away – xa cách...
Thư Dã
2025-03-04 04:46:32
Cơn mưa trước còn chưa dứt, cơn sau đã ập tới. Bầu trời London lúc nào cũng u ám.Ngôi trường đầu tiên mà Chu Ôn Yến tham gia chương trình trao đổi nằm ngay tại đây, một trường đại học lâu đời với ngành luật thuộc top ba.Điện thoại reo lên khi anh vừa ngủ được ba tiếng, đầu đau như búa bổ. Căn phòng anh không lớn, rèm cửa màu tối che kín, chẳng rõ bên ngoài là sáng hay tối.Anh mở mắt nhìn lên trần nhà. Ngoài phòng khách, đám bạn cùng nhà mở tiệc từ đêm qua đến giờ vẫn chưa kết thúc. Anh dừng lại hai giây, với tay lấy điện thoại. Anh bạn cùng ngành, cũng là người đồng hương với anh, đã gọi ba cuộc.Chu Ôn Yến nhìn thời gian trên màn hình, bảy giờ sáng. Chuyện gì gấp vậy?Anh ngồi dậy, tiện tay khoác một chiếc áo hoodie màu xám rồi gọi lại. Tiếng chuông vang lên bên tai, anh đưa tay bóp nhẹ cổ cho đỡ mỏi, đồng thời mở cửa bước ra ngoài.Phòng khách lộn xộn, người nằm vắt vẻo khắp nơi. Chu Ôn Yến đi thẳng đến dàn loa, bấm tắt nguồn.Điện thoại vẫn chưa có ai nghe máy. Anh mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng lạnh, vừa định ngắt cuộc gọi thì đầu bên kia có người bắt máy.“Anh Yến, cậu viết xong bài luận chưa?”Chu Ôn Yến vặn nắp chai nước, uống một hơi hết nửa chai, giọng nhàn nhạt hỏi: “Chưa đến hạn nộp mà?”“Hết hạn rồi! Không biết lão J bị gì, sáng sáu giờ bỗng dưng nhắn trong nhóm rằng hạn chót dời lên trưa nay lúc mười hai giờ. Tôi biết tối qua cậu bận làm bài nghiên cứu khác, ba giờ sáng mới từ nhà A Tân về, sợ cậu ngủ quên nên gọi ngay cho cậu.”Anh bạn giải thích một hơi. Dù thực ra anh bạn này lớn tuổi hơn Chu Ôn Yến một chút, nhưng không hiểu sao cứ đứng trước mặt anh là khí thế liền yếu đi một bậc.“Biết rồi.”Chu Ôn Yến dứt khoát cúp máy, cầm chai nước uống dở quay về phòng, mở laptop lên.Bài luận đã gần hoàn thành. Anh rà soát lại một lượt, chỉnh sửa vài chỗ rồi gửi đến email của giảng viên.Lúc anh ra ngoài, trong phòng khách có một cô gái đã thức dậy. Chu Ôn Yến không nhìn cô mà đi thẳng đến bếp.Đêm qua anh về quá muộn, bọn họ đã say đến chẳng còn nhận thức gì, lúc ấy ai nấy đều như quỷ nhập tràng, chẳng ai để ý đến anh.Cô gái nhìn Chu Ôn Yến, ngớ ra mấy giây, sau đó vội tìm một chiếc gương soi mình. Lớp trang điểm từ tối qua chưa tẩy, mascara, phấn nền, phấn mắt đều nhòe nhoẹt trên mặt. Cô vội vàng ôm túi chạy vào phòng tắm, tẩy trang rồi trang điểm lại.Lúc cô bước ra, Chu Ôn Yến đang nướng bánh mì. Anh không ngủ đủ giấc, sắc mặt nhợt nhạt hơn bình thường, người tựa hờ vào quầy bar, mắt hơi cụp xuống.Trông có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn vô cùng cuốn hút.“Cậu là người Trung Quốc à?” Cô gái lên tiếng.Chu Ôn Yến không phản ứng. Cô gái đổi sang tiếng Anh, hỏi lại lần nữa, anh vẫn không đáp.Cô mím môi, đuôi mắt hơi nhướng lên, tự nhủ rằng trai đẹp thường khó tiếp cận như thế này, không sao cả, đợi đến khi tóm được rồi, kiểu lạnh lùng như anh ta chắc chắn sẽ có phản ứng trái ngược.Lúc này, bạn cùng nhà của Chu Ôn Yến, A Đăng, từ phòng bước ra, cắt ngang cô: “Kayla, đừng phí công vô ích. A Yến có bạn gái rồi, đang ở trong nước.”Kayla nghe thấy, nhưng không hề tỏ ra ngượng ngùng, còn cười một cái: “Ở trong nước à? Yêu xa sao mà chịu nổi?”Lò nướng bánh mì kêu “đinh” một tiếng.Chu Ôn Yến lấy miếng bánh mì đã nướng xong, đặt lên đĩa rồi đi về phòng.Kayla chắn đường anh, hàng mi dài cong vút, đôi mắt lấp lánh ý trêu chọc: “Huống hồ, bạn gái cậu ở tận trong nước, cậu ở đây làm gì, cô ấy đâu có biết?”Chu Ôn Yến không buồn chớp mắt, coi cô như không khí, vòng qua người cô mà đi.A Đăng nhìn thấy gương mặt thất bại của Kayla, không nhịn được phì cười.Kayla lườm anh ta: “Cười cái gì mà cười?”“Tôi đã bảo vô dụng thôi. Ở đây mấy tháng rồi, không biết bao nhiêu người thử cậu ta, không ai thành công cả.”“Họ là họ, tôi là tôi.” Kayla chẳng tin có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của một cô gái chủ động cả.Buổi sáng, Chu Ôn Yến có tiết học. Khi mới đến, anh không đăng ký ký túc xá, từ căn hộ anh thuê đến trường chỉ mất mười phút. Anh ngậm miếng bánh mì, xếp sách vở vào túi, không liếc nhìn ai trong phòng khách, thẳng thừng rời đi.Anh không lái xe mà đi tàu điện ngầm, cúi đầu mở ứng dụng nghe nhạc trên điện thoại. Trước tiên, anh vào trang cá nhân của Trình Tuế Ninh, liếc qua một chút rồi bật danh sách bài hát gần đây của cô lên nghe.Sau đó, anh lướt qua đoạn tin nhắn trong nhóm trò chuyện với Giang Tự và Lục Thứ. Trong đó có hai tấm ảnh chụp lén Trình Tuế Ninh vừa được gửi đến. Anh dùng ngón tay phóng to ảnh, ánh mắt hơi híp lại, chăm chú nhìn người trong ảnh.Xem đi xem lại rất lâu, cuối cùng anh mới lưu ảnh lại.Trên WeChat, Đàm Thanh Vân cũng gửi rất nhiều tin nhắn tới, nhưng nội dung vẫn chỉ là mấy lời đó lặp đi lặp lại.Chu Ôn Yến lướt qua một cái rồi không trả lời.Đến trạm trường học, anh bước xuống tàu điện ngầm, Tiểu Ký đang đợi sẵn ở lối ra.“Má nó, lão J chắc bị kích thích hoặc là tối qua uống say cả đêm, chứ không thì ai lại đi gửi tin nhắn lúc sáu giờ sáng cơ chứ?”Chu Ôn Yến không lên tiếng, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại. WeChat của anh đã bị cô xóa, nhưng anh vẫn nhớ tài khoản của cô liền nhập vào tìm kiếm, nhấn vào xem trang cá nhân.Anh đang nghĩ có nên lập một tài khoản phụ để kết bạn với cô hay không, nhưng suy nghĩ đó vừa lóe lên đã bị anh gạt bỏ.Tiểu Ký luyên thuyên suốt cả đoạn đường, hai người gần đi đến nơi rồi mà Chu Ôn Yến vẫn chưa đáp lại câu nào.Vừa bước vào tòa giảng đường, chuẩn bị rẽ trái lên cầu thang, Tiểu Ký bỗng nhìn thấy gì đó liền đẩy nhẹ cánh tay Chu Ôn Yến.Đó là một nữ sinh người Hàn, không cùng chuyên ngành với bọn họ, nhưng đã từng học chung một môn. Suốt gần một tháng nay, cô ấy kiên trì chặn đường Chu Ôn Yến, đến mức Tiểu Ký cũng sắp bị sự bền bỉ của cô ấy làm cho cảm động.“Cô ta lại tới kìa.”Chu Ôn Yến làm như không nghe thấy, không quan tâm. Tiểu Ký dùng khuỷu tay huých anh một cái. Vì không đề phòng, ngón tay anh vô tình chạm hai lần vào ảnh bìa trên trang cá nhân của Trình Tuế Ninh. Anh khựng lại, bước chân cũng dừng theo.Tiểu Ký tưởng anh cuối cùng cũng chịu để ý đến lời mình nói, hào hứng tiếp lời: “Cô gái Hàn Quốc này xinh thật sự đó, người ta si mê cậu như vậy, cậu cũng không cần lạnh nhạt thế chứ?”Chu Ôn Yến nhìn chằm chằm vào trái tim trống màu trắng vừa biến thành màu đỏ, rồi lại nhìn chữ “Thích” bên cạnh.Anh mím môi, hoàn toàn không để ý nữ sinh Hàn Quốc kia đã đi đến trước mặt mình.Tiểu Ký đứng bên cạnh hóng chuyện, chờ xem diễn biến tiếp theo.Chu Ôn Yến trầm ngâm một lát rồi mở danh sách bạn bè trên WeChat, tìm đến Tiểu Ký, vào trang cá nhân của anh ta, nhấn hai lần vào ảnh bìa.Tiểu Ký chứng kiến toàn bộ quá trình: “?”Chu Ôn Yến nhìn anh ta: “Có thông báo không?”Tiểu Ký mở WeChat, đưa điện thoại cho anh xem.Có.Trên màn hình hiển thị rõ ràng: 16 giây trước, Chu Ôn Yến đã thích ảnh bìa.Anh mím môi chặt hơn. Tiểu Ký chợt đoán ra điều gì đó liền hỏi: “Cậu lỡ ấn thích bài của ai đó rồi bị đối phương nhìn thấy hả?”“Ừm.”“Ai thế?” Tiểu Ký tò mò.Chu Ôn Yến cau mày, quay lại trang cá nhân của Trình Tuế Ninh, đáp: “Bạn gái tôi.”Tiểu Ký nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Vậy cậu sợ cái gì? Người yêu với nhau, thích bài đăng của đối phương là chuyện bình thường mà?”Chu Ôn Yến không trả lời. Tiểu Ký lập tức nhận ra tâm trạng anh lúc này rất tệ, là kiểu tệ mang theo nỗi thất vọng và u sầu.Anh ta càng thấy khó hiểu hơn. Những ai quen biết Chu Ôn Yến đều biết anh có một cô bạn gái mà anh yêu thương vô cùng. Anh đi du học, còn bạn gái ở trong nước. Dù yêu xa, nhưng sự chung thủy của Chu Ôn Yến với cô ấy có thể nói là tuyệt đối.Vậy mà bây giờ, chỉ một lượt thích thôi cũng khiến anh phải cẩn trọng đến mức này?Cô gái Hàn Quốc đứng bên cạnh nhạy bén hơn Tiểu Ký một chút. Cô ngước lên nhìn Chu Ôn Yến, dường như chợt hiểu ra điều gì, vừa định mở miệng—Nhưng đúng lúc ấy, Chu Ôn Yến bỗng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng bấy lâu. Giọng anh rất nhẹ, khác hẳn phong thái thường ngày, là kiểu giọng khiến người ta nghe mà thấy đau lòng.Anh nói: “Không muốn bị cô ấy ghét.”Tiểu Ký không hiểu: “Hả?”Chu Ôn Yến không nói gì thêm, cất điện thoại đi, lách qua cô gái Hàn Quốc, bước lên cầu thang.Cô gái đứng đó, chớp mắt nhìn bóng lưng anh khuất dần, lúc này mới hiểu vì sao sự theo đuổi của mình chẳng có kết quả.Có bạn gái thì đã sao? Bây giờ ai mà chưa từng trải qua vài mối tình chứ? Cô cũng chỉ vừa ra nước ngoài được hai tháng đã chia tay bạn trai trước đó.Yêu xa vốn đã khiến biết bao cặp đôi tan vỡ, huống hồ là yêu xa cách cả hai đất nước, lệch múi giờ. Bên này anh đi ngủ, bên kia cô ấy mới thức dậy, một ngày nói chuyện chẳng được mấy câu.Nhưng thích một người là thứ không thể che giấu được.Mấy tháng qua, cô đã thấy một Chu Ôn Yến trên lớp luôn điềm đạm, tài giỏi, ung dung tự tin. Cũng từng thấy một Chu Ôn Yến ngoài giờ học lười nhác, phóng khoáng và chút bất cần.Còn Chu Ôn Yến của lúc này, chỉ vì một hành động rất rất nhỏ, nhỏ đến mức không đáng kể, lại lo lắng không yên, sợ đối phương vì đó mà buồn.Là thật sự rất quan tâm, rất yêu.Kể từ ngày hôm đó, cô từ bỏ, không còn xuất hiện trước mặt Chu Ôn Yến nữa.Buổi học hôm ấy cũng chẳng suôn sẻ. Dãy ghế sau lưng Chu Ôn Yến có mấy cô gái đang phàn nàn về người yêu cũ.Lời lẽ tràn đầy oán trách, nào là bạn trai cũ tốt nhất nên coi như đã chết, đừng có rảnh rỗi mà vào xem mạng xã hội của bạn gái cũ, càng không nên tùy tiện thả tim. Đừng lấy lý do uống say hay bị ép chơi trò thử thách mà lập tài khoản phụ để liên lạc lại.Tiểu Ký nghe hết từ đầu đến cuối rồi phát hiện sắc mặt Chu Ôn Yến càng lúc càng khó coi.Bất chợt, một suy đoán lóe lên trong đầu anh ta, suy đoán ấy khiến anh ta kinh ngạc đến mức bị sặc nước bọt.Lần thứ chín anh ta đến tìm Chu Ôn Yến, anh chỉ lạnh lùng cúi mắt quét qua.Anh ta nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Ừm… Anh Yến, có phải cậu bị bạn gái chặn rồi chia tay không?”Chiếc bút trong tay Chu Ôn Yến rơi xuống đất. Anh lạnh mặt cúi người nhặt lên.Tiểu Ký thầm kêu hỏng rồi, lần này chắc đoán trúng thật.Anh ta đang định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí thì…Chu Ôn Yến cất giọng: “Chưa chia tay.”*Lịch học của Chu Ôn Yến kín mít. Chính anh tự ép bản thân, hành hạ mình bằng cách chọn một đống môn học nặng. Thời gian rảnh, nếu không ở thư viện thì cũng vùi mình trong căn hộ.Ngoại trừ những buổi giao tiếp cần thiết, anh gần như chẳng ai hẹn được.Nhưng dù có như vậy, anh vẫn cảm thấy chưa đủ.Giang Tự và Lục Thứ, dù ở tận trong nước cũng nghe được chuyện của anh, nhắn vào nhóm hỏi thăm.Giang Tự: “Anh em, cậu đừng có liều mạng nữa, tôi sợ cậu chết sớm thật đó.”Lục Thứ: “Thật đấy, phải sống chứ. Không thì đúng là chẳng còn gì hết.”Anh nhìn màn hình, bật cười nhạt, không trả lời.Là từ khi nào, anh lại bắt đầu hút thuốc trở lại?Là lần về nước dịp Tết năm đó.Không khó để tra ra tin tức của Trình Tuế Ninh, cũng chẳng khó để bay về tìm cô. Cái khó là, cô ở ngay trước mắt, mà anh lại không thể ôm cô vào lòng.Anh giấu mình rất giỏi. Đám đông tấp nập, chỉ cần chớp mắt một cái là có thể lạc mất người đi cùng.Anh cứ lặng lẽ đi sau cô, cô làm gì, anh cũng làm cái đó.Sau đó, có một nhà sư áo xanh trong chùa phát hiện ra hành vi khác thường của anh.Dường như chỉ cần liếc mắt một cái, vị sư ấy đã nhìn thấu lòng anh, ánh mắt vừa khuyên răn vừa mang theo nét thở dài. Cuối cùng, ông trao anh tám chữ: “Duyên chưa đến, không thể cưỡng cầu.”Anh hỏi: “Khi nào thì đến?”Nhà sư không nói thẳng, chỉ đáp một câu đầy huyền hoặc: “Xem lòng cậu.”Anh không hiểu. Nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể để mình và Trình Tuế Ninh hoàn toàn không còn liên quan gì nữa.Anh xin nhà sư một tờ giấy, viết xong rồi nhờ ông chuyển giúp.Năm đó là một mùa đông ấm áp, nhiệt độ cả mùa ở Tô Châu đều trên không độ. Hôm ấy, Trình Tuế Ninh mặc một chiếc áo khoác trắng lông xù, bên trong là áo len đỏ. Cô đã cắt tóc ngắn hơn một chút, trông nhỏ nhắn hơn hẳn.Anh không làm được chuyện biến mất hoàn toàn để trở thành một người yêu cũ tốt.Anh không muốn cô quên mình.Thế nên, dù có bị ghét, cũng chẳng sao nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro