Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)
Chương 9
Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
2025-02-24 22:30:25
Vưu Tư Gia không hiểu vì sao bọn họ lại gọi như thế, chỉ cảm thấy nét mặt nháy mắt ra hiệu cùng giọng điệu kỳ quặc của từng người khiến cô bé vô cùng khó chịu. Ban đầu, cô bé không để ý, nhưng đám người này cứ lượn lờ trước mặt hết lần này đến lần khác, thậm chí còn chặn cả đường đi của cô bé.Vưu Tư Gia rẽ sang trái, bọn họ cũng theo sang trái; cô bé bước sang phải, bọn họ cũng dịch chuyển theo. Cô bé cúi xuống nhặt một cành cây nhỏ rồi ném về phía họ, cả đám cười phá lên, đồng loạt tản ra. Một người trong số đó vươn tay dài ngoẵng, chộp lấy con chó vải nhỏ treo trên cặp sách của cô bé.Lúc này, Vưu Tư Gia thật sự sốt ruột. Cô bé thấp bé, lập tức lao tới, nhảy lên giật lại.Nhưng chính điều này lại khiến bọn họ tìm được trò vui mới, bắt đầu chuyền tay nhau con chó vải như thể đang chơi ném bóng.Vưu Tư Gia vừa sắp chạm vào, người cầm nó đã ném thẳng về phía Hổ Tử. Không còn cách nào khác, cô bé đành lao sang hướng đối diện. Hổ Tử huýt sáo trêu chọc, cười nhạo cô bé:“Lại giành đi nào! Nhóc lùn không phải chạy nhanh, nhảy giỏi lắm sao?”Vưu Tư Gia đứng sững trước mặt cậu ta. Đúng lúc Hổ Tử nghĩ rằng cô bé đã bỏ cuộc, định hạ tay thấp xuống một chút để dụ cô bé nhảy lên giành thì Vưu Tư Gia bất ngờ lao tới, tóm lấy ống tay áo cậu ta, dùng hết sức kéo mạnh xuống.Hổ Tử không kịp đề phòng, cúi xuống nhìn phần ống tay bị kéo đến mức biến dạng, cậu ta vội vàng ném vội con chó vải sang một bên. Trùng hợp là hướng đó chẳng có ai, con chó vải cứ thế rơi thẳng xuống đất, lấm lem bụi bẩn.Hổ Tử vội gỡ tay cô bé ra:“Buông ngay! Mày định kéo rách áo tao đấy à?”Nhưng Vưu Tư Gia vẫn bám chặt không buông, đồng thời quay đầu liếc nhìn, phát hiện đã có người nhanh tay hơn cô bé, giật mất con chó vải trước. Cô bé cắn môi, mặt đầy vẻ không cam tâm rồi cúi đầu, cắn thẳng vào cánh tay Hổ Tử.Hổ Tử kêu lên oai oái, đau đến mức phải đẩy đầu cô bé ra, nhưng Vưu Tư Gia cắn chặt không chịu buông. Mãi đến khi những người khác lao tới kéo cô bé ra, cô bé mới đổi mục tiêu, ai chìa tay ra cũng bị cô bé cắn không chừa một ai.Giữa lúc hỗn loạn, một bàn tay từ phía sau nhẹ nhàng đặt lên vai cô bé, lực không mạnh, như muốn kéo cô bé ra ngoài. Nhưng Vưu Tư Gia chẳng kịp suy nghĩ, lập tức quay đầu cắn xuống.Cô bé nghe thấy một tiếng “hít” nhẹ, cảm giác giọng nói này có chút quen tai. Ngay sau đó, giọng của Dương Huyên vang lên trên đỉnh đầu:“Chờ đã, đừng cắn vội.”Cậu nhẹ nhàng bóp cằm cô bé một chút. Vưu Tư Gia theo phản xạ lập tức buông miệng. Cô bé vừa rồi dùng sức quá mạnh, lúc buông ra hai bên má lập tức tê dại, ê ẩm đến mức lan khắp cả khoang miệng.Hổ Tử nhìn thấy Dương Huyên, sắc mặt cũng lập tức trầm xuống. Nhưng lần này không có ai đứng ra chống lưng nên bọn họ không xảy ra xung đột.Dương Huyên bước đến trước mặt một trong số bọn họ, trực tiếp đưa tay ra:“Đưa cho tôi.”Người kia liếc nhìn cậu một cái rồi thẳng tay ném con chó vải qua, sau đó khoác vai Hổ Tử cùng cả nhóm rời đi. Trước khi đi còn không quên khạc một bãi nước bọt xuống đất.Dương Huyên phủi sạch bụi bẩn rồi đưa con chó vải lại cho cô bé. Vưu Tư Gia kéo khóa cặp, cẩn thận nhét nó vào trong.Hoàng hôn chầm chậm phủ xuống từ chân trời xa, ánh tà dương rực rỡ nhuốm một sắc vàng cam rạng ngời khiến Dương Huyên vô thức chớp mắt liên tục, sau đó hơi nheo mắt lại. Vưu Tư Gia nhìn thấy vết thương trên xương mày cậu đã bắt đầu đóng vảy.Cậu hỏi: “Bình thường em đi học có một mình à?”“Đi học thì em thường đi cùng Vương Tử Hàm.” Vưu Tư Gia đáp, “Nhưng lúc tan học em đi chậm nên cậu ấy đi với người khác. Đôi khi mẹ cậu ấy cũng đến đón.”“Hay là…” Cậu thương lượng với cô bé, “Từ giờ em đợi anh tan học rồi mình về cùng nhau nhé?”Vưu Tư Gia ngẩng mặt lên, cũng hơi nheo mắt lại: “Vậy anh có còn đánh nhau với bọn họ nữa không?”“Em sợ chuyện này à?”“Không phải.” Cô bé lắc đầu. “Lần sau em có thể mang theo vũ khí trước, nếu không thì nhiều người như vậy, anh đánh không lại bọn họ đâu.”“Chuyện đó em đừng lo.” Dương Huyên cười. “Chắc chúng ta sẽ không gặp lại bọn họ nữa đâu.”Đến chiều hôm sau tan học, Vưu Tư Gia mới hiểu ý trong lời cậu nói.Cô bé vốn ngồi xổm bên cổng trường vừa chơi vừa đợi, chuông tan học vừa reo, cô phát hiện trong nhóm người đầu tiên chạy vội ra khỏi cổng trường có cả Dương Huyên. Cậu đi thẳng đến trước mặt cô, một tay xách cặp sách của cô bé, đồng thời cũng tiện thể nhấc bổng cô lên, giọng nói nhẹ tênh:“Đi thôi.”Vưu Tư Gia chạy theo cậu, rẽ vào một con hẻm nhỏ. Ở đó có một chiếc xe đạp ba gác đã khóa lại. Dương Huyên ngồi xuống mở khóa, sau đó đứng lên, một tay giữ ghi đông xe, tay còn lại bế cô bé lên ghế sau, chở cô lắc lư chạy ra khỏi con hẻm.Có xe đạp rồi, bọn họ không còn phải băng qua ruộng đồng giữa các thôn xóm nữa mà chuyển sang đi đường vòng, đạp qua một con đường nhựa rộng rãi mới làm không lâu. Đường nhựa kéo dài, một đầu dẫn đến trấn trên, đầu kia thông ra quốc lộ, thỉnh thoảng có những chiếc xe tải chở hàng chạy ngang qua. Từ đường nhựa, họ băng qua một rừng dương xào xạc, một bãi đất trống phủ đầy hoa dại và cỏ hoang, rồi vòng về phía đông của thôn.Dương Huyên đạp xe rất thảnh thơi, người hơi đổ về phía trước, một tay giữ ghi đông. Gió thổi phồng áo cậu, Vưu Tư Gia ngồi phía sau níu lấy vạt áo bên hông cậu, thoáng ngửi thấy hương xà phòng thoảng qua trong gió.Nhà cô bé cũng có một chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng, nhưng chị cô bé ngày nào cũng đạp nó đi học nên cô bé chưa từng tập đi xe. Vậy mà Dương Huyên còn biết thả tay khi đạp xe, điều này làm cô bé ngưỡng mộ không thôi.Cô bé không nói ra, nhưng chẳng biết bằng cách nào, Dương Huyên lại nhìn thấu mong muốn của cô. Mấy hôm sau, cậu đạp xe đến bãi đất trống rồi dừng lại, nghiêng đầu hỏi cô bé có muốn học đi xe không.Vưu Tư Gia hào hứng nhảy phắt xuống từ yên sau, nhưng vừa ngồi lên yên trước đã phát hiện chân mình không đủ dài, không thể đồng thời đặt cả hai chân lên bàn đạp.Nhưng khó khăn gì cũng có cách giải quyết. Cô bé đứng dậy, một chân đạp xuống trước, đợi bàn đạp bên kia nhô lên thì lại tiếp tục đạp xuống, cứ thế mà vừa “hì hụi” vừa xoay vòng bàn đạp để xe tiến về phía trước. Dương Huyên giữ lấy ghi đông xe để giữ thăng bằng, vừa giữ vừa chạy theo cô bé.Đến khi đôi chân cô bé đã quen với bàn đạp, Dương Huyên cũng buông tay, để cô bé tự điều khiển hướng đi. Còn cậu đứng phía sau giữ lấy yên xe, phòng trường hợp xe nghiêng ngả mà ngã xuống.Sau vài ngày luyện tập, Dương Huyên thậm chí còn có thể thỉnh thoảng buông tay, chỉ nhẹ nhàng đỡ xe chạy theo một đoạn.Vưu Tư Gia đạp xe một lúc, cảm thấy có gì đó không đúng nên quay đầu lại. Lúc này cô bé mới phát hiện, Dương Huyên không còn giữ yên xe nữa, mà đã buông tay từ lúc nào, đứng yên một chỗ nhìn cô đạp về phía trước.Nhận ra mình đã biết đi xe đạp, Vưu Tư Gia lập tức vui sướng, bàn đạp dưới chân quay tít, cô bé vừa ngoái đầu vừa hớn hở gọi cậu:“Anh nhìn này!”Nụ cười trên mặt Dương Huyên đột nhiên thu lại.Vưu Tư Gia vội vã quay đầu về phía trước. Trước mặt cô bé, một con mương nhỏ cao ngang hông chắn ngang đường.Giây tiếp theo, cả người lẫn xe bổ nhào xuống mương.Dương Huyên lập tức chạy đến, chỉ thấy Vưu Tư Gia đang nằm sấp dưới đáy mương, chiếc xe đạp lật nghiêng đè lên lưng cô bé, bánh xe vẫn còn quay vù vù.Cậu vội nhấc xe đạp lên quăng sang bên cạnh, rồi như nhổ củ cải, nắm lấy eo cô bé kéo thẳng lên khỏi mương.Vừa phủi đất trên người cô bé, cậu vừa đảo mắt nhìn quanh, thấy cô bé giơ tay che trán, liền kéo tay cô ra:“Để anh xem nào, có đập trúng không?”Vưu Tư Gia buông tay, hóa ra lúc ngã xuống, cô bé theo phản xạ lấy khuỷu tay che đầu nên trán chỉ bị cành cây dưới mương cào qua, da trầy xước một chút nhưng không nghiêm trọng. Cô bé gãi gãi mái tóc đã rối tung thành tổ quạ rồi cười khẽ, còn chưa kịp nói “không sao” đã xoay người đi nhặt xe đạp.Dương Huyên bảo cô bé đứng yên, còn mình nhảy xuống kéo xe lên. Nhưng dây xích xe cũng bị rơi ra khi ngã xuống, cậu ngồi xổm xuống loay hoay sửa, kết quả không tránh khỏi bị dính đầy dầu xe vào tay.Gió thổi làm đám cỏ dại dưới đất khẽ nghiêng ngả.Dương Huyên bứt mấy chiếc lá lau tay, khoanh tay ngồi xổm trên đất, nhìn Vưu Tư Gia dắt chiếc xe mới sửa, từng vòng bánh xe lăn cộc cộc trên nền đất hoang trong ánh chiều tà. Mặt trời lặn dần xuống, bóng dáng cô bé cũng dần dần hòa vào sắc hoàng hôn, thu nhỏ lại thành một chấm đen bé xíu.Tính đến khoảng thời gian trước và sau tiết Mang Chủng, khi cả thôn vào mùa gặt lúa mì, Vưu Tư Gia đã ngã xuống mương hai lần, đâm vào cột điện ba lần, đôi chân và đầu gối đầy những vết trầy xước mới. Nhưng đổi lại, cô bé cuối cùng cũng có thể thuần thục đạp xe chạy vòng vòng trên bãi đất hoang, thậm chí còn háo hức muốn chở Dương Huyên về nhà.Nhưng Dương Huyên từ chối. Mấy ngày liền, cứ tan học là cậu lại vội vã chạy ra ruộng sau thôn, yên tâm ném xe đạp cho Vưu Tư Gia để cô bé tha hồ đạp chơi trên bờ ruộng. Còn cậu, quàng một chiếc khăn lên vai, xách theo một ấm nước và một cây liềm, lầm lũi cắt lúa mì trên mảnh ruộng nhà mình.Lúa mì của những nhà xung quanh đã gần gặt xong, nhưng nhà cậu vẫn còn hơn một nửa chưa thu hoạch.Ông ngoại hai hôm nay chỉ lo uống rượu, chẳng buồn đụng tay vào việc gì, bà ngoại thì chân yếu, không giúp được mấy. Theo dự báo thời tiết, trời có thể sẽ mưa vào ngày kia, thế nên hôm ấy, Dương Huyên thậm chí còn không đến trường, ở lì ngoài ruộng cắt lúa cho xong. Cậu cúi đầu làm việc đến mức không thể duỗi thẳng lưng lên được.Một buổi chiều tất bật trôi qua, rơm rạ khiến toàn thân ngứa ngáy. Dương Huyên duỗi lưng, lau mồ hôi, sau đó ngồi xuống bờ ruộng, ngửa đầu dốc nước trong ấm vào miệng. Uống xong, cậu mới nhận ra có người vẫn đang nhìn mình chằm chằm.Cậu đặt ấm nước xuống, dùng ống tay áo lau khóe môi, ánh mắt dần trở nên cảnh giác.Đó là một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, tóc đã hoa râm. Trang phục của ông ta tuy đơn giản, nhưng chiếc kính gọng bạc và dáng đi lại cho thấy rõ ràng ông ta không phải nông dân quanh đây.Dạo gần đây, Dương Huyên thường thấy ông ta quanh quẩn gần đây. Lúc thì ngồi xổm trên bờ ruộng trò chuyện vài câu với những người đang làm việc, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía cậu.Ánh nhìn kia không mang ác ý, chỉ là sự quan sát và dò xét quá mức rõ ràng.Bây giờ trong ruộng chỉ còn lại mình cậu, người đàn ông ấy quả nhiên chắp tay sau lưng bước về phía cậu. Đế giày da giẫm lên lớp rơm rạ xếp chồng trên bờ ruộng, phát ra những tiếng lạo xạo mềm nhẹ.Ông ta ngồi xổm xuống bên cạnh Dương Huyên, mở đầu câu chuyện bằng những câu hỏi nhạt nhẽo, xoay quanh chuyện mùa màng và tiết khí.Đúng lúc cậu đang nghỉ ngơi bèn đáp lại từng câu một.Người đàn ông cầm một bông lúa mạch, khẽ vê giữa ngón tay rồi hỏi: “Tôi thấy mấy hôm nay cháu cứ một mình hì hục làm lụng, nhà cháu đâu cả rồi?”Dương Huyên uống một ngụm nước, không trả lời.Thấy cậu không muốn nói, ông ta bật cười, tiếp tục hỏi: “Một mình liệu có làm xuể không? Sao không dùng máy gặt?”“Có làm không xuể thì cũng phải làm thôi, biết làm sao giờ.”Nói vậy chứ trong làng vẫn có máy gặt dùng chung, nhưng xếp hàng mãi cũng không tới lượt. Ông Hai thổi kèn đầu phố có một cái máy gặt riêng, hàng xóm xung quanh vẫn thường thuê. Nhưng năm ngoái, ông ngoại cậu uống rượu xong gây chuyện, đánh nhau với ông Hai, năm nay người ta nhất quyết không cho nhà cậu thuê nữa.Người đàn ông im lặng một lúc lâu rồi lại mở miệng: “Cháu họ Dương?”Dương Huyên cau mày, ánh mắt một lần nữa trở nên cảnh giác: “Sao ông biết?”“Tôi trò chuyện với mấy người trong làng, họ nói vậy.”“Ông hỏi làm gì?”Đối phương cười khan hai tiếng: “Vậy cháu có biết tôi làm nghề gì không?”Dương Huyên không hứng thú, đứng dậy phủi bụi trên quần áo: “Không biết, tôi chỉ biết ruộng còn chưa làm xong.”Người đàn ông lại nhìn cậu: “Tuổi còn nhỏ, nói chuyện lại già dặn thế, mà cũng gan thật đấy.”“Có gì mà phải sợ?” Dương Huyên đáp, “Đâu phải con nít ba tuổi.”“Nhà cháu—”“Giờ là mấy giờ rồi?” Dương Huyên chợt nhớ ra chuyện gì đó, lập tức cắt ngang lời đối phương.Ông ta cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Còn mười phút nữa là năm rưỡi.”Trong lòng Dương Huyên thầm kêu không ổn, vội vàng nhét bình nước và lưỡi hái vào túi nylon, xách lên rồi chạy đi. Cậu nhảy lên chiếc xe đạp Phượng Hoàng màu đen, bánh xe lăn vùn vụt, cuốn theo không ít rơm rạ, nhanh chóng biến mất trên con đường bờ ruộng.Vưu Tư Gia ngồi xổm trước cổng trường chờ rất lâu.Học sinh trước cổng đã tản đi hết, cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh. Cô đứng lên, lại ngóng nhìn ra ngoài một lần nữa.Bác bảo vệ trực ban đã khóa cửa phòng trực, nhắc nhở cô: “Tan học lâu rồi, sao còn chưa về nhà?”“Cháu đợi người.” Vưu Tư Gia nói.“Đợi ai? Trong trường đến cả thầy cô cũng đi hết rồi! Mau về nhà đi!” Nói xong, bác bảo vệ lắc lắc chùm chìa khóa rồi quay lưng đi, không để ý đến cô bé nữa.Vưu Tư Gia trở lại chỗ cũ, ngồi xổm xuống. Chỗ ấy so với xung quanh có vẻ trơ trọi hơn hẳn, cỏ dại và hoa dại xung quanh đều bị cô bé nhổ sạch.Cô bé đang cầm một nhánh cỏ đuôi chó, tỉ mẩn bện thành một cái đầu thỏ. Đúng lúc ấy, bỗng nghe thấy từ xa có người gọi “Ê! Ê!” hai tiếng.Vưu Tư Gia bật dậy ngay lập tức, vừa định chạy đến, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện người gọi mình là Lưu Điên, kẻ lúc ẩn lúc hiện trong làng.Cô bé thoáng thất vọng, lại ngồi xuống, tiếp tục bện tai thỏ. Cô bé tự nhủ sẽ bện thêm mười cái nữa, nếu bện xong mà Dương Huyên vẫn chưa tới, cô bé sẽ tự đi về.Cô bé đang cúi đầu bện cỏ thì chợt thấy một đôi giày vải lấm lem xuất hiện ngay trước mặt.Vưu Tư Gia theo phản xạ lùi lại một chút, nhưng Lưu Điên đã cúi người xuống, thò tay vào đống tai thỏ xanh mướt của cô bé, nhặt lên một cái rồi hỏi: “Cái gì đây?”Cô bé đáp: “Thỏ con.”Gã bóp bóp nhánh cỏ đuôi chó trong tay, đột nhiên nói: “Ê! Tao kể cho mày nghe một bí mật.”Vưu Tư Gia ngẩng mặt nhìn gã, chỉ thấy khuôn mặt gã đen nhẻm, râu ria xồm xoàm, nhưng đôi mắt lại sáng rực.Cô bé chẳng mấy hứng thú: “Bí mật gì?”“Tao có một con thỏ, thỏ thật ấy.”Vưu Tư Gia dừng tay, ngước lên nhìn gã: “Ở đâu?”Lưu Điên vẫy tay: “Tao dẫn mày đi xem.”“Xa lắm không?” Vưu Tư Gia nhìn quanh một lượt. “Xa quá thì em không đi đâu.”“Không xa.” Gã chỉ tay về dãy nhà trệt mới xây sau trường, “Ở đó, tao nhốt nó bên trong rồi.”Vưu Tư Gia nửa tin nửa ngờ đứng lên, định theo gã ra cửa nhìn thử.Mấy căn nhà mới xây còn lạnh lẽo, bên ngoài chỉ kịp trát một lớp xi măng, cửa chính vẫn chưa lắp, xung quanh lại vắng vẻ không một bóng người. Cô bé đứng trước cửa nhìn vào, trời đã gần tối, bên trong tối om om, chẳng thấy rõ gì cả.Cô bé đứng ngoài cửa không chịu bước vào, chỉ hỏi: “Thỏ con đâu?”“Ở trong đó, đi thôi.” Vừa dứt lời, Lưu Điên bất ngờ đẩy mạnh cô bé một cái.Vưu Tư Gia bị xô chúi về phía trước hai bước, quay lại thì thấy bóng dáng gã chắn ngay cửa, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Cô bé lập tức quay đầu định bỏ đi: “Em không xem nữa, em muốn ra ngoài…”Nhưng ngay giây tiếp theo, Lưu Điên đột ngột chộp lấy cổ tay cô bé, kéo mạnh về phía mình: “Đừng đi, ở đây có thỏ thật mà!”Lần này Vưu Tư Gia hoảng loạn thật sự, cô bé liều mạng giãy giụa, hai chân đạp loạn xạ về phía sau, nhưng tay của Lưu Điên khỏe như gọng kìm, siết chặt chẳng khác gì xiềng xích, cô bé vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.Vưu Tư Gia bắt đầu cào mạnh lên tay gã, cào đến mức mu bàn tay gã hằn lên từng vết máu.Nhưng dường như Lưu Điên chẳng cảm thấy đau, gã híp mắt lại rồi nắm lấy tay cô bé, ép xuống chỗ háng mình: “Thật đấy, không tin thì sờ thử đi…”“Chát!”Một tiếng động chói tai vang lên, một viên gạch từ bên cạnh bay tới, đập mạnh vào bức tường phía sau.Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến sức lực của Lưu Điên theo đó mà lỏng ra. Vưu Tư Gia rốt cuộc thoát ra được, vội vã giật tay lại, lùi nhanh về phía cửa.Cô bé nhìn thấy Dương Huyên. Cậu đang mặc chiếc áo bị mồ hôi thấm ướt một nửa, mái tóc trước trán cũng ướt sũng.Cậu thở d.ốc, cúi xuống nhặt thêm một viên đá trong tay, cân nhắc một chút rồi nói, giọng chưa kịp ổn định: “Tư Gia, em ra ngoài trước đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro