Nghe Lén Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Một Nhà Bạo Quân Đều Hoang Mang.

Chương 46

Phi Huyên Nha

2024-11-09 09:08:12

Edit : Yreny Hồ

Phương thái sư chỉ cảm thấy trong đầu đều là tiếng khóc của Phương phu nhân, để hắn phiền phức vô cùng.

Hai người đi đến Hình đài, đao phủ đại đao vừa lúc rơi xuống.

Chỉ thấy một cái đầu đầy máu lăn lông lốc dưới sàn.

"A,........... Cường nhi của ta......a....a..." Phương phu nhân giống như bị điên muốn xông tới.

Nhưng bị thị vệ bên cạnh gắt gao ngăn lại, bà ánh mắt đỏ như máu, không biết lấy khí lực ở đâu ra, đột nhiên đẩy ra người đang cản bà phía trước, tiến lên nhặt lấy cái đầu bị rơi đó.

Ôm vào trong lòng như ôm bảo bối, vừa khóc vừa nói: "Cường nhi của ta....nương tới rồi đây......tại sao con không chờ nương...hu....hu....."

"Phu nhân, ngươi buông ra." Phương thái sư đi tới, ý đồ khuyên Phương phu nhân buông ra cái đầu đẫm máu ấy.

Lời này lại tựa như đâm lấy dây thần kinh của bà. Bà điên cuồng cười ha hả, đứng phắt dậy chỉ tay vào Phương thái sư.

"Các ngươi nếu là nghĩ biện pháp, Cường nhi hắn sẽ không phải chết, là các ngươi hại hắn, đều là do ngươi cùng Phương Nguyệt hại hắn."

Nói xong ôm lấy cái đầu lảo đảo đâm vào tường, miệng bên trong còn tự lẩm bẩm.

"Cường nhi đừng sợ, nương đến bồi ngươi."

Cùng lúc đó.

Thường Ma Ma đã trở lại Thái gia.

Gặp nàng trở về, Thái phu nhân hơi kinh ngạc.

"Làm sao trở về, Thiến Nhi bên kia đều học xong rồi?"

Thường Ma Ma cười nhẹ lắc đầu:"Phu nhân, lão nô là hướng ngươi tới nói lời từ biệt."

Thái phu nhân thả tay đặt chén trà trên tay xuống: "Năm đó khi mang bà về ta liền biết bà không phải là người bình thường. Chuyện gì bà cũng biết, quanh thân một thân khí chất nếu nói là chủ tử chắc hẳn ai cũng sẽ tin."

Thái phu nhân ngừng tạm một chút, lại tiếp tục nói: "Bà nếu là đã tìm được nơi cần đến, ta cũng vui vẻ. Nhưng là không biết bà đi nơi nào, có thể hay không ta cũng có thể thường xuyên tới xem."

Mặc dù những năm này đã thành thói quen có Thường bà tử ở bên người. Nhưng nếu là Thường bà tử đã có nơi để đi, bà cũng không ngăn cản. Lúc trước nhìn đến Thường bà tử bà cũng biết người này có nhiều bí mật, cũng hiểu rõ sẽ có ngày hôm nay.

Đang nói, Thái Trạch từ bên ngoài đi vào.

"Hài nhi thỉnh an phụ thân mẫu thân."

Thái phu nhân cười để hắn ngồi:"Không phải là ra ngoài sao, sao lại trở về rồi?"

Thái Trạch mấp máy môi, biết Thường bà tử cũng là người mà mẫu thân tín nhiệm, liền trực tiếp mở miệng nói.

"Hài nhi là ra ngoài, nhưng trên đường nghe nói hoàng hậu phạm đại tội bị xử tử, là bởi vì hôm nay Lý thừa tướng mang người tiến cung, cho nên hài nhi có chút bận tâm."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thái Lão Gia cao giọng nở nụ cười, nhìn về phía Thái phu nhân.

"Nàng nhìn một cái, Thiến Nhi còn chưa có qua cửa, hắn liền nhọc lòng để ý đến chuyện của phủ Thừa tướng bên kia rồi."

Đứa con này của hắn trước đó đều là không để ý đến chuyện bên ngoài, bây giờ dạng này ngược lại là khó gặp.

"Thiếu gia không cần phải lo lắng." Thường Ma Ma nói khẽ: "Người mà Thừa tướng mang vào cung là ta, Lý tiểu thư cũng là không có việc gì. Ngài nếu là lo lắng, lát ta đi phủ Thừa tướng nếu như gặp được liền thay ngài vấn an."

Thái Trạch câu lên một nụ cười, tiếp nhận bột ớt trên tay của gã sai vặt, đưa cho Thường bà tử: "Làm phiền bà tử giúp ta đem cái này cho Thiến Nhi."

Thái phu nhân che miệng cười khẽ, bất đắc dĩ lắc đầu.

Đột nhiên dường như nhớ tới cái gì, nhìn về phía Thường bà tử: "Cho nên bà tử ngươi là muốn vào cung sao?"

Phòng bên trong mấy người ánh mắt nháy mắt đều rơi xuống Thường ma ma trên thân.

"Vâng. " Thường ma ma cũng không có giấu diếm: "Năm đó là bởi vì xảy ra chút sự tình, ta bất đắc dĩ phải trốn đi. Lại may được phu nhân cùng lão gia thu lưu. Nay sự việc đều đã được sáng tỏ, Thái tử bên cạnh lại đang cần người. Ta đến là muốn nói lời từ biệt với mọi người đi cung Thái tử. "

Thái phu nhân thở dài một tiếng, nhẹ gật đầu.

"Đi thôi, nếu là bà chừng nào có ý nghĩ trở về liền trở về."

Nhìn đến thân ảnh ra khỏi đại môn của Thường ma ma, Thái phu nhân vẫy tay không ngừng đến khi không nhìn thấy bính dáng của Thường ma ma nữa lúc này mới thu gồi tầm mắt.

Bà đối với Thường bà tử đúng là có ân, nhưng Thái gia cũng không thiếu nhận ân tình của Thường bà tử đâu.

Nếu không phải nhờ Thường bà tử lý giải cùng đề điểm, Thái gia nhà bà cũng sẽ không đến mức cơm áo gạo tiền đều không phải lo lắng như bây giờ.

"Trở về đi, phu nhân."

Thái phu nhân bó lấy áo ngoài, thanh âm nói thật nhỏ: "Chỉ là cảm giác không quen mà thôi."

Trong phủ Thừa tướng.

Lý Thiến thấy phụ thân trở về, Thường bà tử còn chưa trở về, trong lòng có chút lo lắng.

Lúc biết được sự tình về sau, nàng không khỏi trợn tròn con mắt kinh ngạc.

"Ta liền nói Thường bà tử một thân khí chất giống người ở trong cung, lại không nghĩ tới thực sự bị ta đoán trúng."

Lý phu nhân cười cho Lý thừa tướng rót chén trà.

"Lão gia còn chưa tới trong phủ, ta cùng Thiến Nhi sớm biết bên ngoài chuyện phát sinh, cái này tâm vẫn dẫn theo, cũng may lão gia không có việc gì."

Người một nhà cười cười nói nói, Thường bà tử liền được nha hoàn dẫn vào.

Bà có chút hành lễ, đem đồ trên tay đưa cho Lý Thiến.

"Lý tiểu thư, đây là Thái công tử mua được để ta mang tới đưa cho ngừơi, hắn nghe phía bên ngoài sự tình lo lắng phủ Thừa Tướng chịu liên luỵ, chẳng qua ta cũng đã giải thích qua với hắn rồi, người yên tâm."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Thiến nói cảm ơn, mở ra nhìn đến đồ vật bên trong, khóe miệng cong cong, trong lòng một trận ngọt ngào, tựa như ngâm ở trong hủ mật.

"Ma ma tới trừ nói chuyện này còn có việc gì khác sao ?" Thừa tướng mở miệng hỏi.

"Này tới cũng là muốn cảm ơn Thừa tướng đại nhân cùng Lý tiểu thư. Nếu không phải nhờ có hai người, ta cũng không thể diện kiến Hoàng thượng, đòi lại công đạo cho nương nương."

Dù sao bà luôn ở ngoài hoàng cung, đối với chuyện trong cung đều không biết đến. Cũng không có nắm chắc được cơ hội thích hợp để đem mọi chuyện nói ra.

Còn nói thêm vài câu, Thường Ma Ma thậm chí liền trà cũng không uống một ngụm, liền không kịp chờ đợi hồi cung.

Hoàng hậu sự tình đã qua được vài ngày, người trong hậu cung vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng.

Vô luận là phi tần vẫn là thái giám cung nữ đều lo lắng mình cùng hoàng hậu nếu là có một tia quan hệ liền sẽ bị liên luỵ.

Hoàng hậu trong cung cùng nàng thân cận cung nữ thái giám đều bị xử lý, quả thực so Hiền Phi còn thảm hơn.

Cũng may tiệc đầy tháng của tiểu công chúa được Hoàng Thượng sủng ái cũng sắp đến. Bầu không khí cũng được giảm đi không ít.

"Tào công công, lão gia hỏa kia về quê nhà rồi?"

Tào công công tiến lên, biết Hoàng Thượng nói lão gia hỏa là ai, cười nói: "Hồi Hoàng Thượng, Phương đại nhân đã về quê nhà."

Hoàng Thượng khẽ gật đầu một cái: "Ngươi để người đi chỗ Thục Phi, mời nàng tới đây."

Thục Phi quản hậu cung cũng được một đoạn thời gian, cũng không có nghe được cái gì không tốt ngôn luận, nghĩ đến là quản được cực tốt.

"Hoàng thượng, Thục Phi nương nương chỗ ấy, nô tài cũng không dám đi."

Khắp nơi đều là cơ quan cạm bẫy, hắn lo lắng Thục Phi không có mời đi ra, mạng nhỏ của mình cũng liền không có giữ được.

"Ngươi không biết ở bên ngoài gọi sao ?" Hoàng Thượng nhìn hắn liếc mắt.

"Hoàng thượng." Tào công công mặt lộ vẻ ủy khuất: "Nô tài cũng không biết trên mặt đất có hay không cạm bẫy a."

Thục Phi nương nương từ trước đến nay độc lai độc vãng, ai cũng không để vào mắt, mấy năm trước có không ít phi tần muốn làm khó nàng đều bị nàng phản sát đến không dám hó hé nữa câu.

Về sau những phi tử kia cũng không dám lại chọc giận nàng, chỉ lo lắng nàng lấy ra cái gì kỳ kỳ quái quái đồ vật đối phó mình, cũng càng thêm không dám tới gần cung điện đầy cảm bẫy của nàng.

Hoàng Thượng chính mình cũng không dám đi, hắn nào dám đi.

"Được rồi, nhìn ngươi một thân tiền đồ thật là...haiz...."

Hoàng Thượng đứng người lên, đi ra phía ngoài.

"Trẫm cùng đi với ngươi."

Một đám người mênh mông cuồn cuộn đi Phi Vũ Cung của Thục phi.

"Hai người các ngươi đi gõ cửa thử xem. " Tào công công chỉ vào phía sau hai cái thị vệ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Lén Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Một Nhà Bạo Quân Đều Hoang Mang.

Số ký tự: 0