Nghe Lời - Thư Dã

Anh ấy sao mà t...

Thư Dã

2025-03-04 04:46:32

Đêm xuống.Chu Ôn Yến xách trên tay chiếc bánh phô mai vừa mua cùng với quà Tết mà nhân viên quản lý tòa nhà nhiệt tình tặng, hơi cúi người nhập mật mã vào khóa điện tử.Hôm nay anh về trễ hơn dự kiến hai tiếng. Anh tự hỏi Trình Tuế Ninh đang làm gì, đã hai tiếng trôi qua kể từ tin nhắn cuối cùng cô gửi.Khi phiên tòa kết thúc, vài người quen trong tòa án gọi anh lại, rủ đi tụ tập. Anh còn chưa kịp trả lời, Giang Tự đứng bên cạnh đã lập tức đáp thay: “Chu Ôn Yến không đi đâu, có người đợi cậu ta ở nhà rồi.”Giọng điệu đầy ẩn ý khiến mọi người xung quanh cười ồ lên. “Có người đợi ở nhà” – bốn chữ đó làm ánh mắt mọi người đổ dồn về phía anh, tò mò không thôi.Anh khẽ gật đầu, không phủ nhận: “Thật sự là không tiện.”Trong nhóm có mấy cô gái nghe vậy liền lộ vẻ tiếc nuối.Thực ra, ngay từ lúc Chu Ôn Yến xuất hiện tại tòa án chiều nay, tin đồn mới nhất về anh đã lan truyền khắp nơi. Dù anh có giữ kín đến đâu thì việc xuất thân từ nhà họ Chu đã là điều không thể che giấu. Trước nay anh luôn bí ẩn, bên cạnh chưa từng xuất hiện cô gái nào, vậy mà lần này lại công khai như thế, ngay cả dấu vết trên cổ cũng không che đi, hẳn là động lòng sâu sắc lắm.Có người biết chút nội tình nói: “Hình như là bạn học cấp ba hay đại học gì đó, quen nhau lâu rồi, có một khoảng thời gian chia tay, sau lại quay về bên nhau.”“Lắt léo vậy á?”“Liệu có bền lâu không?”Người đó lắc đầu, nói với mấy nữ đồng nghiệp mê chuyện thiên hạ: “Mấy cô cũng thấy rồi đấy, anh ấy cưng chiều lắm, biết hôm nay phải ra ngoài gặp người ta, vậy mà vẫn để cô ấy làm vậy.”Mấy cô gái than thở tiếc nuối: “Giấc mộng gả vào nhà trâm anh thế phiệt tan vỡ rồi.”“Không, không, nhà anh ấy còn hơn cả trâm anh thế phiệt.”Không khí bỗng chững lại mấy giây, sau đó lại là một tràng xuýt xoa tiếc nuối.Trong căn hộ, đèn cây trong phòng khách tỏa ra ánh sáng mờ ấm áp. Trên màn hình TV, một bộ phim truyền hình nổi tiếng đang được phát lại đến lần thứ ba. Khán giả duy nhất của bộ phim đã ngủ quên trên ghế sofa.Chu Ôn Yến nhẹ bước đi vào, đặt bánh phô mai vào tủ lạnh. Ánh mắt anh dừng lại ở tầng hai của tủ, chiếc sandwich vẫn còn nguyên, nhưng cháo nấu từ sáng đã hết sạch, dù rằng phần cháo đó rất ít.Anh nhíu mày, chẳng phải đã nói là có ăn rồi sao?Trình Tuế Ninh cũng không nhớ mình ngủ quên từ lúc nào, chỉ biết rằng bộ phim yêu đương lãng mạn trên TV quả thực rất ru ngủ. Cô mở mắt ra liền thấy Chu Ôn Yến cầm lon Coca xuất hiện trước mặt mình.Anh vừa từ bếp đi ra, áo vest đã cởi bỏ, chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng. Dưới ánh đèn vàng ấm, trông anh có vẻ trầm lặng hơn hẳn.Giọng cô có chút uể oải, mềm mại kéo theo âm đuôi: “Anh về rồi à.”Một lát sau, lại khe khẽ than thở: “Muộn quá…”Anh không nói gì, đi thẳng đến bên cô rồi ngồi xuống, ôm cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên bụng cô: “Có chút việc nên bị trễ. Không phải đã bảo em tự ăn tối rồi sao?”Trình Tuế Ninh tựa vào anh: “Không đói lắm.”Cả ngày hôm nay cô ở nhà chẳng làm gì, cảm giác như cơ thể không tiêu hao bao nhiêu năng lượng, cũng không thấy đói.Ngừng lại mấy giây, cô bỗng quay sang hỏi anh: “Anh có đói không? Để em nấu cho anh nhé?”Chu Ôn Yến bật cười khẽ, xoa nhẹ lên đầu cô: “Anh đã chuẩn bị đồ ăn khuya rồi.”Nói rồi, anh bế cô đến ghế bên bàn ăn. Chờ cô ngồi xong, anh lại kéo ghế của cô sát lại gần mình hơn.Trên bàn là một bát mì đơn giản, rất bình thường. Trình Tuế Ninh nhìn bát mì rồi lại nhìn anh. Anh đưa đũa cho cô, bất ngờ hỏi: “Muốn anh đút cho ăn không?”Trình Tuế Ninh vội vàng cầm lấy đũa, lắc đầu lia lịa.Cô vừa cắn sợi mì đầu tiên, bên tai bỗng vang lên giọng nói của Chu Ôn Yến: “Hôm nay sao không ăn uống đàng hoàng?”Nghe có vẻ hơi giận.“Chỉ là không thấy đói.”Nói xong, cô ngước mắt nhìn anh, vừa vặn bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn mình. Ngón tay anh khẽ véo nhẹ má cô.Rồi anh nói với cô bằng giọng điệu vừa cưng chiều vừa bất lực: “Không ngoan.”Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai để ý xem cô đã ăn cơm chưa, cũng chẳng ai để tâm đến những chuyện vụn vặt như vậy.Hàng mi cô khẽ rung, giây tiếp theo liền há miệng ăn một sợi mì thật dài, khóe môi không nhịn được cong lên, trong lòng ngọt ngào vô cùng.Anh ấy sao mà tốt quá vậy.Những ngày tiếp theo, Chu Ôn Yến không có việc, hai người cứ thế ở trong căn hộ, ngày ngày trôi qua có chút nhàm chán.Thỉnh thoảng cùng nhau chơi game, không thì xem phim. Anh lười biếng là thế, nhưng khi ở trên giường lại luôn tràn đầy sức lực.Hai ngày trước giao thừa, Lê Lê nhắn tin than thở với cô trên WeChat, nói rằng từ lúc về nhà đến giờ đã phải đi xem mắt bảy, tám người rồi.Lê Lê: [Thật sự hết nói nổi, mình cũng không biết mẹ mình quen nhiều đàn ông thế nào nữa. Biết vậy mình đã không về sớm rồi, đỡ phải ở nhà rảnh rỗi để rồi bị bắt đi xem mắt suốt ngày.]Lê Lê: [Cậu có biết quá đáng đến mức nào không? Một ngày bà ấy sắp xếp cho mình gặp tận sáu người! Chịu thua luôn!]Trình Tuế Ninh cúi đầu nhìn điện thoại, khẽ cười. Chu Ôn Yến ngồi phía sau nghe thấy tiếng cô bật cười liền nghiêng đầu qua nhìn thoáng màn hình, tiện tay nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng cô.Trình Tuế Ninh vừa nhai vừa gõ chữ: [Có ai hợp mắt không?]Lê Lê: [Làm sao có thể chứ! Trời ạ, có cần mình gửi ảnh cho cậu không? Chị em tốt thì phải cùng nhau chịu khổ.]Trình Tuế Ninh: [Không không không.]Lê Lê cũng chỉ nói vậy cho vui: [Bao giờ cậu về thế? Cứ thế này chắc mình phát điên mất, van xin cậu đấy, mau về cứu mình đi.]Trình Tuế Ninh vừa nhai xong miếng khoai tây chiên trong miệng liền bị Chu Ôn Yến nhét thêm một miếng nữa. Anh đang xem bóng đá, vậy mà không hiểu sao vẫn để ý đến cô.Trình Tuế Ninh: [Chắc là về vào ngày Giao thừa.]Lê Lê: [Nhà cậu không bắt cậu đi xem mắt à?]Trình Tuế Ninh: [Không.]Lê Lê: [Cũng đúng, có Trần Đình Việt làm bia đỡ đạn thì đúng là lợi thật.]Trình Tuế Ninh: [Mình đang hẹn hò với Chu Ôn Yến rồi.]Sau khi gửi tin nhắn này, mãi mà bên kia không thấy hồi âm. Chu Ôn Yến thấy cô đột nhiên ngẩn người ra, lại nhét thêm một miếng khoai tây chiên đến bên môi cô. Cô lắc đầu từ chối, anh bèn tự cắn miếng đó, vừa nhai vừa hỏi với giọng mơ hồ: [Khát không? Uống sữa hay Coca?]Trình Tuế Ninh còn chưa kịp trả lời thì điện thoại của Lê Lê đã gọi tới.Cô phản ứng chậm một nhịp, Chu Ôn Yến nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, lại quay sang nhìn cô.Trình Tuế Ninh chớp chớp mắt, trượt tay nhận cuộc gọi.Lê Lê hét lớn đến mức tiếng bình luận trận bóng rổ trên TV cũng bị át đi: “Mình xỉu ngang! Bao giờ thì hai người quay lại vậy hả???? Trời đất, cậu cũng không nói với tớ một tiếng!!!”Giọng điệu như muốn tính sổ, Chu Ôn Yến nghe được liền cười đến run cả người. Trình Tuế Ninh đang nằm trong lòng anh, bị anh cười đến nỗi tim đập thình thịch.Anh lại còn đổ thêm dầu vào lửa, ghé sát tai cô, hỏi: “Đúng đó, sao em không nói với cậu ấy?”Trình Tuế Ninh vội vàng che điện thoại, trừng mắt lườm anh. Anh chẳng hề tỏ ra có lỗi, còn cúi xuống hôn cô một cái thật kêu lên môi.Lê Lê bên kia như phát điên: “Mình nghe thấy hết rồi!!! A a a a a a hai người đang ở bên nhau, lại còn hôn nhau ngay trước mặt mình nữa chứ!!!”Trình Tuế Ninh buông tay khỏi điện thoại, chuyển sang bịt miệng Chu Ôn Yến rồi nói với Lê Lê: “Cậu bình tĩnh một chút đi.”“Mình bình tĩnh kiểu gì đây? Mình là người đầu tiên chứng kiến cậu thầm yêu rồi ở bên nhau rồi chia tay. Là ai đã cùng cậu trải qua những đêm mất ngủ vì chuyện tình cảm? Bây giờ có đàn ông rồi, mình không quan trọng nữa phải không?”“Không có chuyện đó đâu.”Lê Lê hừ một tiếng: “Vậy sao không nói với mình ngay từ đầu?”Chu Ôn Yến bị bịt miệng cũng không chịu yên, há miệng cắn nhẹ vào lòng bàn tay cô. Trình Tuế Ninh bị anh làm loạn đến mức muốn thoát khỏi vòng tay anh cho rồi. Nhưng anh không cho, cánh tay siết chặt ôm lấy eo cô, không thể giãy ra, ngược lại còn bị kéo sát hơn.Trình Tuế Ninh cắn môi, có chút chột dạ: “Là lỗi của mình.”Lê Lê được đà lấn tới: “Vậy về đây đãi mình ăn một bữa. Kêu Chu Ôn Yến mời, phải là tiệc lớn, siêu đắt đỏ mới được.”Trình Tuế Ninh quay sang nhìn Chu Ôn Yến, anh khẽ gật đầu. Cô nói: “Được, đắt bao nhiêu cũng được.”Có lẽ vì chỉ còn hai ngày nữa là đến Tết, tối hôm đó, Trình Tuế Ninh không hiểu sao lại nảy ra ý nghĩ lướt xem còn vé trống không. Nhìn thấy còn vé, cô liền đổi vé cũ, quyết định về Tô Châu sớm một ngày.Cô báo cho Chu Ôn Yến biết, anh xoa nhẹ tóc cô, bế cô ngồi lên đùi mình: “Ninh Ninh vẫn là nhớ nhà.”Cô im lặng, cảm thấy anh nói không đúng, nhưng cũng cảm thấy anh nói đúng.Những năm gần đây, cô dường như không còn quá chán ghét Trình Dự Xuyên và Khâu Ngưng Dung nữa, chỉ là cảm giác bài xích đó đã trở thành thói quen, không thể thay đổi ngay lập tức.Chuyến tàu cao tốc ngày hôm sau khởi hành vào hơn hai giờ chiều. Cả đêm Trình Tuế Ninh ngủ không ngon, đến khi thức dậy, mắt cô có chút sưng.Lên tàu rồi, cô vẫn không có tinh thần, ngồi thẫn thờ một lúc. Chu Ôn Yến thấy sắc mặt cô không tốt, liền đưa tay che mắt cô lại, nhét tai nghe vào tai cô, bật một bản nhạc nhẹ nhàng dịu dàng rồi nói: “Ngủ đi.”Tàu lắc lư đưa đẩy, vậy mà cô thực sự ngủ thiếp đi.Lúc tỉnh lại, tàu vẫn chưa đến ga.Cô khẽ mở mắt, môi liền bị anh áp xuống. Giây tiếp theo, một viên kẹo cứng vị chanh chua ngọt đã bị anh đẩy vào miệng cô.Cô gái ngồi ghế bên cạnh, cách họ chưa đến một mét, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, sau đó lập tức đỏ mặt quay đi chỗ khác.Đến lúc này, Trình Tuế Ninh mới nhận ra, hóa ra anh đã dùng miệng để đút kẹo cho cô.Mặt cô đỏ bừng.Chu Ôn Yến vẫn thản nhiên như không, còn cúi mắt nhìn cô rồi hỏi: “Ngọt không?”Trình Tuế Ninh im lặng vài giây, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: “Ngọt.”Ga tiếp theo chính là ga Tô Châu. Trước khi xuống tàu, Chu Ôn Yến nhận được một cuộc điện thoại. Anh nhìn thấy số gọi đến, sắc mặt có chút trầm xuống, nhưng vẫn bắt máy.Không biết người ở đầu dây bên kia là ai, cũng không biết họ nói gì, nhưng thái độ của Chu Ôn Yến rõ ràng tôn kính hơn so với thường ngày.Trình Tuế Ninh đang trò chuyện với Lê Lê. Biết cô sẽ về hôm nay, Lê Lê vô cùng hào hứng, thậm chí còn muốn kéo cô đi chơi thâu đêm ngay tối nay.“Biết rồi.” Chu Ôn Yến cúp máy, quay sang nhìn cô.Bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm, Trình Tuế Ninh có chút bồn chồn: “Sao thế?”“Tối nay phải đến nhà ông ngoại một chuyến, em có muốn đi không? Không muốn thì có thể từ chối.” Anh nắm tay cô, giọng nói dịu dàng.“Anh muốn em đi không?” Cô hỏi.“Thế nào cũng được.” Chu Ôn Yến khẽ cười, nhẹ nhàng tách từng ngón tay đang co lại vì căng thẳng của cô ra, “Đừng sợ, ông ngoại anh rất tốt, bà ngoại cũng vậy, không giống mẹ anh đâu.”Trình Tuế Ninh cũng bật cười, khẽ nói: “Sao lại nói mẹ mình như thế.”Trong mắt anh cũng ánh lên tia cười vụn vặt: “Họ chỉ là những ông bà cụ bình thường, chỉ mong con cháu khỏe mạnh trưởng thành, không có quá nhiều yêu cầu khác.”Trình Tuế Ninh bỗng nhiên hiểu ra một vài chuyện: “Cho nên những lúc đau khổ, tổn thương nhất, anh mới về Tô Châu.”“Ừ.”“Em muốn đi.” Cô nói.Đáy mắt Chu Ôn Yến lóe lên một tia sáng. Trình Tuế Ninh cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở đôi bàn tay đang đan chặt vào nhau của họ.“Người quan trọng với anh, cũng là người quan trọng với em.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Lời - Thư Dã

Số ký tự: 0