Nghe Lén Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Một Nhà Bạo Quân Đều Hoang Mang.
Chương 33
Phi Huyên Nha
2024-11-09 09:08:12
Edit : Yreny Hồ
Tam Hoàng Tử đi vào cổng Thiên Lao, Tần Đại Nhân đem hắn mang vào sau đó xoay người rời đi.
"Thế nào, đến xem ta chết ra sao có phải hay không?"
Hiền Phi trừng mắt lên nhìn chằm chằm Tam hoàng tử, ánh mắt của nàng hệt như nhìn thấy cừu nhân. Hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
"Đều nói người sắp chết thường sẽ nói những lời mang thiện ý. Xem ra là mẫu phi chưa từng chào đón nhi thần, vô luận là bất cứ lúc nào."
Từ khi có ý thức tới nay, trong nhận thức của hắn. Mẫu phi chưa bao giờ sẽ dùng một gương mặt ôn hòa đối với hắn. Tất cả đều cũng chỉ là đánh mắng hoặc là chửi rủa.
"Đúng vậy, bản cung chưa bao giờ chào đón ngươi. Nếu không phải giữ lại ngươi còn có tác dụng, bản cung đã sớm bóp chết ngươi rồi."
Tam Hoàng Tử đè xuống chua xót trong lòng, nhẹ giọng hỏi : "Là vì cái gì?"
Thanh âm của hắn rất nhẹ, cũng may Thiên Lao đủ yên tĩnh, cho nên vẫn là truyền vào tai của Hiền Phi.
"Là vì cái gì sao ?" Hiền Phi vuốt ve mái tóc tán loạn, ngữ khí kích động nói: " Bởi vì ngươi là nỗi ô nhục đối với ta, nếu không phải Đặng Phong làm bẩn ta, ta cũng sẽ không mang thai ngươi."
Nàng thần sắc điên cuồng, đưa tay chỉ vào dáng người ưỡn thẳng của Tam Hoàng Tử.
"Ngươi đối với vị trí Thái tử chẳng thèm ngó ngàng qua là bởi vì ngươi vẫn còn có thân khác là hoàng tử. Nhưng ta nói cho ngươi biết, ta đã đem thân thế của ngươi nói cho Hoàng thượng, ngươi nói thử xem liệu hắn có hay không xử lý ngươi ?"
Tam Hoàng Tử nắm chặt bàn đang buông lỏng lại, hốc mắt phiếm hồng.
Từ chỗ Ngu Y Lạc nghe được là một chuyện, lúc này nghe được từ trong miệng của mẫu phi lại là một cảm thụ khác.
Trước kia hắn thường oán trách phụ hoàng thiên vị Thái tử, khúc mắc trong lòng cũng vừa mới được giải quyết, biết được trong lòng phụ hoàng cũng vẫn còn có đứa con này, kết quả Hiền Phi lại nói cho hắn biết, hắn cùng phụ hoàng hoàn toàn không có quan hệ.
Phảng phất như bản thân vốn dĩ đã được người vớt lên khỏi nước lạnh, bây giờ lại bị người hung hăng đạp một cước xuống nước đá.
Chú ý tới thần sắc của hắn, Hiền Phi không có chút nào thương tiếc, ngược lại lời nói lại càng thêm hưng phấn.
"Đây chính là hậu quả của việc ngươi không cứu ta, ngươi cho rằng cứu Hoàng Thượng hắn liền sẽ nhân từ nương tay sao? Thật sự là buồn cười đến cực điểm, Hoàng Thượng nhưng sẽ không lưu lại ngươi cái này là dư nghiệt của Ngọc Lâu Quốc."
"Đủ rồi." Tam Hoàng Tử giơ tay lên, hướng cửa lao đấm mạnh xuống: "Bản điện hạ cho dù có bị như thế nào cũng không cần ngươi nhọc lòng."
"Ha ha ha...... " Hiền Phi cười đến thân thể đều run rẩy theo: "Ta còn chưa có nói xong, như thế nào gọi là đủ rồi a ?."
Tam Hoàng Tử không nghĩ lại nghe, quay người liền muốn rời đi.
Lại nghe Hiền Phi đắc ý nói: "Dương Hân, ngươi không muốn biết nàng là thế nào đi đến bên cạnh ngươi sao?"
Tam Hoàng Tử dừng bước, bất động.
Gặp hắn đang nghe, Hiền Phi ngữ khí mang theo một chút thương hại: "Là ta, chính là ta đã đem Dương Hân đến bên cạnh ngươi, chỉ có loại ngu xuẩn như ngươi mới đối với nàng vừa thấy thích......ha.....ha...ha....."
Tần Đại Nhân không biết Hiền Phi cùng Tam Hoàng Tử là nói cái gì, để Tam Hoàng Tử lại phảng phất như người mất hồn.
Hắn hành lễ đối phương cũng đều không có nghe thấy.
"Tam Hoàng Tử đây là làm sao rồi?" Trương Thị Lang nói thầm một câu, nhớ tới Hoàng Thượng có lời nhắn nhủ, thu hồi ánh mắt.
"Đúng, Tần Đại Nhân, đây là Hoàng Thượng cho Hiền Phi ban rượu độc."
Hai người bưng rượu đi đến cửa lao, Hiền phi phảng phất như là bị điên, một bên cười không ngừng trong miệng lầm bà lầm bầm :" Ta nếu không sống tốt, các ngươi ai cũng đừng nghĩ sống tốt ......ha......ha.....ha....."
Trương Thị Lang thở dài một tiếng: "Cái này tựa như cũng không có cách nào để chính nàng uống."
Hiền Phi đột nhiên dừng lại cười, trừng to mắt cách cửa nhà lao hướng hai người đánh tới, hung ác nói: "Cũng đừng nghĩ sống tốt , cũng đừng nghĩ sống tốttttttttt........."
Nói xong đột nhiên đụng ở trên vách tường.
Trong cung Lệ Phi.
Ngu Y Lạc vui sướng uống xong sữa, nghe Trương ma ma vào nói Hiền Phi đã chết rồi.
Lệ Phi cũng tuyệt không ngoài ý muốn.
Không nói chuyện, thuần thục cho Ngu Y Lạc đổi cái tã.
"Nghe nói Hoàng Thượng còn cho phép Tam Hoàng Tử đi gặp nàng một lần cuối, nhưng Tam Hoàng Tử lúc ra sắc mặt không tốt lắm."
Trương ma ma đem đổi lại cái tã tiếp nhận đi, nói khẽ.
【 Khẳng định là bị Hiền Phi khí, dù sao Tam Hoàng Tử là do Đặng Phong làm bẩn nàng nên mới sinh ra, nàng lại một mực xem thường Đặng Phong, cảm thấy Đặng Phong đê tiện, cho nên đối Tam hoàng tử cũng không chào đón. Không nghĩ tới nàng ta trước khi chết cũng muốn kéo theo Tam hoàng tử xuống nước. 】
Lệ Phi đem Ngu Y Lạc ôm, lại nghe nàng tiếng lòng tiếp tục.
【 Tối hôm qua nếu không phải có Tam Hoàng Tử, ta mạng nhỏ chỉ sợ cũng khó giữ được, cũng không biết có thể làm cái gì để hắn dễ chịu một chút không. 】
Khó giữ được cái mạng nhỏ này?
Lệ Phi bị dọa đến, liền cẩn thận cho nữ nhi kiểm tra một lần, không có vết thương gì mới yên lòng.
Nàng biết tối hôm qua hoàng thượng là mang Lạc Nhi đi Thiên Lao, nhưng không biết nữ nhi lại gặp được nguy hiểm, Hoàng Thượng cũng không có nói cho nàng.
Ngu Y Lạc không ngừng ở trong lòng thở dài bản thân vẫn là tiểu hài tử.
Chẳng qua Hiền Phi đã chết, Dương Hân không có giúp đỡ, đây cũng là chuyện tốt.
Đang lúc suy tư, kiền nghe được Hoa Nhị hướng Thục Phi hành lễ thanh âm vang lên.
Thục Phi nhẹ gật đầu, trực tiếp hướng Lệ Phi đi tới.
"Bản cung tới tặng lễ cho tiểu công chúa. " nói xong ra hiệu người bên cạnh đem đồ vật mang lên.
Đồ vật có chút giống với xe nôi ở hiện đại, bên trên còn có tượng gỗ trang trí nhìn vô cùng đặc sắc.
Lệ Phi chưa thấy qua thứ này, có chút hiếu kỳ.
"Đồ vật là cho tiểu công chúa dùng. " Thục Phi nói cho Lệ Phi biểu diễn một lần: "Muội có thể đem tiểu công chúa đặt ở bên trong, đẩy đi, không cần một mực ôm lấy."
Thứ này ở hiện đại không hiếm lạ, nhưng ở cổ đại liền không giống, Ngu Y Lạc thích cực.
【 Về sau ai nói Thục phi là chơi đùa đồ vật kỳ quái. Ta nhất định là người thứ nhất không đồng ý. Nhìn xem tay nghề này, ai mà thấy được cũng không khỏi tán dưong một cái a ! 】
Lệ Phi trong lòng mười phần đồng ý.
Nụ cười chân thành cảm ơn Thục Phi.
Thục Phi nói đưa Lạc Nhi lễ vật lúc đó nàng tưởng rằng là thuận miệng nói, không nghĩ tới Thục Phi như thế để bụng.
"Không cần khách khí." Thục Phi nhẹ nhàng nhéo nhéo Ngu Y Lạc khuôn mặt nhỏ, cười đến một mặt thần bí, khiến Lệ Phi nhíu mày.
"Chờ tiểu công chúa lớn lên một chút, liền có tác dụng lớn hơn."
Thấy Lệ Phi nghi hoặc, nàng đưa tay ấn xuống Tiểu Mộc điêu trên nôi.
"Sưu" một tiếng, từ bên trong bay ra một viên ám khí.
Vừa mới còn cảm thấy so ra kém với xe nôi hiện đại, Ngu Y Lạc trực tiếp mắt trợn tròn.
Cái này trực tiếp siêu việt a, quá mạnh!
"Cũng không tệ lắm phải không!" Thục Phi cười ngồi thẳng lên: "Ám khí bên trên bôi độc, có thể đoạt tính mạng người."
Ngu Y Lạc hai mắt tỏa ánh sáng.
【Này quả thực là quá vip, bình thường đi dạo nếu có gặp nguy hiểm, thì nó chính là bùa hộ mệnh a! tuyệt, quá tuyệt. 】
"Được rồi, lễ vật bản cung cũng đã đưa đến rồi, bản cung trở về đây."
Lệ Phi gọi lại Thục Phi, bưng đĩa điểm tâm đưa cho Thục Phi, "Tạ ơn Thục Phi tỷ tỷ, đây là.........."
Nàng nói còn chưa dứt lời, Thục Phi cười tiếp nhận: "Nghe nói Lệ Phi muội muội tay nghề không tệ, bản cung liền không khách khí."
Bưng đồ trực tiếp rời đi, lưu lại Lệ phi có chút choáng váng.
Nghe nói, Thục Phi độc lai độc vãng, là từ chỗ nào nghe nói?
【 Thục Phi tính cách này, thật yêu. 】
Ngu Y Lạc đung đưa chân nhỏ, đem chuyện của Tam Hoàng Tử lo lắng đều ném sau ót.
Nàng quên, nhưng Lệ Phi vẫn còn băn khoăn.
Ai đối Lạc Nhi tốt, nàng liền đối tốt lại với mười đó.
"Hoa Nhị, đem nguyên liệu nấu ăn rửa sạch một chút, bản cung nấu cơm."
Hoa Nhị đem nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị kỹ càng, Lệ Phi đem Ngu Y Lạc đặt lên giường, mặc nàng tự mình chơi, xoay người đi phòng bếp nhỏ xào rau.
Hoàng Thượng khi đi tới, mùi thơm của thức ăn thẳng hướng chóp mũi hắn chui vào.
Nhìn xem thức ăn tinh xảo, hắn cười ngồi xuống.
"Hoàng thượng, đây là thần thiếp cho Tam Hoàng Tử chuẩn bị."
Tam Hoàng Tử đi vào cổng Thiên Lao, Tần Đại Nhân đem hắn mang vào sau đó xoay người rời đi.
"Thế nào, đến xem ta chết ra sao có phải hay không?"
Hiền Phi trừng mắt lên nhìn chằm chằm Tam hoàng tử, ánh mắt của nàng hệt như nhìn thấy cừu nhân. Hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
"Đều nói người sắp chết thường sẽ nói những lời mang thiện ý. Xem ra là mẫu phi chưa từng chào đón nhi thần, vô luận là bất cứ lúc nào."
Từ khi có ý thức tới nay, trong nhận thức của hắn. Mẫu phi chưa bao giờ sẽ dùng một gương mặt ôn hòa đối với hắn. Tất cả đều cũng chỉ là đánh mắng hoặc là chửi rủa.
"Đúng vậy, bản cung chưa bao giờ chào đón ngươi. Nếu không phải giữ lại ngươi còn có tác dụng, bản cung đã sớm bóp chết ngươi rồi."
Tam Hoàng Tử đè xuống chua xót trong lòng, nhẹ giọng hỏi : "Là vì cái gì?"
Thanh âm của hắn rất nhẹ, cũng may Thiên Lao đủ yên tĩnh, cho nên vẫn là truyền vào tai của Hiền Phi.
"Là vì cái gì sao ?" Hiền Phi vuốt ve mái tóc tán loạn, ngữ khí kích động nói: " Bởi vì ngươi là nỗi ô nhục đối với ta, nếu không phải Đặng Phong làm bẩn ta, ta cũng sẽ không mang thai ngươi."
Nàng thần sắc điên cuồng, đưa tay chỉ vào dáng người ưỡn thẳng của Tam Hoàng Tử.
"Ngươi đối với vị trí Thái tử chẳng thèm ngó ngàng qua là bởi vì ngươi vẫn còn có thân khác là hoàng tử. Nhưng ta nói cho ngươi biết, ta đã đem thân thế của ngươi nói cho Hoàng thượng, ngươi nói thử xem liệu hắn có hay không xử lý ngươi ?"
Tam Hoàng Tử nắm chặt bàn đang buông lỏng lại, hốc mắt phiếm hồng.
Từ chỗ Ngu Y Lạc nghe được là một chuyện, lúc này nghe được từ trong miệng của mẫu phi lại là một cảm thụ khác.
Trước kia hắn thường oán trách phụ hoàng thiên vị Thái tử, khúc mắc trong lòng cũng vừa mới được giải quyết, biết được trong lòng phụ hoàng cũng vẫn còn có đứa con này, kết quả Hiền Phi lại nói cho hắn biết, hắn cùng phụ hoàng hoàn toàn không có quan hệ.
Phảng phất như bản thân vốn dĩ đã được người vớt lên khỏi nước lạnh, bây giờ lại bị người hung hăng đạp một cước xuống nước đá.
Chú ý tới thần sắc của hắn, Hiền Phi không có chút nào thương tiếc, ngược lại lời nói lại càng thêm hưng phấn.
"Đây chính là hậu quả của việc ngươi không cứu ta, ngươi cho rằng cứu Hoàng Thượng hắn liền sẽ nhân từ nương tay sao? Thật sự là buồn cười đến cực điểm, Hoàng Thượng nhưng sẽ không lưu lại ngươi cái này là dư nghiệt của Ngọc Lâu Quốc."
"Đủ rồi." Tam Hoàng Tử giơ tay lên, hướng cửa lao đấm mạnh xuống: "Bản điện hạ cho dù có bị như thế nào cũng không cần ngươi nhọc lòng."
"Ha ha ha...... " Hiền Phi cười đến thân thể đều run rẩy theo: "Ta còn chưa có nói xong, như thế nào gọi là đủ rồi a ?."
Tam Hoàng Tử không nghĩ lại nghe, quay người liền muốn rời đi.
Lại nghe Hiền Phi đắc ý nói: "Dương Hân, ngươi không muốn biết nàng là thế nào đi đến bên cạnh ngươi sao?"
Tam Hoàng Tử dừng bước, bất động.
Gặp hắn đang nghe, Hiền Phi ngữ khí mang theo một chút thương hại: "Là ta, chính là ta đã đem Dương Hân đến bên cạnh ngươi, chỉ có loại ngu xuẩn như ngươi mới đối với nàng vừa thấy thích......ha.....ha...ha....."
Tần Đại Nhân không biết Hiền Phi cùng Tam Hoàng Tử là nói cái gì, để Tam Hoàng Tử lại phảng phất như người mất hồn.
Hắn hành lễ đối phương cũng đều không có nghe thấy.
"Tam Hoàng Tử đây là làm sao rồi?" Trương Thị Lang nói thầm một câu, nhớ tới Hoàng Thượng có lời nhắn nhủ, thu hồi ánh mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng, Tần Đại Nhân, đây là Hoàng Thượng cho Hiền Phi ban rượu độc."
Hai người bưng rượu đi đến cửa lao, Hiền phi phảng phất như là bị điên, một bên cười không ngừng trong miệng lầm bà lầm bầm :" Ta nếu không sống tốt, các ngươi ai cũng đừng nghĩ sống tốt ......ha......ha.....ha....."
Trương Thị Lang thở dài một tiếng: "Cái này tựa như cũng không có cách nào để chính nàng uống."
Hiền Phi đột nhiên dừng lại cười, trừng to mắt cách cửa nhà lao hướng hai người đánh tới, hung ác nói: "Cũng đừng nghĩ sống tốt , cũng đừng nghĩ sống tốttttttttt........."
Nói xong đột nhiên đụng ở trên vách tường.
Trong cung Lệ Phi.
Ngu Y Lạc vui sướng uống xong sữa, nghe Trương ma ma vào nói Hiền Phi đã chết rồi.
Lệ Phi cũng tuyệt không ngoài ý muốn.
Không nói chuyện, thuần thục cho Ngu Y Lạc đổi cái tã.
"Nghe nói Hoàng Thượng còn cho phép Tam Hoàng Tử đi gặp nàng một lần cuối, nhưng Tam Hoàng Tử lúc ra sắc mặt không tốt lắm."
Trương ma ma đem đổi lại cái tã tiếp nhận đi, nói khẽ.
【 Khẳng định là bị Hiền Phi khí, dù sao Tam Hoàng Tử là do Đặng Phong làm bẩn nàng nên mới sinh ra, nàng lại một mực xem thường Đặng Phong, cảm thấy Đặng Phong đê tiện, cho nên đối Tam hoàng tử cũng không chào đón. Không nghĩ tới nàng ta trước khi chết cũng muốn kéo theo Tam hoàng tử xuống nước. 】
Lệ Phi đem Ngu Y Lạc ôm, lại nghe nàng tiếng lòng tiếp tục.
【 Tối hôm qua nếu không phải có Tam Hoàng Tử, ta mạng nhỏ chỉ sợ cũng khó giữ được, cũng không biết có thể làm cái gì để hắn dễ chịu một chút không. 】
Khó giữ được cái mạng nhỏ này?
Lệ Phi bị dọa đến, liền cẩn thận cho nữ nhi kiểm tra một lần, không có vết thương gì mới yên lòng.
Nàng biết tối hôm qua hoàng thượng là mang Lạc Nhi đi Thiên Lao, nhưng không biết nữ nhi lại gặp được nguy hiểm, Hoàng Thượng cũng không có nói cho nàng.
Ngu Y Lạc không ngừng ở trong lòng thở dài bản thân vẫn là tiểu hài tử.
Chẳng qua Hiền Phi đã chết, Dương Hân không có giúp đỡ, đây cũng là chuyện tốt.
Đang lúc suy tư, kiền nghe được Hoa Nhị hướng Thục Phi hành lễ thanh âm vang lên.
Thục Phi nhẹ gật đầu, trực tiếp hướng Lệ Phi đi tới.
"Bản cung tới tặng lễ cho tiểu công chúa. " nói xong ra hiệu người bên cạnh đem đồ vật mang lên.
Đồ vật có chút giống với xe nôi ở hiện đại, bên trên còn có tượng gỗ trang trí nhìn vô cùng đặc sắc.
Lệ Phi chưa thấy qua thứ này, có chút hiếu kỳ.
"Đồ vật là cho tiểu công chúa dùng. " Thục Phi nói cho Lệ Phi biểu diễn một lần: "Muội có thể đem tiểu công chúa đặt ở bên trong, đẩy đi, không cần một mực ôm lấy."
Thứ này ở hiện đại không hiếm lạ, nhưng ở cổ đại liền không giống, Ngu Y Lạc thích cực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【 Về sau ai nói Thục phi là chơi đùa đồ vật kỳ quái. Ta nhất định là người thứ nhất không đồng ý. Nhìn xem tay nghề này, ai mà thấy được cũng không khỏi tán dưong một cái a ! 】
Lệ Phi trong lòng mười phần đồng ý.
Nụ cười chân thành cảm ơn Thục Phi.
Thục Phi nói đưa Lạc Nhi lễ vật lúc đó nàng tưởng rằng là thuận miệng nói, không nghĩ tới Thục Phi như thế để bụng.
"Không cần khách khí." Thục Phi nhẹ nhàng nhéo nhéo Ngu Y Lạc khuôn mặt nhỏ, cười đến một mặt thần bí, khiến Lệ Phi nhíu mày.
"Chờ tiểu công chúa lớn lên một chút, liền có tác dụng lớn hơn."
Thấy Lệ Phi nghi hoặc, nàng đưa tay ấn xuống Tiểu Mộc điêu trên nôi.
"Sưu" một tiếng, từ bên trong bay ra một viên ám khí.
Vừa mới còn cảm thấy so ra kém với xe nôi hiện đại, Ngu Y Lạc trực tiếp mắt trợn tròn.
Cái này trực tiếp siêu việt a, quá mạnh!
"Cũng không tệ lắm phải không!" Thục Phi cười ngồi thẳng lên: "Ám khí bên trên bôi độc, có thể đoạt tính mạng người."
Ngu Y Lạc hai mắt tỏa ánh sáng.
【Này quả thực là quá vip, bình thường đi dạo nếu có gặp nguy hiểm, thì nó chính là bùa hộ mệnh a! tuyệt, quá tuyệt. 】
"Được rồi, lễ vật bản cung cũng đã đưa đến rồi, bản cung trở về đây."
Lệ Phi gọi lại Thục Phi, bưng đĩa điểm tâm đưa cho Thục Phi, "Tạ ơn Thục Phi tỷ tỷ, đây là.........."
Nàng nói còn chưa dứt lời, Thục Phi cười tiếp nhận: "Nghe nói Lệ Phi muội muội tay nghề không tệ, bản cung liền không khách khí."
Bưng đồ trực tiếp rời đi, lưu lại Lệ phi có chút choáng váng.
Nghe nói, Thục Phi độc lai độc vãng, là từ chỗ nào nghe nói?
【 Thục Phi tính cách này, thật yêu. 】
Ngu Y Lạc đung đưa chân nhỏ, đem chuyện của Tam Hoàng Tử lo lắng đều ném sau ót.
Nàng quên, nhưng Lệ Phi vẫn còn băn khoăn.
Ai đối Lạc Nhi tốt, nàng liền đối tốt lại với mười đó.
"Hoa Nhị, đem nguyên liệu nấu ăn rửa sạch một chút, bản cung nấu cơm."
Hoa Nhị đem nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị kỹ càng, Lệ Phi đem Ngu Y Lạc đặt lên giường, mặc nàng tự mình chơi, xoay người đi phòng bếp nhỏ xào rau.
Hoàng Thượng khi đi tới, mùi thơm của thức ăn thẳng hướng chóp mũi hắn chui vào.
Nhìn xem thức ăn tinh xảo, hắn cười ngồi xuống.
"Hoàng thượng, đây là thần thiếp cho Tam Hoàng Tử chuẩn bị."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro