên rồi, so với ông ấy, đánh nhau với đám Hổ Tử chẳng khác nào bị mèo cào ngứa.”Nói xong, cậu lại liếc nhìn cô bé một cái: “Sau này gặp bọn chúng thì tránh xa ra, cứ nói là không quen biết anh.”“Tại sao?”Dương Huyên không trả lời, chỉ hất cằm lên: “Đây là bữa sáng của em à? Sao chỉ có lòng đỏ trứng thôi thế?”Lúc này Vưu Tư Gia mới sực nhớ ra mình vẫn còn cầm đồ ăn trên tay. Cô bé lập tức co giò chạy về nhà, không quên ngoái đầu lại nói: “Anh đợi em một chút! Em ra ngay đây!”Vưu Tư Khiết bị tiếng động làm cho tỉnh giấc.Cô kéo chăn lên tận đầu, nhưng những tiếng sột soạt vẫn len lỏi vào tai. Cuối cùng, cô bực mình bật dậy, xách theo chiếc gối lao ra cửa, gào lên một trận: “Sáng sớm mà em lục lọi cái gì vậy hả?!”Thủ phạm vẫn không quay đầu lại, đang lắc lư đứng trên ghế, đào bới trong tủ khiến bên trong va chạm loảng xoảng.“Em tìm cái gì đấy? Trong đó toàn là thuốc thôi.” Vưu Tư Khiết cáu kỉnh nói.“Chị ơi, nhà mình còn băng cá nhân không?”“Hết rồi, ngày nào em cũng tự làm mình trầy trụa, lấy đâu ra băng cá nhân dư! Vừa mới ngủ dậy em lại làm sao nữa hả?”“Không có gì đâu.” Vưu Tư Gia siết chặt thứ gì đó trong lòng bàn tay, nhảy xuống khỏi ghế, “Em mang bữa sáng cho chị này.”Vưu Tư Khiết quay đầu lại: “Chị nói bao nhiêu lần rồi, không ai ăn đồ thừa của em đâu! Không thích ăn lòng đỏ thì đừng có ăn trứng…”Vưu Tư Gia mặc kệ tiếng lải nhải của chị, lại chạy vụt ra khỏi nhà.Cô bé lục lọi trong nhà suốt mười phút, nhưng khi quay lại, Dương Huyên vẫn còn ở đó, cúi đầu không biết đang khâu vá gì nữa.Vưu Tư Gia chạy đến trước mặt cậu, đưa thứ trong tay ra cho cậu xem.Là hai cây tăm bông và một chai thuốc sát trùng.Dương Huyên đặt đồ trên tay xuống, ngồi trên bệ đá, vừa vặn ngang tầm mắt với cô bé, hỏi: “Cho anh à?”“Đúng vậy.” Vưu Tư Gia gật đầu, chỉ vào vết thương trên xương mày cậu, “Bôi cái này sẽ mau lành hơn.”Ban đầu, Dương Huyên không nhận lấy, không biết đang nghĩ gì.“Không có băng cá nhân thì bôi cái này cũng được. Lần trước em bị trầy đầu gối cũng dùng nó.” Vưu Tư Gia vừa nói vừa cúi xuống, bắt đầu xắn ống quần lên để cho cậu xem vết thương trước đây đã bôi thuốc.Dương Huyên vội ngăn cô bé lại, sau đó mới nhận lấy chai thuốc từ tay cô bé. Nhãn dán trên chai đã bị bóc mất, cậu lật qua lật lại trong lòng bàn tay, ngước mắt lên nhìn cô, giọng nói cũng dịu đi vài phần: “Là cồn iod à?”“Đây là thuốc tím.” Cô bé nghiêm túc giải thích, “Cồn iod bôi lên đau lắm, còn thuốc tím thì không.”“Thế chẳng phải mặt anh sẽ có màu à?”Vưu Tư Gia ngẩn người: “Sao thế?”“Trông sẽ xấu lắm.”Cô lập tức phản bác: “Màu tím đẹp mà!”Dương Huyên cũng sững lại rồi bật cười. Cậu mở nắp chai, đưa đến trước mặt cô, vì tăm bông vẫn đang trong tay cô bé. Thấy vậy, Vưu Tư Gia liền nhúng đầu tăm bông vào chai thuốc, lăn một vòng cho thấm thuốc tím, sau đó đưa lại cho cậu.Dương Huyên nói cậu không nhìn thấy vết thương rồi giơ tay chỉ vào vết cắt trên chân mày: “Em làm được không?”Ý là muốn cô bé bôi giúp. Vưu Tư Gia nắm chặt tăm bông, đầy háo hức thử sức.Đây là lần đầu tiên bôi thuốc cho người khác, cô bé có chút hồi hộp. Cô bé cẩn thận giơ tăm bông lên, nhẹ nhàng chấm quanh vết thương, còn Dương Huyên thì nhắm mắt lại.Bôi được một lúc, Vưu Tư Gia chợt phát hiện ra lông mi của cậu dài thật, vừa nghĩ trong đầu, miệng đã buột ra thành lời.Nhưng ngay khi cô bé nói xong, hàng mi của Dương Huyên khẽ rung lên, cậu lập tức mở mắt nhìn cô bé một cái thật nhanh.Vưu Tư Gia khựng lại, tưởng rằng mình làm cậu đau liền giữ nguyên tay không dám động đậy.“Không sao đâu.” Dương Huyên lại nhắm mắt, “Em tiếp tục đi.”Sau khi bôi thuốc xong, cậu vặn chặt nắp chai rồi đưa lại cho cô, nhưng Vưu Tư Gia không nhận, bảo cậu cứ giữ lấy để tự bôi tiếp sau này. Dương Huyên nhận lấy rồi cúi xuống lấy một món đồ nhỏ trong giỏ, đưa cho cô bé.Vưu Tư Gia cúi đầu nhìn, hóa ra đó là một con chó con được khâu từ những mảnh vải vụn. Chỉ to bằng bàn tay, được ghép từ vải bố màu vàng nghệ và vải hoa sẫm màu, bên trong nhồi bông. Dù là đồ tự may, nhưng hình dáng con chó vẫn rất rõ ràng, trông vô cùng đáng yêu.“Tặng em đấy.” Cậu hờ hững nói một câu.Vưu Tư Gia nhận lấy, cầm lên ngắm nghía kỹ lưỡng, bóp bóp con chó vải một cái rồi vui vẻ quay về nhà. Đi được nửa đường, cô bé lại dừng bước, xoay người nhìn cậu, muốn nói lại thôi.Dương Huyên đang xách giỏ định bước vào cửa, thấy cô bé chần chừ thì hỏi: “Sao thế?”Vưu Tư Gia do dự một lúc, rồi vẫn mở miệng hỏi: “Anh có may được bao cát không?”Dương Huyên thở dài: “Có, nhưng mai anh mới làm cho em được. Lát nữa anh phải giúp bà ngoại tưới vườn rau.”Vưu Tư Gia gật đầu, cuối cùng cũng hài lòng quay người đi về nhà.Vì vậy, sáng hôm sau, cô bé lại dậy thật sớm, ôm chiếc ghế nhỏ ra trước cửa ngồi chờ.Trên con đường nhỏ trước nhà rơi đầy hoa hòe, bánh xe của xe đẩy lăn qua, ép những chùm hoa lún xuống bùn đất.“Ôi chao, Tiểu Tư Gia.” Ông cụ kéo xe đẩy lại khen cô bé, “Ngày nào cũng dậy sớm thế này.”Vưu Tư Gia ngại ngùng gãi đầu, đúng lúc ấy, cô bé nghe thấy một tiếng “két” vang lên. Cô bé lập tức bật dậy, chạy nhanh đến trước cửa nhà đối diện.Dương Huyên vừa mở cửa, đang cúi xuống nhấc bệ cửa lên, thấy vậy, cô bé vội vàng chạy tới muốn giúp.Cậu bảo không cần, chỉ nghiêng tấm gỗ dựa vào tường, sau đó đẩy chiếc xe ba bánh ra ngoài. Phía sau cậu, bà ngoại của cậu đang chống gậy đi theo.Sau khi đẩy xe ra xong, Dương Huyên đặt lại bệ cửa, đỡ bà lên ngồi ở yên sau rồi quay vào nhà một lát. Khi trở ra, cậu nhét một chiếc túi vải nhỏ vào tay cô bé.Vưu Tư Gia cảm thấy trong tay nặng trĩu, cậu còn đặc biệt khâu thêm một cái túi nhỏ, viền túi có dây rút.Cô bé kéo nhẹ mép vải xuống, bên trong ào ra một đống đồ, có vài cái rơi xuống đất vì cô không kịp đỡ. Vưu Tư Gia vội vàng cúi xuống nhặt lên, đếm lại, tổng cộng mười túi cát nhỏ, vuông vức chỉ bằng đầu ngón tay.Dương Huyên lúc này đã ngồi lên xe, trên chân mày vẫn còn vết thuốc tím rõ ràng, nổi bật: “Có phải loại em muốn không?”“Ừm.” Vưu Tư Gia ôm chặt túi cát trong tay, ngước lên nhìn cậu và bà ngoại, “Anh với bà định đi đâu vậy?”Dương Huyên quay lại nhìn bà một cái, nói gì đó, sau đó lại quay sang cô bé: “Đi cùng bọn anh không?”Vưu Tư Gia không chần chừ, lập tức trèo lên chiếc xe ba bánh phía sau.Nơi họ đến không quá xa.Dọc theo con đường nhỏ ở đầu phía đông của làng, họ đi qua sân nhà bà đồng và chiếc ô tô đậu bên ngoài, đến cuối đường là một dãy nhà ngói nhỏ. Bà ngoại của Dương Huyên đi lại khó khăn, nhưng cậu đạp xe ba bánh chưa đến năm phút đã chở mọi người đến nơi.Đó là một nhà thờ nhỏ cũ kỹ, đến mức ngay cả một cây thánh giá cũng không có.Lúc họ đến, bên trong có khoảng bảy, tám cụ già, ai nấy đều cầm quyển sách bìa đỏ, cất giọng hát thánh ca. Bà ngoại tìm một góc ngồi xuống, móc trong túi ra chiếc kính lão, rồi run run giở sách theo.Vưu Tư Gia ngồi bên cạnh Dương Huyên. Chiếc ghế dài hơi cao, chân cô bé lơ lửng trên không, đung đưa qua lại, tò mò quan sát những người xung quanh. Hầu hết họ đều cúi đầu cầu nguyện theo người dẫn dắt phía trước.Sau khi buổi cầu nguyện kết thúc, Dương Huyên giúp bà ngoại giở sách vì bà không tìm được đúng trang. Mọi người cùng nhau đồng thanh đọc to những dòng chữ nhỏ trên trang giấy—“Yêu thương là kiên nhẫn, là nhân từ; yêu thương không ghen tị…”Vưu Tư Gia tò mò ghé lại gần, đọc theo họ:“… Yêu thương luôn bao dung, luôn tin tưởng, luôn hy vọng, luôn nhẫn nại. Yêu thương không bao giờ tàn phai.”Khi cô bé nghiêng người về phía trước, Dương Huyên vẫn giữ lấy tay cô để cô không ngã. Đọc xong, cô bé lại lùi về chỗ ngồi.Chỉ là, sự hứng thú không kéo dài lâu. Ngồi chưa được năm phút, Vưu Tư Gia đã cảm thấy bí bách, bắt đầu thấy khó chịu rồi nhanh chóng nhảy xuống ghế chạy ra ngoài.Cô bé ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu chơi với túi cát nhỏ. Chưa đầy hai phút sau, Dương Huyên cũng ra theo, thấy cô bé ném túi cát lên cao, bắt lại rồi tung tiếp, mười ngón tay nhanh nhẹn, linh hoạt.“Có vẻ cũng khá hữu dụng đấy chứ.”Vưu Tư Gia ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó tiếp tục biểu diễn một động tác khó “gà mổ thóc”.“Cái này hôm qua ban đầu anh nhét cám mịn vào trước, nhưng làm được vài cái rồi thử thử, thấy nhẹ quá chơi không vui, thế là lại tháo hết ra đổ đi.”Dương Huyên bắt đầu kể tỉ mỉ quá trình may bao cát của mình: “Sau đó anh ra sau làng tìm đống cát, nhưng toàn là cát thô, cuối cùng phải lấy rổ sàng lọc ra một ít cát mịn, thế mới may được mười cái.”Vưu Tư Gia nghe xong, đứng phắt dậy, hỏi: “Những thứ này đều là thật à?”“Cái gì cơ?” Cô bé lúc nào cũng chuyển chủ đề quá nhanh, Dương Huyên nhất thời không theo kịp.Vưu Tư Gia trước tiên chỉ vào bên trong, nơi đó lại vang lên tiếng ca tụng thánh ca; sau đó lại chỉ ra bên ngoài, vào ngày cuối tuần, trước cửa nhà bà đồng xe cộ còn đông đúc hơn ngày thường.Dương Huyên nói: “Anh cũng không biết nữa.”“Tại sao bọn họ đều đến cầu khẩn những thứ này?”“Chắc là để tìm một chỗ dựa thôi.” Dương Huyên suy nghĩ một chút rồi đáp, “Nếu không thì ngày này qua ngày khác, sống chẳng có gì để trông mong cả.”Chữ “trông mong” này không xa lạ gì. Vưu Tư Khiết mong mỏi Vưu Chí Kiên và Lưu Tú Phân trở về, bà nội cô bé mỗi ngày đều thắp hương trước tượng Phật trong nhà, miệng lẩm bẩm mong có cháu trai. Nhưng điều Vưu Tư Gia mong chờ lại đơn giản hơn nhiều, mong lớn là nghỉ hè, mong nhỏ là tan học mỗi ngày.Mỗi ngày cô vẫn về nhà muộn, chỉ là gần đây gặp một chút rắc rối.Trên đường về, cô bé thường chạm mặt Hổ Tử và đám bạn bè lêu lổng của cậu ta.Trước kia bọn họ không để ý đến cô, nhưng từ sau vụ đánh nhau lần trước, mỗi lần thấy cô từ xa, họ lại giở giọng mỉa mai: “Xem xem ai kìa? Đây chẳng phải là cô vợ nhỏ của Dương Huyên sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro