Nghe Lén Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Một Nhà Bạo Quân Đều Hoang Mang.
Chương 32
Phi Huyên Nha
2024-11-09 09:08:12
Edit : Yreny Hồ
Hoàng Thượng phảng phất như không nghe thấy lời nói của Hiền phi, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tam Hoàng Tử.
"Nếu như nhi thần nói bản thân vốn dĩ nhận được tin tức sẽ có người tới cướp ngục cứu mẫu phi. Nhi thần muốn xem thử có phải là tàng dư của Ngọc Lâu Quốc hay không, phụ hoàng sẽ tin nhi thần sao ?"
Hắn quả thật chính là dự định như vậy, nhưng buồn cười là bây giờ hắn cũng là tàn dư của Ngọc Lâu Quốc.
"Trẫm tin."
Nếu như Tam Hoàng Tử là cùng liên thủ với Đặng Phong, thì lúc nãy hắn chắc chắn sẽ không ra tay cứu Lạc nhi.
"Tạ phụ hoàng tin tưởng ."
Tam Hoàng Tử giật mình một cái chớp mắt, có chút ngạc nhiên đồng thời liễm liễm mắt.
Phụ hoàng chỉ là còn chưa có biết được thân phận của hắn. Nếu như người biết, chắc chắn sẽ không có như vậy mà đối hắn tin tưởng.
"Được rồi." Hoàng Thượng vỗ nhẹ bờ vai của hắn: "Giúp trẫm đem Lạc Nhi đưa về cung của Lệ Phi."
Biết phụ hoàng còn có lời muốn cùng mẫu phi nói, Tam Hoàng Tử không hỏi nhiều, ôm lấy Ngu Y Lạc ra khỏi Thiên Lao.
"Hiền Phi, ngươi muốn chết như thế nào?"
Sau khi hai người rời đi, Hoàng Thượng chắp tay đứng ở trước cửa nhà lao, nhìn đến dáng vẻ Hiền phi đang chật vật không chịu nổi, thần sắc lạnh nhạt.
Hiền Phi biết bản thân đã hoàn toàn thất thế, vô lực ngồi trên mặt đất, gương mặt bẩn thỉu hiện lên vẻ mỉa mai nói: " Ta muốn chết như thế nào sao? Ha..chẳng phải ngày đó lúc ngươi thiết lập bố cục giá họa tội hành thích cho ta, thì ta trong mắt của ngươi đã chết rồi sao? "
Trước đó nàng nghĩ mãi mà không ra, đến cùng là ai hãm hại nàng.
Nàng nghĩ tới thêu phường ma ma, nghĩ tới hoàng hậu, thậm chí là Lệ Phi, duy chỉ có Hoàng Thượng là nàng không nghĩ tới.
Nhưng từ lúc hoàng thượng xuất hiện ở đây, nàng tất cả đều minh bạch, là Hoàng Thượng muốn để nàng chết.
"Thiết lập bố cục ?" Hoàng Thượng có chút nhíu mày: "Trẫm lại không biết bản thân đã thiết lập bố cục như thế nào, lại có thể khiến Hiền phi lòng lang dã thú. Cấu kết với Đặng Phong nghĩ muốn khôi phục Ngọc Lâu Quốc đấy. Bây giờ Đặng Phong cũng đã bị bắt, mộng phục quốc của ngươi cũng nên tỉnh lại đi thôi."
Hiền Phi trong lòng có chút kinh ngạc, Hoàng Thượng làm sao biết nàng nghĩ phục quốc, Tam Hoàng Tử cũng đều chưa từng biết qua việc này.
"Hoàng Thượng không hổ là Hoàng Thượng, biết đến quả thực không ít."
Nàng cố ý dừng một chút, tiếp tục nói:
"Chẳng qua ngươi vẫn là đoán sai một việc, ngươi có biết huyết mạch hoàng thất của Ngọc Lâu Quốc không chỉ có mình ta, còn có ai không?"
Trước đó vốn dĩ không nghĩ bại lộ thân thế của Tam hoàng tử, châm ngòi ly gián quan hệ giữa hắn và hoàng thượng, giành lấy vị trí Thái tử.
Bây giờ mệnh của bản thân cũng chẳng còn, tên nghịch tử đó cũng đừng mong sống tốt .
Nghĩ như vậy, Hiền Phi trong lòng tràn đầy khoái cảm trả thù.
Thấy Hoàng Thượng không nói lời nào, nàng phối hợp mở miệng: "Hoàng Thượng, ngươi là không biết đi, Tam hoàng tử chính là hài tử của Đặng Phong chứ không phải là con của ngươi, ha ha ha ... "
Nói xong, nàng chờ lấy khuôn mặt không thể tin của hoàng thượng. Lại phải để nàng ta thất vọng rồi, hoàng thượng nghe xong cùng chỉ nhàn liếc mắt nhìn nàng ta, nói :
" Trẫm biết."
Hiền Phi thanh âm bỗng nhiên cất cao, cho là mình nghe lầm.
"Ngươi biết?"
Nàng ngửa đầu cười vài tiếng, vịn cửa nhà lao đứng lên.
Không biết là mình điên hay vẫn là Hoàng Thượng điên.
Biết được huyết mạch của hoàng thất bị lẫn lộn còn bình tĩnh như thế, Hoàng Thượng là khi nào tính tình liền biến tốt như vậy.
"Ngươi biết còn tin tưởng hắn?" Bởi vì không nhìn thấy được phản ứng mà mình dự đoán, sắc mặt nàng khó coi: "Ta từ nhỏ đã nói cho hắn, ngươi khắp nơi thiên vị Thái tử. Thời điểm đánh hắn ta một bên sẽ vừa đánh mắng vừa quy hết mọi tội lỗi lên người ngươi. Biết ngươi cũng không coi trọng hắn cho nên ta càng đánh......"
Hoàng Thượng nghiêm nghị đánh gãy lời của nàng: "Đủ rồi."
"Thế nào, không muốn nghe nữa rồi?"
Hiền Phi mang trên mặt nụ cười đắc ý: "Coi như ngươi tin tưởng hắn thì thế nào? Chỉ sợ bây giờ trong lòng hắn cũng chỉ toàn là oán hận với ngươi thôi. Ta cũng chỉ là hảo tâm nhắc nhở ngươi một chút."
Hoàng Thượng có tâm nghi kỵ rất nặng, nàng không tin bản thân nói đến như vậy. Hoàng thượng sẽ còn có thể tha cho tên nghịch tử đó.
Một bên khác.
Tam Hoàng Tử đem Ngu Y Lạc đưa về cung của Lệ phi, liền hồi phủTam Hoàng Tử.
Dương Hân đợi ở cửa ra vào đã lâu, vừa thấy hắn, vội xách váy chạy tới, giọng nàng mang chút vội vàng hỏi:
"Thần ca ca, Hiền Phi cứu ra được rồi sao? Huynh có bị thương hay không?"
Tam Hoàng Tử nhìn nàng một cái, lắc đầu.
"Ngươi dường như rất quan tâm tới mẫu phi? Người cứu nàng đã bị phụ hoàng phát hiện, cũng đã bị bắt nhốt lại."
Dương Hân nghe vậy mặt mũi tràn đầy lo lắng, tại sao có thể như vậy.
Theo lý thuyết Tam Hoàng Tử là nam chủ, hắn tất nhiên sẽ có hào quang của nhân vật chính. Tại sai lại không thể cứu Hiền phi được ?
Không nên như vậy, thật sự là không nên như vậy.
"Vậy bây giờ phải làm sao ?" Dương Hân mắt nhìn Tam Hoàng Tử, nhưng đối phương tựa hồ không sốt ruột một chút nào. Phảng phất như người bị bắt đó không phải là mẫu phi của hắn.
Lúc này, Tử Dương đi tới.
"Điện hạ, trong phủ những người kia đã được đưa ra ngoài. "
Dương Hân tựa như nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi:"Là người nào?"
Tử Dương cười nói: "Dương Tiểu thư ngươi chiêu đến rất nhiều người vào trong phủ. Số lượng chi tiêu trong phủ cũng rất lớn, điện hạ ra lệnh không cần đem bạc lãng phí lên những người không liên quan."
Cái gì là người không có liên quan, đây chính là tộc nhân của ngươi.
Lời này kém chút từ miệng của Dương Hân bên trong thốt ra, còn tốt nàng nhịn xuống.
"Thần ca ca, những người kia đều là người có chút tài ba, giữ lại đối với ngươi có trợ giúp rất lớn."
Tam Hoàng Tử trong lòng cười lạnh, trước đó hắn là làm sao lại cảm thấy nàng ta cùng những người khác không giống chứ ?
"Bản điện hạ vốn là một hoàng tử, còn cần trợ giúp gì?"
Dương Hân mấp máy môi: "Ta biết huynh rất kính trọng Hoàng Thượng, nhưng hắn không chỉ có quở trách huynh, còn ép huynh lấy người mình không thích, bây giờ lại bắt Hiền Phi nương nương, đây không phải là nghĩ muốn bức chết huynh sao? Huynh nếu là không phản kháng, không chừng ngày nào đó cũng liền khó giữ được cái mạng nhỏ này."
Nàng thật sự là không hiểu, người khác đều muốn tranh giành vị trí đó. Tam hoàng tử thì hay rồi, hắn là nam chủ có năng lực nhưng lại không có lòng tranh đoạt.
"Dương Hân."
Đây là Tam Hoàng Tử lần thứ nhất gọi thẳng danh tự của nàng.
Dương Hân im lặng, không nói thêm gì nữa.
"Ngươi là muốn cho ta tạo phản sao?"
Hiện tại thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, Dương Hân cái này tự xưng là người người bình đẳng vậy mà lại nói ra những lời này.
"Ta..." Dương Hân ngập ngừng miệng nói : "Ta chỉ là đau lòng Thần ca ca, nếu là huynh ngồi lên vị trí kia, liền không người nào dám khi dễ huynh nữa."
Nam Chủ không ngồi lên hoàng vị, nàng làm sao có thể trở thành hoàng hậu.
"Dương Hân, nếu không phải là bởi vì ngươi đã cứu bản điện hạ, ta sớm đã đuổi ngươi ra khỏi phủ."
Hắn vuốt vuốt huyệt thái dương, quay người rời đi.
Tuyệt không có chú ý tới Dương Hân trong mắt lóe lên một tia chột dạ rồi biến mất.
Hôm sau.
Tần Đại Nhân đi Thiên Lao thẩm vấn Đặng Phong, phát hiện Đặng Phong đã tự sát bỏ mình, bên cạnh đặt vào một phong thư dùng máu viết.
Cầm lấy phong thư vội vàng chạy tới Ngự Thư Phòng.
"Hoàng thượng, Tần Đại Nhân cầu kiến."
Để người sau khi đi vào, Hoàng Thượng hỏi: "Chuyện gì?"
Tần Đại Nhân đem trong tay phong thư đưa cho Tào công công, lại đệ trình cho Hoàng Thượng.
"Đặng Phong tại trong lao cắn lưỡi tự sát, đây là hắn lưu lại."
Hoàng Thượng mở ra , ẩn ẩn còn có thể nghe được mùi máu tươi.
Xem hết nội dung, sau đó đem thư đưa cho Tào công công.
Cái này Đặng Phong không đi làm tiên sinh kể chuyện cũng thật đáng tiếc.
"Không có việc gì đâu." Hắn nâng chung trà lên uống một hớp.
Đặng Phong sẽ tự sát bỏ mình, hắn đều đã sớm dự đoán được, những thứ hắn cần biết cũng đã biết, cũng không cần phải giữ lại để thẩm vấn thêm làm gì.
"Hoàng thượng, kia Hiền Phi?" Tần Đại Nhân cung kính hỏi thăm.
Hoàng Thượng hơi trầm tư, vốn muốn nói trực tiếp ban rượu độc, nhớ tới tối hôm qua Tam Hoàng Tử thần sắc lo lắng đối hắn cùng Lạc Nhi, thở dài một tiếng.
" Để Tam Hoàng Tử đi gặp Hiền Phi một lần cuối, về sau lại ban rượu độc đi!"
Hoàng Thượng phảng phất như không nghe thấy lời nói của Hiền phi, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tam Hoàng Tử.
"Nếu như nhi thần nói bản thân vốn dĩ nhận được tin tức sẽ có người tới cướp ngục cứu mẫu phi. Nhi thần muốn xem thử có phải là tàng dư của Ngọc Lâu Quốc hay không, phụ hoàng sẽ tin nhi thần sao ?"
Hắn quả thật chính là dự định như vậy, nhưng buồn cười là bây giờ hắn cũng là tàn dư của Ngọc Lâu Quốc.
"Trẫm tin."
Nếu như Tam Hoàng Tử là cùng liên thủ với Đặng Phong, thì lúc nãy hắn chắc chắn sẽ không ra tay cứu Lạc nhi.
"Tạ phụ hoàng tin tưởng ."
Tam Hoàng Tử giật mình một cái chớp mắt, có chút ngạc nhiên đồng thời liễm liễm mắt.
Phụ hoàng chỉ là còn chưa có biết được thân phận của hắn. Nếu như người biết, chắc chắn sẽ không có như vậy mà đối hắn tin tưởng.
"Được rồi." Hoàng Thượng vỗ nhẹ bờ vai của hắn: "Giúp trẫm đem Lạc Nhi đưa về cung của Lệ Phi."
Biết phụ hoàng còn có lời muốn cùng mẫu phi nói, Tam Hoàng Tử không hỏi nhiều, ôm lấy Ngu Y Lạc ra khỏi Thiên Lao.
"Hiền Phi, ngươi muốn chết như thế nào?"
Sau khi hai người rời đi, Hoàng Thượng chắp tay đứng ở trước cửa nhà lao, nhìn đến dáng vẻ Hiền phi đang chật vật không chịu nổi, thần sắc lạnh nhạt.
Hiền Phi biết bản thân đã hoàn toàn thất thế, vô lực ngồi trên mặt đất, gương mặt bẩn thỉu hiện lên vẻ mỉa mai nói: " Ta muốn chết như thế nào sao? Ha..chẳng phải ngày đó lúc ngươi thiết lập bố cục giá họa tội hành thích cho ta, thì ta trong mắt của ngươi đã chết rồi sao? "
Trước đó nàng nghĩ mãi mà không ra, đến cùng là ai hãm hại nàng.
Nàng nghĩ tới thêu phường ma ma, nghĩ tới hoàng hậu, thậm chí là Lệ Phi, duy chỉ có Hoàng Thượng là nàng không nghĩ tới.
Nhưng từ lúc hoàng thượng xuất hiện ở đây, nàng tất cả đều minh bạch, là Hoàng Thượng muốn để nàng chết.
"Thiết lập bố cục ?" Hoàng Thượng có chút nhíu mày: "Trẫm lại không biết bản thân đã thiết lập bố cục như thế nào, lại có thể khiến Hiền phi lòng lang dã thú. Cấu kết với Đặng Phong nghĩ muốn khôi phục Ngọc Lâu Quốc đấy. Bây giờ Đặng Phong cũng đã bị bắt, mộng phục quốc của ngươi cũng nên tỉnh lại đi thôi."
Hiền Phi trong lòng có chút kinh ngạc, Hoàng Thượng làm sao biết nàng nghĩ phục quốc, Tam Hoàng Tử cũng đều chưa từng biết qua việc này.
"Hoàng Thượng không hổ là Hoàng Thượng, biết đến quả thực không ít."
Nàng cố ý dừng một chút, tiếp tục nói:
"Chẳng qua ngươi vẫn là đoán sai một việc, ngươi có biết huyết mạch hoàng thất của Ngọc Lâu Quốc không chỉ có mình ta, còn có ai không?"
Trước đó vốn dĩ không nghĩ bại lộ thân thế của Tam hoàng tử, châm ngòi ly gián quan hệ giữa hắn và hoàng thượng, giành lấy vị trí Thái tử.
Bây giờ mệnh của bản thân cũng chẳng còn, tên nghịch tử đó cũng đừng mong sống tốt .
Nghĩ như vậy, Hiền Phi trong lòng tràn đầy khoái cảm trả thù.
Thấy Hoàng Thượng không nói lời nào, nàng phối hợp mở miệng: "Hoàng Thượng, ngươi là không biết đi, Tam hoàng tử chính là hài tử của Đặng Phong chứ không phải là con của ngươi, ha ha ha ... "
Nói xong, nàng chờ lấy khuôn mặt không thể tin của hoàng thượng. Lại phải để nàng ta thất vọng rồi, hoàng thượng nghe xong cùng chỉ nhàn liếc mắt nhìn nàng ta, nói :
" Trẫm biết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiền Phi thanh âm bỗng nhiên cất cao, cho là mình nghe lầm.
"Ngươi biết?"
Nàng ngửa đầu cười vài tiếng, vịn cửa nhà lao đứng lên.
Không biết là mình điên hay vẫn là Hoàng Thượng điên.
Biết được huyết mạch của hoàng thất bị lẫn lộn còn bình tĩnh như thế, Hoàng Thượng là khi nào tính tình liền biến tốt như vậy.
"Ngươi biết còn tin tưởng hắn?" Bởi vì không nhìn thấy được phản ứng mà mình dự đoán, sắc mặt nàng khó coi: "Ta từ nhỏ đã nói cho hắn, ngươi khắp nơi thiên vị Thái tử. Thời điểm đánh hắn ta một bên sẽ vừa đánh mắng vừa quy hết mọi tội lỗi lên người ngươi. Biết ngươi cũng không coi trọng hắn cho nên ta càng đánh......"
Hoàng Thượng nghiêm nghị đánh gãy lời của nàng: "Đủ rồi."
"Thế nào, không muốn nghe nữa rồi?"
Hiền Phi mang trên mặt nụ cười đắc ý: "Coi như ngươi tin tưởng hắn thì thế nào? Chỉ sợ bây giờ trong lòng hắn cũng chỉ toàn là oán hận với ngươi thôi. Ta cũng chỉ là hảo tâm nhắc nhở ngươi một chút."
Hoàng Thượng có tâm nghi kỵ rất nặng, nàng không tin bản thân nói đến như vậy. Hoàng thượng sẽ còn có thể tha cho tên nghịch tử đó.
Một bên khác.
Tam Hoàng Tử đem Ngu Y Lạc đưa về cung của Lệ phi, liền hồi phủTam Hoàng Tử.
Dương Hân đợi ở cửa ra vào đã lâu, vừa thấy hắn, vội xách váy chạy tới, giọng nàng mang chút vội vàng hỏi:
"Thần ca ca, Hiền Phi cứu ra được rồi sao? Huynh có bị thương hay không?"
Tam Hoàng Tử nhìn nàng một cái, lắc đầu.
"Ngươi dường như rất quan tâm tới mẫu phi? Người cứu nàng đã bị phụ hoàng phát hiện, cũng đã bị bắt nhốt lại."
Dương Hân nghe vậy mặt mũi tràn đầy lo lắng, tại sao có thể như vậy.
Theo lý thuyết Tam Hoàng Tử là nam chủ, hắn tất nhiên sẽ có hào quang của nhân vật chính. Tại sai lại không thể cứu Hiền phi được ?
Không nên như vậy, thật sự là không nên như vậy.
"Vậy bây giờ phải làm sao ?" Dương Hân mắt nhìn Tam Hoàng Tử, nhưng đối phương tựa hồ không sốt ruột một chút nào. Phảng phất như người bị bắt đó không phải là mẫu phi của hắn.
Lúc này, Tử Dương đi tới.
"Điện hạ, trong phủ những người kia đã được đưa ra ngoài. "
Dương Hân tựa như nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi:"Là người nào?"
Tử Dương cười nói: "Dương Tiểu thư ngươi chiêu đến rất nhiều người vào trong phủ. Số lượng chi tiêu trong phủ cũng rất lớn, điện hạ ra lệnh không cần đem bạc lãng phí lên những người không liên quan."
Cái gì là người không có liên quan, đây chính là tộc nhân của ngươi.
Lời này kém chút từ miệng của Dương Hân bên trong thốt ra, còn tốt nàng nhịn xuống.
"Thần ca ca, những người kia đều là người có chút tài ba, giữ lại đối với ngươi có trợ giúp rất lớn."
Tam Hoàng Tử trong lòng cười lạnh, trước đó hắn là làm sao lại cảm thấy nàng ta cùng những người khác không giống chứ ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bản điện hạ vốn là một hoàng tử, còn cần trợ giúp gì?"
Dương Hân mấp máy môi: "Ta biết huynh rất kính trọng Hoàng Thượng, nhưng hắn không chỉ có quở trách huynh, còn ép huynh lấy người mình không thích, bây giờ lại bắt Hiền Phi nương nương, đây không phải là nghĩ muốn bức chết huynh sao? Huynh nếu là không phản kháng, không chừng ngày nào đó cũng liền khó giữ được cái mạng nhỏ này."
Nàng thật sự là không hiểu, người khác đều muốn tranh giành vị trí đó. Tam hoàng tử thì hay rồi, hắn là nam chủ có năng lực nhưng lại không có lòng tranh đoạt.
"Dương Hân."
Đây là Tam Hoàng Tử lần thứ nhất gọi thẳng danh tự của nàng.
Dương Hân im lặng, không nói thêm gì nữa.
"Ngươi là muốn cho ta tạo phản sao?"
Hiện tại thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, Dương Hân cái này tự xưng là người người bình đẳng vậy mà lại nói ra những lời này.
"Ta..." Dương Hân ngập ngừng miệng nói : "Ta chỉ là đau lòng Thần ca ca, nếu là huynh ngồi lên vị trí kia, liền không người nào dám khi dễ huynh nữa."
Nam Chủ không ngồi lên hoàng vị, nàng làm sao có thể trở thành hoàng hậu.
"Dương Hân, nếu không phải là bởi vì ngươi đã cứu bản điện hạ, ta sớm đã đuổi ngươi ra khỏi phủ."
Hắn vuốt vuốt huyệt thái dương, quay người rời đi.
Tuyệt không có chú ý tới Dương Hân trong mắt lóe lên một tia chột dạ rồi biến mất.
Hôm sau.
Tần Đại Nhân đi Thiên Lao thẩm vấn Đặng Phong, phát hiện Đặng Phong đã tự sát bỏ mình, bên cạnh đặt vào một phong thư dùng máu viết.
Cầm lấy phong thư vội vàng chạy tới Ngự Thư Phòng.
"Hoàng thượng, Tần Đại Nhân cầu kiến."
Để người sau khi đi vào, Hoàng Thượng hỏi: "Chuyện gì?"
Tần Đại Nhân đem trong tay phong thư đưa cho Tào công công, lại đệ trình cho Hoàng Thượng.
"Đặng Phong tại trong lao cắn lưỡi tự sát, đây là hắn lưu lại."
Hoàng Thượng mở ra , ẩn ẩn còn có thể nghe được mùi máu tươi.
Xem hết nội dung, sau đó đem thư đưa cho Tào công công.
Cái này Đặng Phong không đi làm tiên sinh kể chuyện cũng thật đáng tiếc.
"Không có việc gì đâu." Hắn nâng chung trà lên uống một hớp.
Đặng Phong sẽ tự sát bỏ mình, hắn đều đã sớm dự đoán được, những thứ hắn cần biết cũng đã biết, cũng không cần phải giữ lại để thẩm vấn thêm làm gì.
"Hoàng thượng, kia Hiền Phi?" Tần Đại Nhân cung kính hỏi thăm.
Hoàng Thượng hơi trầm tư, vốn muốn nói trực tiếp ban rượu độc, nhớ tới tối hôm qua Tam Hoàng Tử thần sắc lo lắng đối hắn cùng Lạc Nhi, thở dài một tiếng.
" Để Tam Hoàng Tử đi gặp Hiền Phi một lần cuối, về sau lại ban rượu độc đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro