“Tôi nghe theo...
Thư Dã
2025-03-04 04:46:32
Giang Tự dẫn theo cả nhóm bạn bước vào, náo nhiệt chẳng khác gì đi phá phòng tân hôn. Vừa vào nhà, người thì bận rộn trang trí, người lại xông vào bếp nấu nướng.“Hai người cũng lạnh lẽo quá đấy, ngày trọng đại thế này nhất định phải ăn mừng chứ.” Giang Tự cười hì hì, tự tìm lý do chính đáng.Chu Ôn Yến không để ý đến anh ta, ánh mắt chỉ dõi theo Trình Tuế Ninh. Hệ thống sưởi trong nhà đủ ấm, cô chỉ mặc một bộ đồ ở nhà màu xanh nhạt, chất vải mềm mại. Lúc này, cô đang nhẹ nhàng mỉm cười tiếp đãi mọi người.Giang Tự nhìn theo ánh mắt anh, huých cùi chỏ vào anh một cái: “Tốc độ cũng nhanh đấy, lập tức khóa chặt người ta rồi.”Chu Ôn Yến mắt khẽ động, giọng nhàn nhạt: “Vẫn chậm rồi.”“Nếu năm đó đủ tuổi, có phải cậu đã định dẫn cậu ấy đi đăng ký kết hôn ngay không?”Anh không phủ nhận: “Đúng là đã nghĩ như vậy.”Giang Tự nghe thế liền liếc nhìn anh: “Còn là người không, khi đó cậu ấy vẫn còn là học sinh đấy.”Chu Ôn Yến chậm rãi ngước lên nhìn anh ta. Giang Tự bĩu môi, lại tỏ ra nhát gan: “Được rồi, tôi biết rồi. Bất kể Trình Tuế Ninh có thân phận gì, cậu ấy cũng thuộc về Chu Ôn Yến.”Anh khẽ đáp: “Đúng vậy.”Trong nhóm bạn có những người là bạn từ nhỏ của Chu Ôn Yến, cũng có người từng du học cùng anh. Đến tối muộn, Hoàng Thần Úy cũng ghé qua. Nhìn thấy Trình Tuế Ninh hơi ngại ngùng, anh ta gãi đầu cười ngố.Trình Tuế Ninh đưa cho anh ta một lon Coca. Anh ta sững sờ giây lát rồi nhận lấy: “Cảm ơn chị dâu.”Cô mỉm cười, sau đó đi đến ngồi cạnh Chu Ôn Yến. Vừa mới ngồi xuống, anh đã nắm lấy tay cô.Trong phòng khách, mọi người vây quanh nhau, bắt đầu đào bới những chuyện xấu hổ năm xưa. Chẳng mấy chốc, chủ đề lại quay về Chu Ôn Yến.Một cậu tóc vàng lần đầu gặp cô, vừa nướng thịt vừa hào hứng tố cáo: “Chị dâu, em với anh Yến là bạn học từ mẫu giáo đến cấp ba. Nhưng ông anh này từ nhỏ đã kiêu ngạo, ánh mắt còn không buồn đặt lên người khác. Em bị cái khí thế của anh ấy trấn áp, mãi đến cấp hai mới dám bắt chuyện làm quen.”Một người khác hùa theo: “Đúng đúng, tôi làm chứng, cậu ta nói thật đấy. Không những kiêu ngạo, thái độ lúc nào cũng ngông cuồng, mà còn quá đáng nhất là chuyện học hành. Bất kể chơi bời thế nào, cậu ta vẫn luôn nằm trong top 10 của khối.”Trình Tuế Ninh ôm cốc trà nóng, nghe bọn họ náo loạn cũng bật cười theo. Hơi nóng từ tách trà phả lên khiến tầm mắt cô có chút mơ hồ.“Chị dâu, thế vẫn chưa là gì đâu! Chị không biết mấy cô gái theo đuổi cậu ấy cuồng nhiệt thế nào đâu.”Trình Tuế Ninh chớp mắt, ánh nhìn lơ đãng dần lấy lại tiêu cự, nhẹ nhàng đáp: “Tôi biết.”Người kia cũng sững lại, nghĩ đến gì đó rồi bật cười: “Suýt nữa thì quên, chị với A Yến là bạn học cấp ba, lại còn là bạn cùng trường đại học. Vậy mấy người yêu cũ của cậu ấy…”Trình Tuế Ninh gật đầu: “Tôi từng gặp rồi.”Lòng bàn tay cô bỗng bị Chu Ôn Yến siết chặt. Cô nhìn sang, thấy anh nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi.Trình Tuế Ninh đặt cốc nước xuống, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang siết chặt kia.Những người khác cũng nhận ra sắc mặt của Chu Ôn Yến, giọng nói nhỏ dần. Một giây sau, ai đó lập tức đổi chủ đề, kéo không khí trở lại rôm rả.Trên bàn, bia và rượu đã vơi đi không ít, Trình Tuế Ninh cũng uống một chút. Đến lúc mọi người càng náo nhiệt hơn cả, Chu Ôn Yến ghé sát lại, giọng trầm thấp: “Có vì chuyện đó mà không vui không?”Cô vừa gắp một con tôm, vì câu hỏi của anh mà tuột khỏi đũa, rơi xuống đĩa. Anh thấy vậy liền gắp vài con tôm khác vào bát mình, bóc sạch vỏ rồi mới đặt vào bát cô.Trình Tuế Ninh ăn xong mấy con tôm, sau đó thành thật gật đầu: “Có chứ.”Anh mím môi, trên tay vẫn còn dính chút nước sốt: “Ăn nữa không?”“Ăn.”“Không vui thì phải làm sao đây?” Anh lại bóc thêm vài con tôm, nhẹ giọng hỏi, “Trừng phạt anh sao?”Trình Tuế Ninh cong môi cười: “Ừm, phạt anh rửa bát tối nay.”Động tác của anh hơi khựng lại, ánh mắt nhìn sang cô, giọng trầm thấp: “Vốn dĩ việc đó là của anh, đâu tính là trừng phạt.”Trình Tuế Ninh vừa ăn tôm anh bóc, vừa nói mơ hồ: “Vậy để em nghĩ thêm đã.”“Chị dâu, đừng thì thầm với A Yến nữa, lại đây chơi trò chơi đi!”Trình Tuế Ninh chớp mắt, ngước nhìn Hoàng Thần Úy: “Được thôi.”Chu Ôn Yến không lên tiếng, vẫn cúi đầu chăm chú bóc tôm. Chờ đến khi bóc hết cả đĩa, anh mới đứng dậy đi rửa tay.Lúc quay lại, Trình Tuế Ninh đã thua trò chơi. Anh tự nhiên đặt tay lên eo cô, nhìn thoáng qua bàn chơi: “Thua nhanh vậy à?”Giang Tự không chờ nổi, giục ngay: “Mau uống đi, thua thì phải chịu phạt!”Trình Tuế Ninh nhận lấy ly rượu đầy từ anh ta, chậm rãi uống từng ngụm.“A Yến mà cũng nỡ để chị dâu bị phạt à?”“Chắc cậu ấy còn mong chị dâu uống say ấy chứ!”Chu Ôn Yến liếc lạnh một cái, đám kia bật cười ầm lên, nhưng lần này lại không sợ ánh mắt anh.Trò chơi rút thẻ bài kiểu này đúng là không phù hợp với Trình Tuế Ninh tối nay. Cô chơi mấy ván đều thua, uống đến mức đầu óc quay cuồng, tựa vào vai Chu Ôn Yến.Anh chạm vào má cô, hơi nóng vì rượu khiến da cô đỏ bừng: “Muốn uống nước không?”Cô lắc đầu, đưa lá bài trong tay cho anh: “Anh chơi đi.”Sợ cô ngồi không vững, anh vòng tay ôm lấy eo cô. Điều kỳ lạ là, bộ bài khiến cô thua liên tục, đến tay Chu Ôn Yến lại chơi cực kỳ giỏi.“Thật ra trò này cũng có mẹo cả.” Một ván kết thúc, anh cầm ly nước đưa đến bên môi cô, “Uống một ngụm đi, không cổ họng lại rát đấy.”Trình Tuế Ninh ngoan ngoãn hé môi, uống một hớp. Anh cười khẽ: “Thêm một ngụm nữa.”Cô lại uống một ngụm.Anh đặt ly nước xuống bàn, bàn tay khẽ vuốt tóc cô: “Anh ôm em vào phòng ngủ một lát nhé?”Trình Tuế Ninh đã say lắm rồi, đầu óc lẫn cơ thể đều lâng lâng nhẹ bẫng. Thật ra cô chẳng còn nghe rõ Chu Ôn Yến đang nói gì nữa.Anh trước tiên ôm cô lên đùi mình, sau đó mới bế hẳn dậy, đưa vào phòng ngủ.Đặt cô xuống giường xong, cô lại vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, không cho đi. Anh cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi vương chút vị rượu nồng nàn: “Ngủ một lát đi, anh ra ngoài đuổi bọn họ về.”“Chưa tắm mà…” Cô lí nhí than thở.“Anh đuổi họ xong rồi dẫn em đi tắm.”Trình Tuế Ninh nhắm mắt lại, dường như nghe lọt câu này, cánh tay ôm cổ anh cũng dần lỏng ra. Anh vừa nắm lấy tay cô, chuẩn bị đứng dậy thì bất ngờ, cô lại níu chặt, kéo đầu anh xuống, hơi thở hòa quyện vào nhau trong khoảng cách gần sát.Cô khẽ ngẩng cằm, đôi môi mềm mại chạm nhẹ lên môi anh, thì thầm: “Phải nhanh đấy nhé.”Chu Ôn Yến siết nhẹ cằm cô, cúi xuống hôn sâu: “Sẽ nhanh thôi.”*Ở ngoài phòng khách—“Tôi đã bảo đừng ép chị dâu uống nhiều mà! Mới có mấy ly đã say thế này, lát nữa A Yến nhất định nổi giận cho xem.”“Vừa nãy chẳng phải chính cậu nói A Yến mong chị dâu say sao?”Người vừa bị Chu Ôn Yến xử đẹp trong trò chơi khi nãy im bặt, lúng túng bặm môi.“Cửa mở rồi, ra rồi kìa! Đừng nói nữa!”Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cửa phòng ngủ, ai nấy đều thấy rõ khóe môi đỏ bừng của Chu Ôn Yến.Bầu không khí bùng nổ với những tiếng cười đùa, trêu chọc và bàn tán rôm rả.Chu Ôn Yến hơi nhướng mày, ung dung bước tới, giọng điệu chẳng chút khách sáo: “Thu dọn xong thì biến đi.”Nói xong, anh liếc sang Giang Tự: “Không có việc gì thì đừng đến, có việc cũng đừng đến.”Giang Tự: “Đệt, cậu không chỉ trọng sắc khinh bạn nữa rồi đâu đấy?”Anh cười nhạt: “Không được à?”“Được, được, được!” Giang Tự cố ý nhấn từng chữ, tỏ vẻ hậm hực.Mấy người họ chia nhau dọn dẹp phòng khách và nhà bếp.Giang Tự và Hoàng Thần Úy cùng Chu Ôn Yến đứng ngoài ban công. Cả hai đều hút thuốc, cũng đưa cho Chu Ôn Yến một điếu nhưng anh không nhận.Đã một thời gian Hoàng Thần Úy không gặp anh. Thấy anh bỏ thuốc, anh ta buột miệng hỏi: “Chuẩn bị có con à?”Giang Tự biết lý do thực sự, nhưng cũng liếc mắt nhìn anh.Chu Ôn Yến đáp: “Không có ý định đó.”Hoàng Thần Úy gật gù, nói: “Vậy định bao giờ tổ chức đám cưới đây? Mẹ em bảo trong nhà vẫn luôn hỏi mà anh không chịu trả lời. Anh kết hôn rồi mà còn chưa báo họ phải không? Điện thoại em sắp nổ tung luôn rồi, ai cũng kêu em qua đây thăm dò tin tức giúp.”Chu Ôn Yến không lên tiếng. Hoàng Thần Úy gảy tàn thuốc, nhìn sắc mặt anh rồi đoán bừa: “Anh đừng nói là không định tổ chức nữa nha? Anh à, đừng có vậy, con gái người ta mong chờ đám cưới lắm đấy.”Giang Tự đứng bên cạnh góp lời: “Không đâu, anh cậu cũng mong chờ mà.”Nhớ lại chuyện Chu Ôn Yến quan tâm Trình Tuế Ninh thế nào, Hoàng Thần Úy bật cười: “Cũng đúng.”Giang Tự lại hỏi chuyện khác: “Còn nhà thì sao? Căn hộ này là cậu mua lại từ Tiểu Hoàng, nhưng nhà mới thì đừng ở đây nữa chứ?”Chu Ôn Yến đáp: “Em ấy còn tiện đi lại trước khi tốt nghiệp.”“Chết thật, suýt quên Trình Tuế Ninh còn chưa tốt nghiệp, chỗ này đúng là gần Đại học Kinh đô.” Giang Tự trêu chọc anh, lời nói chẳng kiêng nể gì, “Vậy cậu phải cẩn thận đấy, chuyện con cái chắc phải dời lại vài năm.”Chu Ôn Yến khẽ cười mũi, không đáp lời.Giang Tự chợt nhận ra điều gì đó, hỏi: “Đừng nói là thật sự không tính nhé?”“Thật sự không.” Ít nhất trong tương lai mà anh đang nghĩ đến lúc này là vậy. Hơn nữa…“Muốn hay không, em ấy quyết định, tôi nghe theo Trình Tuế Ninh.”Chu Ôn Yến liếc đồng hồ, thấy cũng muộn rồi, bắt đầu đuổi người. Đám bạn bị đẩy ra tận cửa còn ồn ào trêu anh, lớn tiếng chúc mừng tân hôn.Anh khẽ cười, quay về phòng.Trình Tuế Ninh nằm trên giường, đầu óc váng vất nhưng vẫn chưa ngủ. Anh kéo cô vào lòng, má cô vừa chạm vào áo anh, cô bỗng như một con mèo nhỏ, dụi dụi ngửi mùi trên người anh: “Có mùi thuốc lá.”Anh khẽ đáp: “Giang Tự và Hoàng Thần Úy hút, anh vô ý dính phải.”Nghe nhắc đến Hoàng Thần Úy, ý thức của Trình Tuế Ninh dần tỉnh táo hơn, cô gắng mở mắt: “Thẩm Nghi vẫn còn độc thân nhỉ.”Anh im lặng, không tỏ vẻ gì là quan tâm. Anh bế cô vào phòng tắm, tự mình ngồi xuống, đặt cô lên đùi rồi giúp cô cởi đồ.Trong đầu Trình Tuế Ninh toàn là chuyện của Thẩm Nghi những năm qua, và cả việc cô ấy chia tay Hoàng Thần Úy. Uống rượu vào, cô lại càng nghĩ nhiều.“Hai năm trước cậu ấy từng có hai mối tình, nhưng chưa đầy vài tháng đã chia tay. Hai năm gần đây dứt khoát không yêu đương nữa, chỉ tập trung làm việc. Cũng tại Hoàng Thần Úy làm cậu ấy đau lòng.”Bộ đồ ở nhà màu xanh nhạt trên người cô đã bị cởi ra, chỉ còn lại chiếc áo hai dây lụa trắng mỏng manh, gần như trong suốt.Bàn tay Chu Ôn Yến đặt lên vạt áo cô, giọng khẽ trầm xuống: “Giơ tay lên.”Trình Tuế Ninh vừa nói vừa ngoan ngoãn giơ tay: “Hoàng Thần Úy thật quá đáng, còn hơn anh nữa.”Vài giây trôi qua, anh vẫn chưa lên tiếng, động tác cũng ngừng lại.Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy?”Nghe cô hỏi, đôi mắt anh hơi nheo lại. Lúc này, cô đã nằm gọn trong lòng anh, mái tóc đen mềm mại rủ xuống sau tai, đôi mắt trong veo, làn môi ửng đỏ, làn da trắng đến mức gần như trong suốt.Yết hầu Chu Ôn Yến khẽ trượt lên xuống, anh vén tóc cô ra sau tai, giọng khàn đặc: “Bây giờ em đang trừng phạt anh à?”Trình Tuế Ninh càng mơ hồ, hàng mi dài nhẹ nhàng lướt qua cằm anh, vô tình cọ vào da anh, khiến anh như bị trêu chọc đến tận xương tủy.“…Không… không có mà.”Anh không chịu nổi sự mê hoặc này, ngón tay giữ lấy cằm cô, định làm dịu đi cảm giác ngứa ngáy đó. Nhưng vừa chạm vào làn da mềm mại của cô, ngọn lửa trong anh lại càng bùng lên mạnh mẽ.Chu Ôn Yến không buông tay, ngược lại còn dùng ngón trỏ miết lên môi cô, tay còn lại áp chặt eo cô, khiến cô ép sát vào mình.Cùng lúc đó, giọng anh khẽ khàng mà nóng rực: “Vậy sao lại nằm trong lòng anh mà cứ nhắc tên đàn ông khác?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro