Nghe Lén Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Một Nhà Bạo Quân Đều Hoang Mang.
Chương 45
Phi Huyên Nha
2024-11-09 09:08:12
Edit : Yreny Hồ
Phương thái sư chắp tay đi gần mấy bước, mắt nhìn đến một bộ dáng không buồn cũng không vui của nữ nhi.
Trong đầu hồi tưởng lại những lời trên triều đình của Hoàng Thượng, ngữ khí mang theo một chút không thể tin: "Hoàng Thượng nói ngươi đâm Lệ Phi hình nhân, là thật sao?"
Phương Nguyệt sửa sang ống tay áo, buông thõng mắt: "Phụ thân còn không biết ta phạm gì sai sao ?"
Theo lý mà nói hiện tại tội của nàng hẳn là bị Hoàng Thượng chiếu cáo thiên hạ, phụ thân đến bây giờ còn không biết, chỉ sợ là vì vì chuyện của đệ đệ, nên những chuyện phát sinh bên ngoài đều không quan tâm.
Nếu là lúc trước, trong nội tâm nàng khẳng định sẽ không cam lòng, oán hận.
Nhưng giờ phút này nàng lại cảm thấy tâm lặng như nước, những việc đó chẳng qua cũng chỉ là râu ria.
"Ngươi phạm lỗi gì ?" Phương thái sư trên khuôn mặt già nua lộ ra nghi hoặc.
"Ta mưu hại hoàng tự, hãm hại Lệ Phi, giết Lục hoàng hậu, hãm hại Kim Tướng Quân thông đồng với địch phản quốc, đem hài tử của Lục hoàng hậu đổi thành con của mình."
Phương Nguyệt ngữ khí nhàn nhạt nói, tựa như những sự tình này không phải nàng làm ra vậy.
Phương thái sư nghe được sắc mặt tái nhợt, toàn thân rét run.
Hắn đưa tay chỉ vào Phương Nguyệt, không thể tin nói: "Ngươi như thế nào lại làm ra hành vi đại nghịch bất đạo như vậy. Huống chi Lục hoàng hậu cùng ngươi lúc trước đều là tỷ muội tình thâm, nàng nơi nơi đều suy nghĩ cho ngươi."
Lại nói: " Ngươi thậm chí ngay cả Kim Tướng Quân đều hãm hại, một quốc gia cần phải có một tướng quân, đó là đều trọng yếu, nếu là để ngươi hãm hại thành công. Những nước xung quanh đều sẽ nhăm nhe xâm chiếm, đến lúc ấy ngươi còn nghĩ có thể hưởng phúc trong hoàng cung sao ?"
Nữ nhi của hắn trước giờ luôn biết tiến lui đúng lúc. Thời điểm Hoàng thượng nói với hắn nàng hại Lệ phi, hắn ngàn lần không tin.
Bởi vì hắn so với ai khác đều rõ ràng, nữ nhi muốn chính là cái gì, nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, nàng lại như thế đại nghịch bất đạo.
"Nữ nhi sai. " Phương Nguyệt không phản bác hắn, nhận sai thái độ vô cùng tốt: "Phụ thân là hi vọng nữ nhi có thể giống Lục tỷ tỷ đồng dạng, làm người trong thiên hạ kính ngưỡng tốt hoàng hậu, là nữ nhi để phụ thân thất vọng."
Phương thái sư trầm mặc thật lâu, thẳng tắp lưng rốt cục chống đỡ không nổi cong xuống dưới.
Khẽ thở dài một tiếng: "Thôi, tóm lại là lỗi của ta, nếu là năm đó ta nghe Lục hoàng hậu, đồng ý người mà Lục hoàng hậu chọn cho ngươi lang quân như ý, ngươi cũng sẽ không đi đến một bước này."
Là hắn bị quyền lợi che mờ mắt, quá sợ hãi mất đi quyền lợi, cho nên mới đẩy nữ nhi lên con đường không thể quay đầu.
"Cho nên, năm đó Lục tỷ tỷ nói với phụ thân chọn cho ta lang quân như ý? Người kia là ai?"
Phương Nguyệt trên mặt bình tĩnh như trước, thanh âm phát ra lại nghẹn ngào.
"Nàng vì ngươi chọn là Kim Tướng Quân."
Nhưng mình một lòng muốn để nữ nhi tiến cung, cho nên đem việc này giấu đi.
Phương thái sư lời này vừa nói ra, Phương Nguyệt trong đầu không khỏi hồi tưởng lại cùng Lục tỷ tỷ cùng đi du hồ lúc trước đã nói.
Ngày ấy thời tiết trong lành, hai người cùng đi du hồ, đến phiên chợ bên trên, một trận tiếng vó ngựa vang lên.
Nghe người xung quanh nói là Kim Tướng Quân đánh thắng trận trở về, trong nội tâm nàng hiếu kì, giương mắt nhìn lại, thân mang áo giáp thiếu niên tướng quân cưỡi ngựa, thân ảnh ấy dần đi xa theo tiếng vó ngựa.
Bởi vì lúc ấy nhìn đến xuất thần, Lục tỷ tỷ lúc ấy còn trêu chọc nàng, hỏi nàng có phải là nhìn trúng Kim Tướng Quân.
Lúc ấy nàng bị trêu chọc sắc mặt đỏ bừng, thuận miệng nói một câu.
Dạng này thiếu niên tướng quân uy phong lẫm liệt ai mà không thích ?
Nàng y nguyên nhớ đến lúc ấy Lục tỷ tỷ ôn nhu đưa tay vỗ nhẹ bờ vai của nàng, thần sắc phá lệ nghiêm túc nói.
Chỉ cần Nguyệt nhi thích, Lục tỷ tỷ chắc chắn sẽ giúp ngươi.
Nàng làm sao cũng không có nghĩ đến, mình nói lời vô ý, Lục tỷ tỷ đều ghi tạc trong lòng.
Phương Nguyệt chỉ cảm thấy cả trái tim đều vô cùng khó chịu, để nàng có chút không thở nổi.
"Phụ thân, nữ nhi đi đến hôm nay bước này, đều là mình gieo gió gặt bão, chẳng thể trách người khác." Nàng nâng lên đôi mắt phiếm hồng, đưa tay nắm lấy cửa lao ổn định thân thể
Nếu là nàng đối Lục tỷ tỷ đố kị ít một chút, cũng sẽ không biến thành như bây giờ, xuống dưới chỉ sợ đều không còn mặt mũi nhìn Lục tỷ tỷ đối nàng một tấm chân tình.
Nghĩ được như vậy nàng lại cười, Lục tỷ tỷ là người tâm tư lương thiện. Chắc chắn sẽ không đi cùng đường với nàng.
"Nguyệt nhi, ngươi..." Phương thái sư muốn nói gì đó, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
"Ngừơi đi đi. " Phương Nguyệt lau đi nước mắt đang không ngừng rơi xuống : "Hoàng Thượng đã đáp ứng ta, sẽ để cho ngừơi bình an cáo lão hồi hương, về phần Phương Cường, ta bất lực."
Phương thái sư trầm mặc đứng đấy một hồi, mới lê bước chân nặng nề đi ra khỏi Thiên Lao.
Chờ ở phía ngoài Tào công công gặp hắn ra tới, cười tiến lên phía trước nói: "Phương đại nhân, đều nói xong rồi?"
Hắn nói xong phân phó bên cạnh hai cái tiểu thái giám.
"Đi vào, đưa Phương thị lên đường."
Đang chuẩn bị xuống cầu thang Phương thái sư nghe vậy thân thể lảo đảo một chút, kém chút ngã xuống đất.
Tào công công mang theo hai cái tiểu thái giám đi vào.
Nguyên bản ngồi xổm trên mặt đất che mặt thút thít Phương Nguyệt nghe được tiếng bước chân, lau nhẹ nước mắt đứng người lên, ôn nhu nói: "Tào công công đến."
Tào công công vốn cho rằng nàng sẽ giãy dụa một phen, kết quả mười phần thuận lợi.
Thậm chí Phương Nguyệt bị lụa trắng ghìm chết lúc ấy trên mặt không có một tia đau khổ, ngược lại là một mặt mỹ hảo, dường như là nghĩ đến chuyện gì đó làm nàng vui vẻ.
Làm tốt chuyện mà Hoàng Thượng giao phó, Tào công công trở về phục mệnh.
"Tốt." Hoàng Thượng trên tay cầm lấy tờ giấy ký nhận tội trạng của Phương Cường, mà lúc nãy Kinh Triệu Doãn mới đưa tới.
Phía trên mỗi một câu đều khiến hắn tức giận trong lòng.
"Truyền khẩu dụ của trẫm, Phương Cường trắng trợn cướp đoạt dân nữ, xem mạng người như cỏ rác, lập tức xử trảm."
"Nô tài tuân mệnh." Tào công công lui ra ngoài, đi Kinh Triệu Doãn Phủ truyền khẩu dụ.
Còn tại trong lao lớn tiếng ồn ào Phương Cường nhìn thấy có người đến mở cửa nhà lao cho hắn, trong mắt vui mừng.
"Bản công tử liền nói nương sẽ cứu ta đi ra."
Hắn bị giam mấy ngày, những người này đối với hắn không phải đánh thì mắng, hiện tại hẳn là nương để người đến đem hắn thả ra.
Vẫn là nương có biện pháp.
Không đợi hắn cao hứng bao lâu, người bên cạnh đá hắn một chân, ngữ khí không kiên nhẫn nói: "Đi nhanh lên, Tào công công vẫn đang chờ tiễn ngươi lên đường, hồi cung phục mệnh."
"Lên đường?" Phương Cường cho là mình nghe lầm:"Không phải thả ta ra ngoài sao? Tỷ tỷ của ta là hoàng hậu, các ngươi những người này dựa vào cái gì đụng đến ta."
Tỷ tỷ nghe lời của mẫu thân nhất, chắc chắn sẽ không bỏ mặc hắn.
"Hoàng hậu?" Người bên cạnh cười ha ha hai tiếng: "Tỷ tỷ ngươi cũng đã bị xử tử, ngươi đi nhanh lên một chút. Có lẽ sẽ gặp được nàng trên đường xuống hoàng tuyền đấy, như vậy liền sẽ không cô đơn nữa, hừ."
Phương thái sư bên kia mới trở lại trong phủ, liền biết được tin nhi tử cũng ban lệnh chém đầu.
Hắn cùng Phương phu nhân đang khóc sướt mướt cùng một chỗ chạy tới Kinh Triệu Doãn Phủ Hình đài
"Lão gia, không phải để ngươi nói cho Nguyệt nhi, để nàng cứu Cường nhi sao? Cường nhi làm sao còn bị chém, ngươi có phải hay không không nói cho Nguyệt nhi."
Hai người vừa xuống xe ngựa, Phương phu nhân bên cạnh vừa khóc vừa oán trách.
"Đủ rồi, Nguyệt nhi đều bị xử tử, ngươi còn để nàng làm sao cầu Hoàng Thượng?" Phương thái sư nghiêm nghị quát lớn.
"Chết rồi?" Phương phu nhân chớp mắt kinh ngạc, thế nhưng chỉ là một chút kinh ngạc ấy ra liền không lấy thêm nửa điểm biểu tình nào khác.
"Nàng nếu là đã muốn chết, tại sao trước khi chết không cố gắng cứu Cường nhi ra. Ta đã nói nữ nhi là đồ không đáng tin, lúc ngươi bị tước chức quan nàng cũng không mảy may quan tâm. Bây giờ đệ đệ của nàng bị xử tử, nàng cũng mặc kể."
Phương thái sư chắp tay đi gần mấy bước, mắt nhìn đến một bộ dáng không buồn cũng không vui của nữ nhi.
Trong đầu hồi tưởng lại những lời trên triều đình của Hoàng Thượng, ngữ khí mang theo một chút không thể tin: "Hoàng Thượng nói ngươi đâm Lệ Phi hình nhân, là thật sao?"
Phương Nguyệt sửa sang ống tay áo, buông thõng mắt: "Phụ thân còn không biết ta phạm gì sai sao ?"
Theo lý mà nói hiện tại tội của nàng hẳn là bị Hoàng Thượng chiếu cáo thiên hạ, phụ thân đến bây giờ còn không biết, chỉ sợ là vì vì chuyện của đệ đệ, nên những chuyện phát sinh bên ngoài đều không quan tâm.
Nếu là lúc trước, trong nội tâm nàng khẳng định sẽ không cam lòng, oán hận.
Nhưng giờ phút này nàng lại cảm thấy tâm lặng như nước, những việc đó chẳng qua cũng chỉ là râu ria.
"Ngươi phạm lỗi gì ?" Phương thái sư trên khuôn mặt già nua lộ ra nghi hoặc.
"Ta mưu hại hoàng tự, hãm hại Lệ Phi, giết Lục hoàng hậu, hãm hại Kim Tướng Quân thông đồng với địch phản quốc, đem hài tử của Lục hoàng hậu đổi thành con của mình."
Phương Nguyệt ngữ khí nhàn nhạt nói, tựa như những sự tình này không phải nàng làm ra vậy.
Phương thái sư nghe được sắc mặt tái nhợt, toàn thân rét run.
Hắn đưa tay chỉ vào Phương Nguyệt, không thể tin nói: "Ngươi như thế nào lại làm ra hành vi đại nghịch bất đạo như vậy. Huống chi Lục hoàng hậu cùng ngươi lúc trước đều là tỷ muội tình thâm, nàng nơi nơi đều suy nghĩ cho ngươi."
Lại nói: " Ngươi thậm chí ngay cả Kim Tướng Quân đều hãm hại, một quốc gia cần phải có một tướng quân, đó là đều trọng yếu, nếu là để ngươi hãm hại thành công. Những nước xung quanh đều sẽ nhăm nhe xâm chiếm, đến lúc ấy ngươi còn nghĩ có thể hưởng phúc trong hoàng cung sao ?"
Nữ nhi của hắn trước giờ luôn biết tiến lui đúng lúc. Thời điểm Hoàng thượng nói với hắn nàng hại Lệ phi, hắn ngàn lần không tin.
Bởi vì hắn so với ai khác đều rõ ràng, nữ nhi muốn chính là cái gì, nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, nàng lại như thế đại nghịch bất đạo.
"Nữ nhi sai. " Phương Nguyệt không phản bác hắn, nhận sai thái độ vô cùng tốt: "Phụ thân là hi vọng nữ nhi có thể giống Lục tỷ tỷ đồng dạng, làm người trong thiên hạ kính ngưỡng tốt hoàng hậu, là nữ nhi để phụ thân thất vọng."
Phương thái sư trầm mặc thật lâu, thẳng tắp lưng rốt cục chống đỡ không nổi cong xuống dưới.
Khẽ thở dài một tiếng: "Thôi, tóm lại là lỗi của ta, nếu là năm đó ta nghe Lục hoàng hậu, đồng ý người mà Lục hoàng hậu chọn cho ngươi lang quân như ý, ngươi cũng sẽ không đi đến một bước này."
Là hắn bị quyền lợi che mờ mắt, quá sợ hãi mất đi quyền lợi, cho nên mới đẩy nữ nhi lên con đường không thể quay đầu.
"Cho nên, năm đó Lục tỷ tỷ nói với phụ thân chọn cho ta lang quân như ý? Người kia là ai?"
Phương Nguyệt trên mặt bình tĩnh như trước, thanh âm phát ra lại nghẹn ngào.
"Nàng vì ngươi chọn là Kim Tướng Quân."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mình một lòng muốn để nữ nhi tiến cung, cho nên đem việc này giấu đi.
Phương thái sư lời này vừa nói ra, Phương Nguyệt trong đầu không khỏi hồi tưởng lại cùng Lục tỷ tỷ cùng đi du hồ lúc trước đã nói.
Ngày ấy thời tiết trong lành, hai người cùng đi du hồ, đến phiên chợ bên trên, một trận tiếng vó ngựa vang lên.
Nghe người xung quanh nói là Kim Tướng Quân đánh thắng trận trở về, trong nội tâm nàng hiếu kì, giương mắt nhìn lại, thân mang áo giáp thiếu niên tướng quân cưỡi ngựa, thân ảnh ấy dần đi xa theo tiếng vó ngựa.
Bởi vì lúc ấy nhìn đến xuất thần, Lục tỷ tỷ lúc ấy còn trêu chọc nàng, hỏi nàng có phải là nhìn trúng Kim Tướng Quân.
Lúc ấy nàng bị trêu chọc sắc mặt đỏ bừng, thuận miệng nói một câu.
Dạng này thiếu niên tướng quân uy phong lẫm liệt ai mà không thích ?
Nàng y nguyên nhớ đến lúc ấy Lục tỷ tỷ ôn nhu đưa tay vỗ nhẹ bờ vai của nàng, thần sắc phá lệ nghiêm túc nói.
Chỉ cần Nguyệt nhi thích, Lục tỷ tỷ chắc chắn sẽ giúp ngươi.
Nàng làm sao cũng không có nghĩ đến, mình nói lời vô ý, Lục tỷ tỷ đều ghi tạc trong lòng.
Phương Nguyệt chỉ cảm thấy cả trái tim đều vô cùng khó chịu, để nàng có chút không thở nổi.
"Phụ thân, nữ nhi đi đến hôm nay bước này, đều là mình gieo gió gặt bão, chẳng thể trách người khác." Nàng nâng lên đôi mắt phiếm hồng, đưa tay nắm lấy cửa lao ổn định thân thể
Nếu là nàng đối Lục tỷ tỷ đố kị ít một chút, cũng sẽ không biến thành như bây giờ, xuống dưới chỉ sợ đều không còn mặt mũi nhìn Lục tỷ tỷ đối nàng một tấm chân tình.
Nghĩ được như vậy nàng lại cười, Lục tỷ tỷ là người tâm tư lương thiện. Chắc chắn sẽ không đi cùng đường với nàng.
"Nguyệt nhi, ngươi..." Phương thái sư muốn nói gì đó, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
"Ngừơi đi đi. " Phương Nguyệt lau đi nước mắt đang không ngừng rơi xuống : "Hoàng Thượng đã đáp ứng ta, sẽ để cho ngừơi bình an cáo lão hồi hương, về phần Phương Cường, ta bất lực."
Phương thái sư trầm mặc đứng đấy một hồi, mới lê bước chân nặng nề đi ra khỏi Thiên Lao.
Chờ ở phía ngoài Tào công công gặp hắn ra tới, cười tiến lên phía trước nói: "Phương đại nhân, đều nói xong rồi?"
Hắn nói xong phân phó bên cạnh hai cái tiểu thái giám.
"Đi vào, đưa Phương thị lên đường."
Đang chuẩn bị xuống cầu thang Phương thái sư nghe vậy thân thể lảo đảo một chút, kém chút ngã xuống đất.
Tào công công mang theo hai cái tiểu thái giám đi vào.
Nguyên bản ngồi xổm trên mặt đất che mặt thút thít Phương Nguyệt nghe được tiếng bước chân, lau nhẹ nước mắt đứng người lên, ôn nhu nói: "Tào công công đến."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tào công công vốn cho rằng nàng sẽ giãy dụa một phen, kết quả mười phần thuận lợi.
Thậm chí Phương Nguyệt bị lụa trắng ghìm chết lúc ấy trên mặt không có một tia đau khổ, ngược lại là một mặt mỹ hảo, dường như là nghĩ đến chuyện gì đó làm nàng vui vẻ.
Làm tốt chuyện mà Hoàng Thượng giao phó, Tào công công trở về phục mệnh.
"Tốt." Hoàng Thượng trên tay cầm lấy tờ giấy ký nhận tội trạng của Phương Cường, mà lúc nãy Kinh Triệu Doãn mới đưa tới.
Phía trên mỗi một câu đều khiến hắn tức giận trong lòng.
"Truyền khẩu dụ của trẫm, Phương Cường trắng trợn cướp đoạt dân nữ, xem mạng người như cỏ rác, lập tức xử trảm."
"Nô tài tuân mệnh." Tào công công lui ra ngoài, đi Kinh Triệu Doãn Phủ truyền khẩu dụ.
Còn tại trong lao lớn tiếng ồn ào Phương Cường nhìn thấy có người đến mở cửa nhà lao cho hắn, trong mắt vui mừng.
"Bản công tử liền nói nương sẽ cứu ta đi ra."
Hắn bị giam mấy ngày, những người này đối với hắn không phải đánh thì mắng, hiện tại hẳn là nương để người đến đem hắn thả ra.
Vẫn là nương có biện pháp.
Không đợi hắn cao hứng bao lâu, người bên cạnh đá hắn một chân, ngữ khí không kiên nhẫn nói: "Đi nhanh lên, Tào công công vẫn đang chờ tiễn ngươi lên đường, hồi cung phục mệnh."
"Lên đường?" Phương Cường cho là mình nghe lầm:"Không phải thả ta ra ngoài sao? Tỷ tỷ của ta là hoàng hậu, các ngươi những người này dựa vào cái gì đụng đến ta."
Tỷ tỷ nghe lời của mẫu thân nhất, chắc chắn sẽ không bỏ mặc hắn.
"Hoàng hậu?" Người bên cạnh cười ha ha hai tiếng: "Tỷ tỷ ngươi cũng đã bị xử tử, ngươi đi nhanh lên một chút. Có lẽ sẽ gặp được nàng trên đường xuống hoàng tuyền đấy, như vậy liền sẽ không cô đơn nữa, hừ."
Phương thái sư bên kia mới trở lại trong phủ, liền biết được tin nhi tử cũng ban lệnh chém đầu.
Hắn cùng Phương phu nhân đang khóc sướt mướt cùng một chỗ chạy tới Kinh Triệu Doãn Phủ Hình đài
"Lão gia, không phải để ngươi nói cho Nguyệt nhi, để nàng cứu Cường nhi sao? Cường nhi làm sao còn bị chém, ngươi có phải hay không không nói cho Nguyệt nhi."
Hai người vừa xuống xe ngựa, Phương phu nhân bên cạnh vừa khóc vừa oán trách.
"Đủ rồi, Nguyệt nhi đều bị xử tử, ngươi còn để nàng làm sao cầu Hoàng Thượng?" Phương thái sư nghiêm nghị quát lớn.
"Chết rồi?" Phương phu nhân chớp mắt kinh ngạc, thế nhưng chỉ là một chút kinh ngạc ấy ra liền không lấy thêm nửa điểm biểu tình nào khác.
"Nàng nếu là đã muốn chết, tại sao trước khi chết không cố gắng cứu Cường nhi ra. Ta đã nói nữ nhi là đồ không đáng tin, lúc ngươi bị tước chức quan nàng cũng không mảy may quan tâm. Bây giờ đệ đệ của nàng bị xử tử, nàng cũng mặc kể."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro