Nghe Lời - Thư Dã

Bởi vì là người...

Thư Dã

2025-03-04 04:46:32

Trình Tuế Ninh sững người mấy giây, đột nhiên nghĩ đến chuyện khác, vội vàng đưa tay lên che mắt anh.Chu Ôn Yến cũng ngẩn ra một chút, nhưng không gỡ tay cô xuống, mà trực tiếp ôm lấy cô đứng dậy. Khoảng cách đến buồng tắm chỉ vỏn vẹn hai, ba bước. Cô vẫn không yên tâm, ngón tay len lén chừa ra một khe hở nhỏ.Ánh đèn vàng ấm áp in lên khóe mắt anh, cô khẽ hỏi: “Vậy có nhìn thấy gì không?”Anh không đáp, chỉ trầm giọng hỏi lại: “Em có muốn anh nhìn không?”Anh không phải đang hỏi có nhìn thấy hay không, mà là hỏi lý do cô che mắt anh.Trình Tuế Ninh im lặng. Anh cũng không nói gì nữa.Chỉ là, dưới màn hơi nước trắng mờ trong phòng tắm, đầu ngón tay anh từng chút từng chút lần theo xương sống cô mà trượt lên, giọng nói chạm vào vành tai cô, chậm rãi hỏi: “Có muốn để anh nhìn không?”Trái tim vốn đã rối loạn vì hơi men, giờ lại càng bị giọng nói trầm khàn của anh khuấy động đến mức chẳng thể yên ổn.Cô đẩy anh ra, nhưng không đẩy được, chỉ có thể ngoan ngoãn để anh hôn, rồi khẽ đáp: “Muốn.”Dường như anh khẽ bật cười, nụ hôn trở nên sâu hơn, giọng điệu khiến cô mềm nhũn: “Ngoan lắm.”Sau đó, sắc xuân tràn ngập cả căn phòng, không thể xua tan.Còn về sau làm sao về giường, làm sao chìm vào giấc ngủ, cô chẳng còn nhớ nổi nữa.Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trình Tuế Ninh phát hiện trên ngón áp út của mình có một chiếc nhẫn trơn, không hoa văn.Ánh mắt cô khựng lại một chút, cúi đầu nhìn kỹ hơn, lại thấy trên ngón áp út của bàn tay đang ôm eo cô cũng đeo một chiếc nhẫn giống y hệt.Người phía sau nhận ra cô đã tỉnh, cằm anh nhẹ nhàng cọ vào cổ cô, giọng nói khàn đặc vì chưa ngủ đủ: “Ngủ thêm chút nữa, vẫn còn sớm.”Ánh mắt cô vẫn dừng trên chiếc nhẫn nơi ngón tay mình, giọng nói còn khàn hơn cả cô nghĩ: “Em còn không biết anh mua nhẫn.”Anh lười biếng ậm ừ một tiếng, ôm chặt lấy cô hơn, môi khẽ chạm vào bờ vai cô: “Thích không?”Cô mơ hồ đáp một tiếng, trái tim bỗng chốc dâng lên cảm giác chua xót và căng đầy, bèn trở mình rúc vào lòng anh, má áp lên lồng ngực anh: “Thích.”Lồng ngực anh rung lên vì tiếng cười khẽ, cúi xuống hôn lên môi cô: “Biết ngay em sẽ thích.”Trình Tuế Ninh có sở thích rất dễ đoán. Dù là quần áo hay trang sức, cô đều ưu tiên chọn những thứ đơn giản, thoải mái. Cô không thích những thứ có thiết kế quá cầu kỳ.“Em cảm thấy loại này rất lãng mạn. Bề mặt trơn nhẵn theo thời gian sẽ để lại vết xước, đó chính là dấu vết của năm tháng.”Anh khẽ ừ một tiếng, đưa tay xoa tóc cô.“Vậy chiếc nhẫn trước đó là gì?”“Nhẫn cầu hôn.” Anh đáp.Trình Tuế Ninh ồ lên một tiếng, rúc vào lòng anh tìm một tư thế thoải mái. Trong đầu toàn là hình ảnh sinh nhật năm ấy, anh tặng cô chiếc nhẫn. Chẳng mấy chốc, cô lại ôm anh ngủ thiếp đi.Những ngày sau đó, Chu Ôn Yến vẫn đi làm ở văn phòng luật nhỏ như thường lệ, mỗi ngày đều bận rộn. Trình Tuế Ninh cũng đến kỳ nhập học, quay lại với guồng quay quen thuộc: Thư viện, phòng thí nghiệm, đọc tài liệu, làm thí nghiệm, viết luận văn. Cuộc sống không có quá nhiều khác biệt so với trước đây, chỉ là cô đã chuyển ra khỏi ký túc xá.Đầu năm học mới, không khí trong phòng thí nghiệm vẫn còn rời rạc. Dù có bị giáo sư mắng, sinh viên vẫn cứ lơ là như cũ.Ngoại trừ những anh chị khóa trên sắp tốt nghiệp đang cuống cuồng, những người còn lại đều có vẻ lơ đễnh.Hôm ấy, một đàn anh bên phòng thí nghiệm kế bên nhận được tiền từ một bằng sáng chế, hào phóng đãi cả nhóm trà sữa.Mọi người nhân cơ hội này ngồi trò chuyện, ban đầu là than thở về tiến độ thí nghiệm, rồi lại kể xấu giáo sư của mình.Hứa Tiêu cầm túi trà sữa bước đến bên Trình Tuế Ninh: “Ninh Ninh, còn khoai môn với đậu nành, chị chọn cái nào?”Trình Tuế Ninh nói: “Em chọn trước đi, chị sao cũng được.”Hứa Tiêu cười hì hì: “Vậy em lấy đậu nành nhé.”Cô ấy vừa nói vừa đưa cốc trà sữa cho Trình Tuế Ninh. Vừa cúi đầu, ánh mắt đã vô tình bắt gặp chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.Nhìn kiểu dáng, Hứa Tiêu cảm thấy nó không giống mấy món trang sức bình thường. Không suy nghĩ nhiều, cô ấy thuận miệng hỏi: “Ninh Ninh, đây là nhẫn đôi à?”Vừa hỏi xong, Hứa Tiêu mới sực nhớ, Trình Tuế Ninh đã chia tay Trần Đình Việt rồi. Sao có thể đeo nhẫn đôi được chứ?Nhưng lời đã thốt ra, cả phòng thí nghiệm đều quay đầu nhìn sang.Đại học Kinh đô lớn vậy mà cũng nhỏ, chuyện cô chia tay Trần Đình Việt, mọi người đã biết từ lâu.Mấy anh khóa trên ở lại làm thí nghiệm trong kỳ nghỉ đông dường như đoán được gì đó, nhưng vẫn chưa dám chắc nên cũng hiếu kỳ nhìn sang.Trình Tuế Ninh nhận lấy ly trà sữa, nét mặt không đổi, khẽ gật đầu: “Nhẫn cưới.”Hai chữ vừa thốt ra, cả phòng thí nghiệm lập tức im phăng phắc.Hứa Tiêu sững sờ, không thể tin nổi: “Nhẫn cưới????”Tôn Tư Duyệt cũng chết lặng, ánh mắt dán chặt vào chiếc nhẫn trên tay cô.Hứa Tiêu trợn to mắt, nuốt nước bọt: “Chị… chị kết hôn với ai?”Trình Tuế Ninh: “Chu Ôn Yến.”Hứa Tiêu càng sửng sốt hơn. Cô ấy hoàn toàn không hiểu giữa hai người có mối quan hệ gì, sao lại đi đến bước kết hôn được. “Là vì lần trước sao? Vậy chẳng phải em làm bà nguyệt của hai người à?”Trình Tuế Ninh lắc đầu: “Không phải.”Tôn Tư Duyệt, người nãy giờ vẫn im lặng, bỗng lên tiếng. Cô ta nhớ lại lần trước Chu Ôn Yến đã dùng danh nghĩa luật sư của Trình Tuế Ninh để gọi điện cho cô ta bằng chính điện thoại của Trình Tuế Ninh.“Vậy cậu chính là bạn gái cũ?”Trình Tuế Ninh ngước mắt nhìn Tôn Tư Duyệt, khẽ “ừ” một tiếng.Cô ta bật cười mỉa mai, ánh mắt đầy ẩn ý: “Giấu kỹ thật đấy.”Trình Tuế Ninh chẳng buồn để ý đến giọng điệu châm chọc ấy. Cô cúi đầu cắm ống hút, chậm rãi uống một ngụm trà sữa.Những người trong phòng thí nghiệm hết nhìn nhau rồi lại nhìn cô. Trong mắt ai cũng là sự kinh ngạc tột độ.Chuyện nghiên cứu sinh kết hôn thực ra không có gì quá lạ, nhưng đối tượng lại là Chu Ôn Yến.Chỉ riêng ba cái tên Trình Tuế Ninh, Chu Ôn Yến và Trần Đình Việt, rồi lại thêm vào các từ khóa “chia tay”, “tái hợp”, “kết hôn chớp nhoáng”, đủ để làm nổ tung bức tường tỏ tình và diễn đàn nội bộ của Đại học Kinh đô.Hứa Tiêu hiếu kỳ chuyện của hai người đến mức suốt cả ngày cứ bám theo Trình Tuế Ninh, hòng moi móc chút tin tức nóng hổi.Bị cô ấy quấn lấy đến phát cáu, Trình Tuế Ninh bất đắc dĩ nói: “Cũng giống như bao cặp đôi khác, không có gì đặc biệt cả.”Hứa Tiêu chẳng tin.Từ cầu thang bước xuống, cô ấy vừa ngẩng đầu đã trông thấy Chu Ôn Yến đang đứng chờ phía dưới.Mấy hôm nay thời tiết ấm dần lên, anh khoác một chiếc áo măng tô đen. Người đàn ông cao lớn, phong thái kiêu bạc, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng đủ thu hút vô số ánh nhìn từ người qua lại.Hứa Tiêu bĩu môi, thầm nghĩ: Ai mà đẹp trai được như Chu Ôn Yến chứ.Trình Tuế Ninh cũng trông thấy anh, nghiêng đầu khẽ nói với Hứa Tiêu: “Chị đi trước nhé, mai gặp.”Hứa Tiêu nhìn theo bóng lưng Trình Tuế Ninh đến bên cạnh Chu Ôn Yến. Anh nắm lấy tay cô, cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe bên đường.Mấy người bạn đứng sau đều chứng kiến cảnh ấy.“Thật sự kết hôn rồi à?”“Chẳng lẽ nhẫn cưới của Trình Tuế Ninh là giả?”“Chưa tận mắt thấy thì không dám tin. Thế giới này đúng là quá vi diệu.”Bỗng có người nhớ ra điều gì đó: “Vậy nên học kỳ trước Chu Ôn Yến mới xuất hiện trong trường là vì Trình Tuế Ninh sao?”“Mà nói thật, so với Trần Đình Việt, cảm giác Trình Tuế Ninh vẫn hợp với Chu Ôn Yến hơn.”*Bên này, Trình Tuế Ninh cảm nhận bàn tay anh hơi lạnh, khẽ nhíu mày: “Sao anh không đợi em trong xe?”“Muốn gặp em sớm hơn một chút.”Anh nói câu này với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại khiến tim người ta rung động.Trình Tuế Ninh cong môi cười, hỏi: “Lát nữa ăn ở đâu đây?”Chu Ôn Yến dùng ngón tay vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn của cô, chậm rãi nói: “Về nhà thôi, bà Chu.”*Trước khi về, hai người ghé qua siêu thị mua nguyên liệu nấu bữa tối.Chu Ôn Yến vào bếp nấu ăn, Trình Tuế Ninh đứng cạnh rửa dâu.Sau khi rửa xong, cô bưng chén trái cây ngồi bên cạnh, vừa ăn vừa nhón tay đưa cho anh.Đến khi cô ăn đến quả thứ năm, anh bỗng giơ tay che miệng cô lại.Trình Tuế Ninh chớp mắt, nghe anh nói: “Ăn nữa là lát nữa không ăn cơm được đâu.”Cô ngoan ngoãn “ồ” một tiếng, rồi thật sự không ăn nữa.Cơm nước xong xuôi, cả hai đều ôm laptop vào thư phòng làm việc.Giữa chừng, Chu Ôn Yến phải họp video. Trình Tuế Ninh sợ làm phiền anh nên vào phòng tắm trước.Chu Ôn Yến nhìn theo bóng lưng cô một lát, rồi mới dời tầm mắt về màn hình, kiên nhẫn nghe đối phương nói chuyện. Khi anh tập trung, nét mặt không có biểu cảm gì, khí chất trông còn lạnh lùng hơn thường ngày.Chờ đến khi kết thúc cuộc họp, đã là mười giờ tối.Anh đứng dậy, vô tình liếc thấy vị trí của chiếc hộp trên giá sách có chút thay đổi.Ánh mắt anh thoáng trầm xuống, suy nghĩ một lát rồi bước tới cầm hộp lên, mở ra xem.Quay lại phòng ngủ đã là một tiếng sau.Trình Tuế Ninh ngồi trên giường, cầm điện thoại trò chuyện với Thẩm Nghi, Ôn Dao và mấy người bạn trong nhóm chat. Dường như họ còn háo hức hơn cả cô – người đã kết hôn. Ai nấy đều mải mê tưởng tượng về đám cưới. Từ váy cưới đến giày cưới, thậm chí cả kiểu trang điểm cô dâu và mẫu móng tay cũng được bàn luận tỉ mỉ.Thỉnh thoảng họ còn gửi cả hình minh họa vào nhóm.IPad của Trình Tuế Ninh để bên cạnh, đang phát một bài giảng trực tuyến, nhưng cô chẳng tập trung mấy, chỉ vừa xem vừa theo dõi cuộc trò chuyện trong nhóm.Thẩm Nghi và Ôn Dao ríu rít tám chuyện suốt nửa ngày mới phát hiện Trình Tuế Ninh im lặng bặt tăm liền điên cuồng nhắc tên cô trong nhóm.Ôn Dao: [@Trình Tuế Ninh đâu rồi? Đâu rồi? Định ngày cưới chưa?]Trình Tuế Ninh: [Chưa.]Thẩm Nghi: [Là chưa định hay là còn chưa có kế hoạch vậy?]Trình Tuế Ninh đang phân vân không biết trả lời thế nào thì đột nhiên cảm giác nệm bên cạnh lún xuống. Chu Ôn Yến đã ngồi xuống bên cô.Giọng anh dịu dàng hơn hẳn ngày thường, đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại của cô: “Em muốn khi nào?”Trình Tuế Ninh nhận ra cảm xúc của anh có chút khác lạ, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Chắc là lúc trời ấm hơn một chút.”Nói xong, cô vẫn chưa dời mắt đi mà tiếp tục nhìn anh rất lâu, không thấy điều gì khác biệt rõ ràng.Thế nhưng, cô vẫn không yên tâm bèn hỏi: “Công việc gặp trục trặc à anh?”Chu Ôn Yến khẽ lắc đầu, đưa tay kéo cô vào lòng, ôm chặt, nhắm mắt vùi mặt vào hõm cổ cô.“Vừa rồi anh phát hiện một bí mật, còn nhận được một món quà nữa.”Trình Tuế Ninh sững người hai giây, biết rằng anh đã nhìn thấy. Lông mi cô khẽ run, nhịp tim cũng đập nhanh hơn. Hai người lặng lẽ ôm nhau, chẳng ai nói gì.Một lúc lâu sau, không biết anh đang nghĩ gì, bỗng ngẩng đầu tìm ánh mắt cô.“Nếu hôm đó anh tỏ tình với em, em có đồng ý không?”Cô cũng nhìn anh: “Hôm đó nào?”“Ngày đầu tiên anh chuyển trường.”Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng, trên IPad vẫn đang phát bài giảng khô khan.Vài giây sau, giọng Trình Tuế Ninh rất nhỏ nhưng vô cùng nghiêm túc—Cô nói: “Có.”Bởi vì, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã thích anh rồi.[Hoàn chính văn.]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Lời - Thư Dã

Số ký tự: 0