“Bị dạy hư cái...
Thư Dã
2025-03-04 04:46:32
Khi xe đến trạm, bên ngoài trời đang mưa lất phất. Chiếc xe đến đón họ đã chờ từ lâu.Trình Tuế Ninh có chút căng thẳng. Cô cắn môi, cố gắng điều chỉnh hơi thở. Cô rất quen thuộc với thành phố này, nhưng khung cảnh dọc theo đường qua cửa sổ xe vẫn không thể giúp cô xoa dịu sự hồi hộp trong lòng.Khóe mắt cô không kìm được mà nhìn tài xế phía trước qua gương chiếu hậu. Mười phút trước, họ gặp nhau ở bãi đỗ xe của ga tàu. Người kia khi thấy họ thì chào hỏi một cách lịch sự và kính cẩn, sau đó im lặng lái xe suốt quãng đường.Trong đầu cô toàn là những viễn cảnh về cuộc gặp sắp tới, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô. Nhịp tim cô lỡ mất một nhịp, cô chớp mắt nhìn sang.Chu Ôn Yến đặt tay cô lên đùi mình. Trong đôi mắt đen láy của anh, ánh đèn đường hắt vào tạo thành một vòng sáng nhỏ, nghiêm túc đến mức trông lại có phần đáng yêu. Anh đề nghị: “Bây giờ chạy trốn vẫn còn kịp.”Tim Trình Tuế Ninh đập mạnh, đầu ngón tay vô thức siết nhẹ lòng bàn tay anh.Tài xế phía trước nghe thấy, khẽ ngước mắt, nhìn họ qua gương chiếu hậu. Nhìn vẻ mặt của anh ta, dường như thực sự lo rằng Chu Ôn Yến đang nghiêm túc.Chu Ôn Yến khẽ cười, nhìn dáng vẻ vừa căng thẳng vừa do dự của cô, dịu dàng nói: “Anh chạy cùng em, không sao đâu.”“Không định chạy.” Trình Tuế Ninh suy nghĩ một chút, do dự lên tiếng: “Đi tay không đến đó có phải không hay lắm không?”Anh ngẩn ra một lúc, dường như thật sự nghiêm túc suy nghĩ, rồi chậm rãi đáp: “Đó là vấn đề ông bà cần phải nghĩ đến.”Trình Tuế Ninh ngơ ngác: “Hả?”Anh vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô dựa vào lòng mình. Giọng nói trầm ấm vang lên từ đỉnh đầu cô: “Đây là lần đầu tiên anh đưa bạn gái về nhà, ông bà chắc chắn còn căng thẳng hơn em.”Mặt Trình Tuế Ninh lập tức đỏ bừng. Cô không quen thể hiện sự thân mật với anh khi có người khác ở đây bèn níu lấy mép áo khoác của anh, đẩy anh một cái.“Có người đấy.”Chu Ôn Yến khẽ đáp một tiếng nhưng vẫn ôm cô. Anh ghé sát bên tai cô, giọng nói lần này rất nhẹ, như một lời dặn dò: “Nếu chạy thì nhất định phải dắt anh theo.”Gì chứ.Nhưng mà bị anh trêu như vậy, cô cũng bớt căng thẳng hơn rồi.Biệt thự của ông ngoại Chu Ôn Yến nằm trong một khu ven hồ, từ ga tàu đến đó mất khoảng hơn bốn mươi phút lái xe. Khi xe rẽ vào đại lộ Quốc Tân, hai bên đường trống trải, chỉ có những hàng cây ngô đồng cao lớn đang run rẩy trong gió lạnh đêm khuya.Trình Tuế Ninh biết nơi này, truyền thuyết về Bằng Lan Viện, một khu biệt thự xa hoa và bí ẩn, đã sớm vang danh.Tài xế dừng xe. Chu Ôn Yến nắm tay cô, dẫn cô vào bên trong. Cánh cổng biệt thự đã mở sẵn. Anh liếc nhìn người phụ nữ đứng ở cửa, khách sáo gọi: “Cô Cung.”Người được gọi là cô Cung mỉm cười, ánh mắt thân thiện nhìn Trình Tuế Ninh bên cạnh anh: “Mọi người đều đang đợi hai cháu đấy. Từ lúc nhận được điện thoại của cậu, ông cụ và phu nhân đã tất bật chuẩn bị, nói là lần đầu tiên đón tiếp cô gái nhỏ, họ hồi hộp lắm.”Chu Ôn Yến mỉm cười. Trình Tuế Ninh nghe vậy, căng thẳng lại dâng trào, cảm giác đầu óc lâng lâng, bị anh ôm vào nhà mà không tự chủ được.Trên bàn ăn đã bày sẵn các món ăn. Hai ông bà vốn đang ngồi trên sofa, nghe tiếng động liền đứng dậy.Sau đó, họ nhìn cô như thể vừa phát hiện ra một bảo vật quý giá, đặc biệt là bà lão mặc sườn xám, trông rất có khí chất.Chu Ôn Yến siết chặt vòng tay, kéo cô sát vào lòng hơn một chút, bất đắc dĩ gọi:“Bà ngoại.”Bà lão chẳng những không thu lại ánh mắt vì câu nói của anh mà nụ cười lại càng rạng rỡ hơn. Bà dịu dàng nói:“Cháu là Ninh Ninh đúng không? Vẫn chưa ăn tối phải không? Nghe nói cháu cũng là người Tô Châu, đến đây xem có món nào cháu thích không.”Trình Tuế Ninh khẽ gật đầu, không biết phải làm gì nên cũng rụt rè gọi một tiếng:“Chào bà ngoại ạ.”Chỉ bốn chữ đơn giản ấy đã khiến bà lão cười vui vẻ hơn, còn liếc nhìn ông lão bên cạnh, như thể đang khoe khoang điều gì đó.Ông lão mím môi một chút, ánh mắt lộ ra vẻ mong đợi, nhìn cô chằm chằm.Trình Tuế Ninh cắn răng, tiếp tục chào:“Chào ông ngoại ạ.”Lúc này, ông lão mới giãn mặt ra, sau đó nhìn sang bà lão. Hai người họ như đang ngầm so đo điều gì rồi chẳng biết nghĩ đến chuyện gì lại cùng nhau bật cười.Chỉ một lời chào cũng giúp Trình Tuế Ninh thở phào nhẹ nhõm. Chu Ôn Yến nói không sai, ông bà ngoại của anh thực sự không có loại áp lực nặng nề như bố mẹ anh mà rất hiền từ, thân thiện.Trên bàn ăn, ông ngoại đang nói chuyện với Chu Ôn Yến về công việc gần đây của anh, trong giọng nói thậm chí còn có vài phần tán thưởng. Bà ngoại không tham gia câu chuyện của họ, ánh mắt nhìn Trình Tuế Ninh một lúc lâu rồi dịu dàng hỏi:“Cháu thích món nào nhất?”Trình Tuế Ninh nắm chặt đôi đũa, hơi căng thẳng, tùy tiện đáp một món:“Ngó sen ngâm mật quế hoa ạ.”Bà lão mỉm cười: “Bà cũng thích.”Sau đó, bà nhìn thấy Chu Ôn Yến ở bên cạnh cô. Anh đang cầm bát của Trình Tuế Ninh, giúp cô múc một bát bánh trôi rượu nếp, sợ cô ngại nên còn trấn an: “Không ăn hết thì anh ăn, đừng lo gì cả.”Trình Tuế Ninh chớp mắt, vừa ngẩng lên đã chạm phải ánh nhìn của bà ngoại.Bà bỗng hỏi: “Nó có phải rất khó gần không?”Trình Tuế Ninh suýt chút nữa bị bánh trôi nghẹn, vội vàng xua tay: “Dạ… không có đâu ạ.”Bà lão làm ra vẻ “bà biết hết rồi”, chậm rãi nói:“Nhà bà ít con cháu, lúc nó sinh ra thì được mọi người cưng chiều như trăng trên trời, thế là bị nuông chiều hư luôn. Nếu nó có chỗ nào không tốt, cháu cứ nói thẳng, không cần nể mặt nó quá đâu.”Trình Tuế Ninh ngơ ngác gật đầu.Bà lão tiếp tục nói, giọng điệu vẫn hiền từ nhưng nội dung lại khiến người ta không khỏi bật cười: “Nó có vô số tật xấu, từ nhỏ đã đáng ghét lắm rồi.”Đáng ghét sao?Trình Tuế Ninh luôn cảm thấy những lời bà ngoại nói dường như không phải về Chu Ôn Yến mà cô quen biết.Bữa cơm kết thúc, bà lão nói suốt cả buổi về đủ loại “thói xấu” của Chu Ôn Yến, cuối cùng còn truyền đạt một chân lý sáu chữ đầy sâu sắc: “Đàn ông không thể nuông chiều.”Trình Tuế Ninh nghe mà cứ ngẩn người, mãi đến khi có một cánh tay vươn ra từ phía sau, ôm lấy eo cô mà vẫn chưa kịp phản ứng.“Bị dạy hư cái gì rồi?” Chu Ôn Yến vòng tay còn lại ôm lấy cổ cô, cúi đầu cọ cọ vào má cô, rồi hôn một cái.Vừa rồi anh có uống chút rượu với ông ngoại nên hơi thở anh thoang thoảng mùi rượu, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, lười biếng hơn bình thường.Trình Tuế Ninh lắc đầu, khóe mắt liếc thấy ông bà ngoại đang đứng bên cạnh cười vui vẻ. Cô chớp chớp mắt, hơi xấu hổ, nhưng vẫn xoay người đưa tay chạm nhẹ vào má anh, hỏi: “Anh say rồi à?”Anh nhìn cô bằng ánh mắt hơi mông lung, gật đầu: “Hình như có một chút.”Hai ông bà vốn định giữ họ ở lại qua đêm, nhưng sợ Trình Tuế Ninh không quen nên đã gọi tài xế đến đưa họ về.Trước khi đi, bà ngoại đưa cho cô một phong bao lì xì dày cộm cùng một hộp trang sức.“Đây là tiền mừng tuổi, còn đây là quà. A Yến không nói trước với ông bà là sẽ về nên cũng không chuẩn bị được gì đặc biệt, đều là gấp gáp sắm sửa. Cái vòng này hơi cũ một chút, nhưng là bà đeo từ hồi trẻ, vẫn hợp với cô bé như cháu.”Trình Tuế Ninh ngại ngùng không dám nhận, nhưng Chu Ôn Yến chẳng chút khách sáo, đã thay cô nhận hết.Khi lên xe, cô mở hộp trang sức ra nhìn mới phát hiện bên trong là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy loại băng, rất trong và sáng, có chút ánh xanh thoang thoảng, chắc là sợ cô không thích màu xanh đậm nên mới đặc biệt chọn màu này.Trình Tuế Ninh không rành về ngọc phỉ thúy, chỉ nhớ Khâu Ngưng Dung từng có một thời gian mê mẩn, cô chỉ biết sơ sơ một chút về nước ngọc và màu sắc.Cô chần chừ hỏi: “Cái này đắt lắm không?”Chu Ôn Yến suy nghĩ một chút, rồi đáp: “Dùng để mua chuộc em làm cháu dâu chắc cũng tạm được.”Trình Tuế Ninh mím môi, không nói gì.Anh cụp mắt nhìn gương mặt cô đang chìm trong suy tư, khẽ cười: “Đang nghĩ gì thế?”Cô thẳng thắn đáp: “Đang nghĩ xem anh đáng giá bao nhiêu.”Chu Ôn Yến bật cười trầm thấp, cả lồng ngực khẽ rung. Anh cúi đầu, đặt những nụ hôn nhẹ lên gò má cô, từng chút, từng chút một.Đến sau cùng, họ trở về căn hộ của anh ở Tô Châu.Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước, chăn ga gối đệm cũng đã thay mới.Trình Tuế Ninh không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy vừa bước vào đã bị anh bế thẳng lên giường. Chiếc áo len trên người bị ném đi, rơi xuống thảm, vương vãi khắp nơi.Hệ thống sưởi trong phòng vẫn chưa đạt đến mức nhiệt cài đặt, lẽ ra phải lạnh, nhưng vì nhiệt độ trên những đầu ngón tay của anh, cơ thể cô lại run lên theo bản năng.Không biết có phải do anh đã uống rượu hay không, hơi thở thật nặng nề, phả lên vành tai cô, khiến trái tim cô lơ lửng giữa không trung.“Chu Ôn Yến.” Cô muốn đưa tay ôm lấy anh.Anh khẽ đáp một tiếng, môi chạm vào bờ vai cô, lặp đi lặp lại những nụ hôn nóng bỏng, cọ sát da thịt. “Nói em nghe một bí mật.”Toàn thân Trình Tuế Ninh mềm nhũn, hơi thở bị anh hôn đến mức run rẩy. “Gì cơ?”Anh áp môi xuống, nhẹ nhàng lướt qua khóe môi cô. “Lần trước khi em ngủ trên chiếc giường này, anh đã muốn làm thế này rồi.”Ánh mắt cô khẽ dao động, nhưng anh chỉ tiếp tục trêu chọc, nụ hôn kéo dài, mà bàn tay trên eo lại mạnh mẽ hơn vô số lần.Trong phòng không bật đèn, nhưng rèm cửa lại chưa kéo kín, ánh đèn neon rực rỡ của thành phố len lỏi vào trong. Khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối, trong đáy mắt chỉ có dục vọng hỗn loạn.Giọng anh tiếp tục vang lên. “Khi đó anh phải cố gắng lắm mới kìm nén được, phải đi tắm nước lạnh để trấn tĩnh. Em còn bất ngờ bước ra, lúc ấy anh chỉ sợ em phát hiện ra điều gì rồi bị dọa sợ.”Ngay trong khoảnh khắc này, nói ra những lời như thế, càng khiến Trình Tuế Ninh cảm thấy nóng rực, đến nỗi giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào.“Anh đừng…”Anh nâng cô lên cao hơn, nào có ý định dừng lại, mà ngay cả nụ hôn vốn dịu dàng cũng trở nên dây dưa triền miên.Trình Tuế Ninh run rẩy bấu chặt lấy bờ vai anh, khi hoảng hốt nhất lại được anh ôm thật chặt.Anh gọi tên cô, giọng nói mềm mại như đang dỗ dành.“Trình Tuế Ninh.”“Dạ?”Trình Tuế Ninh mở mắt, khẽ liếm đôi môi vừa bị anh hôn qua.“Chúng ta kết hôn đi.”Cô rất thích dáng vẻ của anh trên giường, hoặc có lẽ là thích nhìn anh khi động tình. Mái tóc trước trán rối bời, đuôi mắt đỏ hoe, chiếc cổ cao gầy phủ một lớp mồ hôi mỏng, yết hầu nhấp nhô lên xuống, cả đường gân xanh nhàn nhạt cũng thấp thoáng hiện ra.Anh vốn mang nét lạnh lùng, làn da lại trắng tái, nhưng vào lúc này lại mang đến một sự đối lập mạnh mẽ khiến cô không thể cưỡng lại được.Giống như bây giờ, anh chống tay giữ lấy eo cô, để cô ngồi trên người mình, còn cô thì bám chặt lấy sau cổ anh, những ngón tay siết đến mức suýt cào rách da thịt, vừa hoang mang vừa sợ hãi. Vậy mà anh vẫn rất xấu xa, chọn ngay lúc này để nói ra những lời khiến cô không tài nào chống đỡ nổi.“Đừng nói vào lúc thế này.”Anh chăm chú nhìn cô hồi lâu, mím môi thật chặt, rồi ôm cô đè xuống, vùi mặt vào hõm cổ cô.“Anh muốn cưới em đến phát điên rồi.”Không khí vốn chỉ có mùi bạc hà thoang thoảng từ tinh dầu xông phòng, giờ lại ngọt đến nỗi như muốn nhấn chìm cả hai.Ngay khi Trình Tuế Ninh sắp chìm sâu vào sự quấn quýt ngọt ngào này, anh lại nghiêng đầu hôn cô, hơi thở quấn quýt đan xen, giọng nói lại vang lên.“Nhẫn em cũng đã giữ suốt năm năm rồi.”“Em đã là của anh từ lâu, còn chưa chịu cho anh một danh phận hợp pháp sao?”Cô đã từng chứng kiến quá nhiều cuộc hôn nhân bất hạnh, huống hồ bố mẹ cô cũng vậy, khi yêu thì tốt đẹp biết bao, nhưng sau khi kết hôn thì sao chứ?“Vì sao anh lại muốn kết hôn?” Cô khẽ hỏi.Anh im lặng một lúc, rồi bất chợt dùng ánh mắt chuyên chú và nghiêm túc nhìn cô.“Trình Tuế Ninh.”Cô khẽ run mi, nhẹ giọng đáp. “Ừm?”“Anh và em đều biết, tờ giấy chứng nhận kết hôn không chứng minh được điều gì.” Anh khẽ dừng lại, rồi chậm rãi nói tiếp. “Nhưng anh chỉ muốn cưới em, muốn tên anh nằm trong mục quan hệ vợ chồng của em, muốn ở bên em mãi mãi.”“Em cứ coi như anh quá tầm thường đi, nhưng anh cũng cần một chút cảm giác an toàn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro