Nghe Lén Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Một Nhà Bạo Quân Đều Hoang Mang.
Chương 34
Phi Huyên Nha
2024-11-09 09:08:12
Edit: Yreny Hồ
Hoàng Thượng thanh khục một tiếng.
"Trẫm cho là ngươi còn chưa dùng bữa, nghĩ như thế nào lại làm cho Tam Hoàng Tử đồ ăn ?"
Lệ Phi tiếp nhận hộp cơm mà Hoa Nhị đưa tới, đem đồ ăn bên cạnh bỏ vào, nói: "Lạc Nhi rất thích Tam Hoàng Tử, nghe nói hôm nay Hiền Phi tự sát, chắc hẳn trong lòng của hắn không dễ chịu."
【 Ô ô ô, mẫu thân thật tốt, Hiền Phi mặc dù không thích Tam Hoàng Tử, nhưng dù nói thế nào cũng là mẫu phi của Tam Hoàng Tử, hắn ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng chắc chắn rất khổ sở.】
Nói thế nào Tam Hoàng Tử cũng là người, khẳng định làm không được thờ ơ.
Hoàng Thượng trầm mặc một hồi, hé mồm nói.
"Tối hôm qua ở trong lao hắn còn cứu trẫm cùng Lạc Nhi."
Lúc nói ra lời này hoàng thượng có chút chột dạ, nếu hắn không mang Lạc Nhi đi tham gia náo nhiệt, cũng sẽ không có xảy ra chuyện này.
Nhưng hắn nói xong, Lệ Phi không nói gì, tiểu gia hỏa cũng không ở trong lòng đá đểu hắn, để hắn có chút không quen.
"Đã là như vậy, càng nên thật tốt tạ ơn Tam Hoàng Tử."
Hoàng Thượng nhìn xem thức ăn trên bàn đều cho vào hộp cơm, đưa ánh mắt nhìn về phía còn sót lại một bàn điểm tâm, hắn mới đưa tay, Lệ Phi so hắn động tác càng nhanh đem điểm tâm cũng đặt đi vào.
Bên cạnh Tào công công nhìn thấy Hoàng Thượng ngượng ngùng thu tay lại, chật vật nén cười, nhưng bả vai đang run rẩy lại bán đứng hắn.
【 Ha ha ha, Mỹ Nhân mẫu thân cũng có lúc sinh khí nha, ngoài miệng không nói, khẳng định là ở trong lòng vụng trộm nói, đem ta Lạc Nhi mang đi ra ngoài kém chút mất mạng, còn có mặt mũi ăn điểm tâm ta làm, nằm mơ đi ! 】
Lệ Phi: "............."
Hoàng Thượng: "..............."
Đem đồ ăn sắp xếp gọn, lo lắng khi tới phủ Tam hoàng tử trời sẽ càng lạnh, Lệ phi liền lấy chiếc áo khoác lông giày mặc lên cho Hoa Nhị, mới để cho Hoa Nhị đem đồ đưa đến phủ Tam Hoàng Tử.
Tam Hoàng Tử từ bên trong cung trở về liền tự giam mình ở thư phòng, đến lúc dùng bữa tối cũng không ra.
Tử Dương đứng tại cửa thư phòng, thị vệ không để hắn đi vào, hắn đành phải dắt cuống họng hô.
"Điện hạ, người ra ăn một chút gì đi."
Bên trong không người đáp lại, hắn lại liên tiếp gọi vài tiếng, vẫn như cũ không có phản ứng.
Thả một tiếng thở dài liền ở cửa thư phòng ngồi xuống.
Làm sao tiến cung có một chuyến liền biến thành dạng này, Hiền Phi xảy ra chuyện điện hạ lúc đó rõ ràng rất lạnh nhạt, lúc này làm sao lại khổ sở đến cơm cũng đều không ăn.
"Tử Dương, Thần ca ca vẫn là không chịu ra ngoài sao?"
Dương Hân đi tới, liếc mắt nhìn đến cửa thư phòng đang đóng chặt.
"Ừm." Tử Dương không mặn không nhạt nhìn nàng liếc mắt: "Ngươi có biện pháp để điện hạ chịu ra ngoài không ?"
Dương Hân đưa tay gõ cửa một cái.
"Thần ca ca, ta biết Hiền Phi nương nương không có ngươi rất khó chịu, ngươi có thể ra đây, ta cùng ngươi tâm sự."
Trước đó nhìn Nam Chủ đối Hiền Phi một mặt chẳng quan tâm, nàng coi là đối phương không quan tâm, hiện tại xem ra cũng không hẳn là như vậy.
Nói không chừng còn có thể cho Hiền Phi một chút hành vi tẩy trắng, để Nam Chủ ghi hận Hoàng Thượng, vì Hiền Phi báo thù.
Về phần thân thế, nàng không có ý định nói.
Nói ra, nam chủ làm sao còn giữ vững tam quan của mình để đi đoạt vị trí kia được chứ.
Nghĩ đến đây, Dương Hân kêu càng có lực hơn.
" Chúng ta ngồi xuống cùng nhau nói chuyện giải quyết tâm trạng, Thần ca ca huynh ra đây đi !"
Nhưng bên trong chỉ đáp lại một chữ.
"Cút!"
Chữ này rất rõ ràng truyền vào tai của nàng cùng Tử Dương, Tử Dương không che giấu chút nào bật cười.
"Dương Tiểu thư, điện hạ là để ngươi lăn."
Dương Hân cảm thấy một trận ủy khuất, mặc dù nàng là có chút tư tâm, nhưng đối với Nam Chủ lo lắng cũng không phải là giả.
Hoa nhị mang theo hộp cơm hướng tới viện tử được thị vệ chỉ dẫn đi đến.
" Xin hỏi Tam Hoàng Tử là ở bên trong sao ?" Nàng cười hỏi Dương Hân.
Dương Hân quay đầu nhìn nàng liếc mắt: "Ngươi là ai? Cầm trong tay là cái gì?"
Sẽ không phải là những thị thiếp không bớt lo đó ra ngoài nhảy nhót đó chứ.
"Ta là cung nữ bên cạnh Lệ phi nương, đến cho Tam Hoàng Tử đưa đồ."
Hoa Nhị không biết Dương Hân là ai, vẫn là cười trả lời .
"Đồ cứ đưa cho ta." Dương Hân một bộ dáng vẻ của nữ chủ nhân, vươn tay: "Ta sẽ giao cho Tam Hoàng Tử."
Hoa Nhị cầm hộp cơm tay nắm thật chặt, không có nửa ý tứ muốn đưa đồ cho Dương Hân.
Nương nương nói để nàng tự mình giao cho Tam Hoàng Tử, còn bàn giao thêm mấy câu.
Không gặp được Tam Hoàng Tử, nàng còn thế nào nói.
"Ta nói chuyện cùng ngươi, ngươi không nghe thấy sao?"
Dương Hân thấy Hoa Nhị không để ý tới nàng, trợn trắng mắt.
"Cũng không phải là đồ vật gì không thể để người biết, đưa ta mang vào thì cũng đâu có chuyện gì ?"
Nàng không ưa nhất chính những cung nữ hầu hạ ở cạnh phi tần ở trong cung. Ỷ lại bản thân được hầu hạ bên người quý nhân liền cảm thấy bản thân ưu việt hơn người khác. Đối với nha hoàn nhà khác liền không giống. Chẳng qua cũng chỉ là cẩu nô tài mà thôi, khác biệt duy nhất là chó của người khác.
"Đây là nương nương để ta tự mình giao cho Tam Hoàng Tử." Hoa Nhị mấp máy môi.
Tử Dương đứng người lên, đi đến phía Dương Hân đang muốn đoạt đồ vật của Hoa nhị.
"Điện hạ mới vừa để cho ngươi lăn, không nghe thấy đây là đồ mà Lệ Phi nương nương đưa tới cho điện hạ sao ?"
Dương Hân trừng mắt liếc hắn một cái: "Lệ Phi nương nương không phải cũng đều là người sao ? Đều là người, ai lại so với ai khác cao quý, còn không cho ta đụng, tựa như ai cũng thèm khát nó vậy."
Tử Dương cũng lười phản ứng lại nàng, đối trong thư phòng Tam Hoàng Tử hô: "Điện hạ, Lệ Phi nương nương để người tặng đồ cho người."
Vốn cho rằng bên trong cũng sẽ không để ý, không nghĩ tới yên tĩnh một hồi, Tam Hoàng Tử giọng trầm thấp vang lên.
"Để người tiến vào đi."
Dương Hân không vui dậm chân, nhìn xem Hoa Nhị đi vào, cửa lại bị người đóng lại.
"Tham kiến Tam Hoàng Tử, nương nương để nô tỳ cho người đưa chút đồ ăn."
Tam Hoàng Tử nhìn trên tay nàng hộp cơm liếc mắt: "Thay bản điện hạ tạ ơn Lệ Phi nương nương."
Hoa Nhị cười mở ra hộp cơm: "Tối hôm qua Tam Hoàng Tử cứu tiểu công chúa, cho nên nương nương cố ý xuống bếp làm một ít đồ ăn đưa tới."
Nhìn xem dần dần bày ra đến thức ăn, Tam Hoàng Tử bụng trống rỗng ùng ục kêu một tiếng.
Hoa Nhị giả bộ không nghe thấy, đem đũa đưa cho hắn.
"Nương nương trù nghệ rất tốt, Hoàng Thượng cũng thường đi trong cung cùng dùng bữa."
Người khác có ý tốt, Tam Hoàng Tử cũng không tiện cự tuyệt.
Mặc kệ Lệ Phi là thật vì cảm tạ, hay là thương hại, hắn đều biết, Lệ Phi không có ác ý.
Hắn kẹp một đũa đưa tới miệng, nhấm nuốt mấy lần cười nói: "Lệ Phi nương nương làm đồ ăn xác thực ăn thật ngon."
Nghe được nhà mình nương nương được người khen, Hoa Nhị trong lòng có chút kiêu ngạo.
Lại không khỏi nói thêm một câu: "Hoàng Thượng cũng nói ăn ngon, hôm nay còn tới dùng bữa, kết quả bị nương nương toàn bộ bỏ vào hộp, đến đưa cho Tam Hoàng Tử người."
Tam Hoàng Tử tay gắp thức ăn dừng lại, nỗi lòng phức tạp: "Phụ hoàng nhìn Lệ Phi cho bản điện hạ đưa đồ ăn cũng không nói gì sao ?"
Mẫu phi không phải nói phụ hoàng đã biết thân phận của hắn, kia là vì sao?
Hắn nghĩ mãi mà không rõ.
Hoa Nhị không hiểu: "Không nói gì."
Chờ Tam Hoàng Tử ăn xong, Hoa Nhị mới mang theo hộp cơm hồi cung phục mệnh.
Lệ Phi cười nhìn lấy Hoa Nhị, nhẹ giọng hỏi: "Tam Hoàng Tử không có việc gì đi ?"
Nàng cố ý hỏi Hoa Nhị, để cho nữ nhi biết tình trạng hiện tại của Tam Hoàng Tử, tránh khỏi nàng không ngủ được, một người ở trong lòng mờ mịt suy nghĩ.
Đem hộp cơm buông xuống, Hoa Nhị có chút nhíu nhíu mày.
"Lúc nô tỳ đến, Tam Hoàng Tử dường như không được tốt lắm, còn bảo một nữ tử ở ngoài cửa lăn."
Lệ Phi tưởng rằng là đám oanh oanh yến yến trong phủ Tam Hoàng Tử, không cảm thấy có cái gì kỳ quái.
Kết quả Hoa Nhị lại bồi thêm một câu: "Nghe thị vệ gọi nữ tử kia là Dương Tiểu thư, nàng còn muốn đoạt hộp cơm trong tay của nô tỳ đưa vào đi, nô tỳ không cho, nàng còn rất sinh khí."
Dương Tiểu thư?
Chẳng lẽ chính là vị nữ xuyên không mà Lạc nhi đã nói ?
Hoàng Thượng thanh khục một tiếng.
"Trẫm cho là ngươi còn chưa dùng bữa, nghĩ như thế nào lại làm cho Tam Hoàng Tử đồ ăn ?"
Lệ Phi tiếp nhận hộp cơm mà Hoa Nhị đưa tới, đem đồ ăn bên cạnh bỏ vào, nói: "Lạc Nhi rất thích Tam Hoàng Tử, nghe nói hôm nay Hiền Phi tự sát, chắc hẳn trong lòng của hắn không dễ chịu."
【 Ô ô ô, mẫu thân thật tốt, Hiền Phi mặc dù không thích Tam Hoàng Tử, nhưng dù nói thế nào cũng là mẫu phi của Tam Hoàng Tử, hắn ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng chắc chắn rất khổ sở.】
Nói thế nào Tam Hoàng Tử cũng là người, khẳng định làm không được thờ ơ.
Hoàng Thượng trầm mặc một hồi, hé mồm nói.
"Tối hôm qua ở trong lao hắn còn cứu trẫm cùng Lạc Nhi."
Lúc nói ra lời này hoàng thượng có chút chột dạ, nếu hắn không mang Lạc Nhi đi tham gia náo nhiệt, cũng sẽ không có xảy ra chuyện này.
Nhưng hắn nói xong, Lệ Phi không nói gì, tiểu gia hỏa cũng không ở trong lòng đá đểu hắn, để hắn có chút không quen.
"Đã là như vậy, càng nên thật tốt tạ ơn Tam Hoàng Tử."
Hoàng Thượng nhìn xem thức ăn trên bàn đều cho vào hộp cơm, đưa ánh mắt nhìn về phía còn sót lại một bàn điểm tâm, hắn mới đưa tay, Lệ Phi so hắn động tác càng nhanh đem điểm tâm cũng đặt đi vào.
Bên cạnh Tào công công nhìn thấy Hoàng Thượng ngượng ngùng thu tay lại, chật vật nén cười, nhưng bả vai đang run rẩy lại bán đứng hắn.
【 Ha ha ha, Mỹ Nhân mẫu thân cũng có lúc sinh khí nha, ngoài miệng không nói, khẳng định là ở trong lòng vụng trộm nói, đem ta Lạc Nhi mang đi ra ngoài kém chút mất mạng, còn có mặt mũi ăn điểm tâm ta làm, nằm mơ đi ! 】
Lệ Phi: "............."
Hoàng Thượng: "..............."
Đem đồ ăn sắp xếp gọn, lo lắng khi tới phủ Tam hoàng tử trời sẽ càng lạnh, Lệ phi liền lấy chiếc áo khoác lông giày mặc lên cho Hoa Nhị, mới để cho Hoa Nhị đem đồ đưa đến phủ Tam Hoàng Tử.
Tam Hoàng Tử từ bên trong cung trở về liền tự giam mình ở thư phòng, đến lúc dùng bữa tối cũng không ra.
Tử Dương đứng tại cửa thư phòng, thị vệ không để hắn đi vào, hắn đành phải dắt cuống họng hô.
"Điện hạ, người ra ăn một chút gì đi."
Bên trong không người đáp lại, hắn lại liên tiếp gọi vài tiếng, vẫn như cũ không có phản ứng.
Thả một tiếng thở dài liền ở cửa thư phòng ngồi xuống.
Làm sao tiến cung có một chuyến liền biến thành dạng này, Hiền Phi xảy ra chuyện điện hạ lúc đó rõ ràng rất lạnh nhạt, lúc này làm sao lại khổ sở đến cơm cũng đều không ăn.
"Tử Dương, Thần ca ca vẫn là không chịu ra ngoài sao?"
Dương Hân đi tới, liếc mắt nhìn đến cửa thư phòng đang đóng chặt.
"Ừm." Tử Dương không mặn không nhạt nhìn nàng liếc mắt: "Ngươi có biện pháp để điện hạ chịu ra ngoài không ?"
Dương Hân đưa tay gõ cửa một cái.
"Thần ca ca, ta biết Hiền Phi nương nương không có ngươi rất khó chịu, ngươi có thể ra đây, ta cùng ngươi tâm sự."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đó nhìn Nam Chủ đối Hiền Phi một mặt chẳng quan tâm, nàng coi là đối phương không quan tâm, hiện tại xem ra cũng không hẳn là như vậy.
Nói không chừng còn có thể cho Hiền Phi một chút hành vi tẩy trắng, để Nam Chủ ghi hận Hoàng Thượng, vì Hiền Phi báo thù.
Về phần thân thế, nàng không có ý định nói.
Nói ra, nam chủ làm sao còn giữ vững tam quan của mình để đi đoạt vị trí kia được chứ.
Nghĩ đến đây, Dương Hân kêu càng có lực hơn.
" Chúng ta ngồi xuống cùng nhau nói chuyện giải quyết tâm trạng, Thần ca ca huynh ra đây đi !"
Nhưng bên trong chỉ đáp lại một chữ.
"Cút!"
Chữ này rất rõ ràng truyền vào tai của nàng cùng Tử Dương, Tử Dương không che giấu chút nào bật cười.
"Dương Tiểu thư, điện hạ là để ngươi lăn."
Dương Hân cảm thấy một trận ủy khuất, mặc dù nàng là có chút tư tâm, nhưng đối với Nam Chủ lo lắng cũng không phải là giả.
Hoa nhị mang theo hộp cơm hướng tới viện tử được thị vệ chỉ dẫn đi đến.
" Xin hỏi Tam Hoàng Tử là ở bên trong sao ?" Nàng cười hỏi Dương Hân.
Dương Hân quay đầu nhìn nàng liếc mắt: "Ngươi là ai? Cầm trong tay là cái gì?"
Sẽ không phải là những thị thiếp không bớt lo đó ra ngoài nhảy nhót đó chứ.
"Ta là cung nữ bên cạnh Lệ phi nương, đến cho Tam Hoàng Tử đưa đồ."
Hoa Nhị không biết Dương Hân là ai, vẫn là cười trả lời .
"Đồ cứ đưa cho ta." Dương Hân một bộ dáng vẻ của nữ chủ nhân, vươn tay: "Ta sẽ giao cho Tam Hoàng Tử."
Hoa Nhị cầm hộp cơm tay nắm thật chặt, không có nửa ý tứ muốn đưa đồ cho Dương Hân.
Nương nương nói để nàng tự mình giao cho Tam Hoàng Tử, còn bàn giao thêm mấy câu.
Không gặp được Tam Hoàng Tử, nàng còn thế nào nói.
"Ta nói chuyện cùng ngươi, ngươi không nghe thấy sao?"
Dương Hân thấy Hoa Nhị không để ý tới nàng, trợn trắng mắt.
"Cũng không phải là đồ vật gì không thể để người biết, đưa ta mang vào thì cũng đâu có chuyện gì ?"
Nàng không ưa nhất chính những cung nữ hầu hạ ở cạnh phi tần ở trong cung. Ỷ lại bản thân được hầu hạ bên người quý nhân liền cảm thấy bản thân ưu việt hơn người khác. Đối với nha hoàn nhà khác liền không giống. Chẳng qua cũng chỉ là cẩu nô tài mà thôi, khác biệt duy nhất là chó của người khác.
"Đây là nương nương để ta tự mình giao cho Tam Hoàng Tử." Hoa Nhị mấp máy môi.
Tử Dương đứng người lên, đi đến phía Dương Hân đang muốn đoạt đồ vật của Hoa nhị.
"Điện hạ mới vừa để cho ngươi lăn, không nghe thấy đây là đồ mà Lệ Phi nương nương đưa tới cho điện hạ sao ?"
Dương Hân trừng mắt liếc hắn một cái: "Lệ Phi nương nương không phải cũng đều là người sao ? Đều là người, ai lại so với ai khác cao quý, còn không cho ta đụng, tựa như ai cũng thèm khát nó vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tử Dương cũng lười phản ứng lại nàng, đối trong thư phòng Tam Hoàng Tử hô: "Điện hạ, Lệ Phi nương nương để người tặng đồ cho người."
Vốn cho rằng bên trong cũng sẽ không để ý, không nghĩ tới yên tĩnh một hồi, Tam Hoàng Tử giọng trầm thấp vang lên.
"Để người tiến vào đi."
Dương Hân không vui dậm chân, nhìn xem Hoa Nhị đi vào, cửa lại bị người đóng lại.
"Tham kiến Tam Hoàng Tử, nương nương để nô tỳ cho người đưa chút đồ ăn."
Tam Hoàng Tử nhìn trên tay nàng hộp cơm liếc mắt: "Thay bản điện hạ tạ ơn Lệ Phi nương nương."
Hoa Nhị cười mở ra hộp cơm: "Tối hôm qua Tam Hoàng Tử cứu tiểu công chúa, cho nên nương nương cố ý xuống bếp làm một ít đồ ăn đưa tới."
Nhìn xem dần dần bày ra đến thức ăn, Tam Hoàng Tử bụng trống rỗng ùng ục kêu một tiếng.
Hoa Nhị giả bộ không nghe thấy, đem đũa đưa cho hắn.
"Nương nương trù nghệ rất tốt, Hoàng Thượng cũng thường đi trong cung cùng dùng bữa."
Người khác có ý tốt, Tam Hoàng Tử cũng không tiện cự tuyệt.
Mặc kệ Lệ Phi là thật vì cảm tạ, hay là thương hại, hắn đều biết, Lệ Phi không có ác ý.
Hắn kẹp một đũa đưa tới miệng, nhấm nuốt mấy lần cười nói: "Lệ Phi nương nương làm đồ ăn xác thực ăn thật ngon."
Nghe được nhà mình nương nương được người khen, Hoa Nhị trong lòng có chút kiêu ngạo.
Lại không khỏi nói thêm một câu: "Hoàng Thượng cũng nói ăn ngon, hôm nay còn tới dùng bữa, kết quả bị nương nương toàn bộ bỏ vào hộp, đến đưa cho Tam Hoàng Tử người."
Tam Hoàng Tử tay gắp thức ăn dừng lại, nỗi lòng phức tạp: "Phụ hoàng nhìn Lệ Phi cho bản điện hạ đưa đồ ăn cũng không nói gì sao ?"
Mẫu phi không phải nói phụ hoàng đã biết thân phận của hắn, kia là vì sao?
Hắn nghĩ mãi mà không rõ.
Hoa Nhị không hiểu: "Không nói gì."
Chờ Tam Hoàng Tử ăn xong, Hoa Nhị mới mang theo hộp cơm hồi cung phục mệnh.
Lệ Phi cười nhìn lấy Hoa Nhị, nhẹ giọng hỏi: "Tam Hoàng Tử không có việc gì đi ?"
Nàng cố ý hỏi Hoa Nhị, để cho nữ nhi biết tình trạng hiện tại của Tam Hoàng Tử, tránh khỏi nàng không ngủ được, một người ở trong lòng mờ mịt suy nghĩ.
Đem hộp cơm buông xuống, Hoa Nhị có chút nhíu nhíu mày.
"Lúc nô tỳ đến, Tam Hoàng Tử dường như không được tốt lắm, còn bảo một nữ tử ở ngoài cửa lăn."
Lệ Phi tưởng rằng là đám oanh oanh yến yến trong phủ Tam Hoàng Tử, không cảm thấy có cái gì kỳ quái.
Kết quả Hoa Nhị lại bồi thêm một câu: "Nghe thị vệ gọi nữ tử kia là Dương Tiểu thư, nàng còn muốn đoạt hộp cơm trong tay của nô tỳ đưa vào đi, nô tỳ không cho, nàng còn rất sinh khí."
Dương Tiểu thư?
Chẳng lẽ chính là vị nữ xuyên không mà Lạc nhi đã nói ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro