Nghe Lời - Thư Dã

“Là bạn trai cô...

Thư Dã

2025-03-04 04:46:32

Vừa dứt lời, đèn trong phòng Trình Tuế Ninh vụt tắt.Từ sáng chuyển sang tối, trong khoảnh khắc chưa kịp thích ứng, trước mắt chỉ còn lại một màu đen kịt. Trong không khí dường như vẫn còn vương chút dư âm của giọng nói anh. Sau hai giây thích nghi, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình điện thoại trở thành nguồn sáng duy nhất trong bóng tối.Trình Tuế Ninh liếm môi, ngón tay thu nhỏ màn hình hiển thị phía mình lại, phóng to màn hình của anh lên mức cao nhất. Đôi khi công nghệ thực sự kỳ diệu, rõ ràng không ở bên nhau vậy mà vẫn như đang đồng hành với nhau.Chu Ôn Yến đưa tay tắt đèn trần sáng chói, chỉ chừa lại một chiếc đèn bảo vệ mắt dịu nhẹ.Trình Tuế Ninh nghiêng người nằm trên giường, lặng lẽ nhìn anh trong bóng tối, “Anh cứ làm việc đi, em tự ngủ.”Có lẽ vì mấy từ này quá thân mật, ánh mắt anh càng trở nên dịu dàng. Khi anh ngước lên nhìn, dù biết rõ anh không thể thấy mình, Trình Tuế Ninh vẫn vô thức kéo chăn che đi một chút.Không biết anh đang nhìn gì, nhưng ánh mắt ấy khiến mặt cô dần nóng lên. Cô khẽ giục: “Làm việc đi mà.”Anh thấp giọng ừ một tiếng, lại lặng lẽ nhìn cô thêm một lát rồi mới bắt đầu làm việc.Tiếng gõ bàn phím vang lên có nhịp điệu khiến cả hơi thở của Trình Tuế Ninh cũng vô thức trở nên nhẹ hơn. Cứ tưởng đêm nay sẽ là một đêm mất ngủ, vậy mà trong khung cảnh này, cơn buồn ngủ lại bất giác kéo đến. Chẳng bao lâu sau, cô đã ngủ thiếp đi.Chu Ôn Yến xử lý xong công việc thì đã hai giờ sáng. Ánh sáng từ màn hình làm khóe mắt anh nhức mỏi. Anh tắt máy tính, bóp nhẹ phần cổ đang ê ẩm rồi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại. Nghĩ ngợi một chút, anh bật đèn sáng hơn một chút, tận dụng ánh sáng bên mình để lờ mờ thấy người ở đầu bên kia đã ngủ say.Cô cuộn chăn rất cẩn thận, vài sợi tóc mềm mại dính trên má, cổ áo ngủ có phần bướng bỉnh, gập lại một chút nơi cổ. Trái tim anh chợt trở nên mềm mại, khẽ cười không tiếng động, sau đó cầm điện thoại lên trở về phòng, suốt quãng đường bước chân đều thật nhẹ.Lấy bộ đồ ngủ, anh đi về phía phòng tắm. Đến cửa, bước chân anh lại dừng lại.Sợ hơi ấm trong phòng tắm và tiếng nước làm cô tỉnh giấc, anh luyến tiếc đặt điện thoại lên giường.Vết thương không được dính nước, tắm rửa có hơi bất tiện nên mất thêm vài phút. Lúc anh ra ngoài, cô vẫn giữ nguyên tư thế như cũ.Chu Ôn Yến lau khô tóc, ném khăn tắm vào máy giặt, sau đó lên giường, đặt điện thoại ở cùng vị trí với cô, tắt đèn nằm xuống.Nhắm mắt lại, trước khi chìm vào giấc ngủ, anh vẫn còn đang nghĩ…Cô sao mà ngoan thế chứ.Sáng hôm sau thức dậy, bên ngoài lại đang có tuyết rơi. Có lẽ vì sắp đến Tết nên tuyết cũng rơi dày hơn.Vừa mở mắt, Trình Tuế Ninh đã vươn tay tìm điện thoại, nhưng phát hiện nó đã tự động tắt nguồn do hết pin. Cô nhanh chóng cắm sạc, sốt ruột chờ màn hình khởi động rồi lập tức mở WeChat. Trong nhật ký cuộc gọi, cô thấy thời gian video call của họ kéo dài 348 phút.348 phút.Gần sáu tiếng đồng hồ, tức là đã đến gần bốn giờ sáng.Trình Tuế Ninh ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, sau đó cô thấy trong nhóm chat có người nói hôm nay nhóm của thầy Bách Thanh Nguyên sẽ trở về từ Tây An. Anh khóa trên còn đặc biệt nhắc đến cô, nói rằng thầy Bách về đến Bắc Thành muốn mời cả nhóm ăn một bữa.Cô nhắn lại một câu “Được”, sau đó quay lại nhìn ảnh đại diện của Chu Ôn Yến.Không biết anh đã thức dậy chưa, hôm nay có dự định gì không… Khi còn đang mơ màng suy đoán, điện thoại bỗng rung lên, là tin nhắn của Ôn Dao.Ôn Dao: [Ninh Ninh, cậu vẫn còn ở Bắc Thành chứ? Mình nhớ cậu nói sẽ ở lại thực tập, chắc chưa đi đâu nhỉ?]Trình Tuế Ninh: [Ừ, vẫn còn, sao vậy?]Ôn Dao: [Cứu mình với! Mẹ mình thấy mình mãi chưa về nên gọi điện bảo rằng con trai nhà hàng xóm ở dưới lầu cũng đang học đại học ở Bắc Thành, muốn mình đi cùng anh ta về, nhân tiện giao lưu kết bạn luôn.]Ôn Dao: [Vừa rồi anh ta gọi điện hỏi mình còn ở trường không, mình ngu ngốc thế nào lại lỡ miệng nói thật.]Ôn Dao: [Ninh Ninh, anh ta vừa hẹn mình đi ăn cơm!!!]Ba dấu chấm than đầy kích động làm Trình Tuế Ninh bật cười.Trình Tuế Ninh: [Không phải ngày nào cậu cũng gào thét muốn yêu đương sao? Giờ có người tự dâng tới cửa, cậu sợ gì chứ?]Ôn Dao: [Mình chỉ nói suông thôi!!! Từ sau vụ tiến sĩ kia, mình thật sự mắc chứng sợ đàn ông mất rồi hu hu hu.]Trình Tuế Ninh: [Vậy cậu muốn mình làm gì?]Ôn Dao: [Đi cùng mình đi, nhà hàng ngay gần quảng trường sinh viên bên phía Đại học Kinh đô.]Ôn Dao: [Ninh Ninh, Ninh Ninh, Ninh Ninh…]Trình Tuế Ninh chịu không nổi cô ấy réo liên tục, đành đáp: [Được rồi, mấy giờ?]Ôn Dao: [11 giờ nhé.]Bây giờ đã gần mười giờ, Trình Tuế Ninh nhanh chóng dậy rửa mặt, sau đó bắt tàu điện ngầm đến nơi hẹn.Hôm nay hiếm khi có chỗ trống trên tàu, cô vừa ngồi xuống thì điện thoại lại rung lên, là cuộc gọi từ Khâu Ngưng Dung.Vài ngày trước, bà đã liên tục giục cô về nhà, nhưng cô lấy lý do bận việc ở trường để tránh né.Trình Tuế Ninh nhìn màn hình vài giây rồi mới chậm rãi bắt máy.Giọng nói của Khâu Ngưng Dung vang lên: “Việc ở trường vẫn chưa xong à? Khâu Niệm Niệm nhắc con mãi đấy, con bé nghỉ được hơn nửa tháng rồi, ngày nào cũng trông ngóng con về.”Bà biết rõ từ sau khi bà ngoại mất, năm nào Trình Tuế Ninh cũng phải đợi đến đêm giao thừa mới chịu về nhà. Dù có bận đến đâu, trường học cũng không thể kéo dài kỳ nghỉ đến tận giao thừa như vậy.Con gái có điều gì đó khúc mắc trong lòng. Hai năm gần đây, có lẽ vì tuổi tác ngày càng lớn, Khâu Ngưng Dung ngày càng cảm thấy mình khi còn trẻ đã quan tâm Trình Tuế Ninh quá ít. Những chuyện hoang đường trước kia… đúng là đã gây tổn thương quá lớn cho con bé.Đặc biệt là năm đó, khi chồng cũ Trình Dự Xuyên nói với bà về chuyện Trình Tuế Ninh qua lại với nhà họ Chu, bà lại cùng phe với ông ấy, trách mắng con gái mơ tưởng viển vông, tham phú phụ bần.Trình Tuế Ninh nhẹ giọng đáp: “Sắp xong rồi, chắc giao thừa con sẽ về ăn cơm tất niên.”Khâu Ngưng Dung thở dài. Đúng lúc đó, tàu điện ngầm đến ga tiếp theo, cửa mở, một người mẹ trẻ dắt theo cô con gái nhỏ bước vào. Trình Tuế Ninh cầm điện thoại đứng lên nhường chỗ cho họ.Người mẹ mỉm cười cảm ơn, cô cũng mỉm cười đáp lại.Cô bé không chịu ngồi một mình, cứ đòi ngồi lên đùi mẹ.Trình Tuế Ninh nhìn cảnh này, bất giác có chút ngưỡng mộ. Cô không nhớ mình từng có khoảnh khắc thân mật nào như vậy với Khâu Ngưng Dung.Bất chợt nhớ ra điều gì đó, cô lên tiếng: “Mẹ, con và Trần Đình Việt chia tay rồi.”Khâu Ngưng Dung sững sờ, còn chưa kịp hỏi lý do, lại nghe cô tiếp tục:“Nhưng con vẫn thích anh ấy. Nên dù mẹ nghĩ gì đi nữa, con vẫn muốn ở bên anh ấy.”Khâu Ngưng Dung mím môi, định nói gì đó.Bỗng nhiên, tàu điện tăng tốc, thân tàu lắc lư dữ dội, tín hiệu cũng bị nhiễu.Trình Tuế Ninh không nghe thấy gì nữa, nhìn màn hình một chút rồi cúp máy.Ra khỏi tàu điện, cô gặp Ôn Dao ngay ở cổng ga. Hai người cũng đã lâu rồi không gặp.Ôn Dao ôm lấy cánh tay Trình Tuế Ninh, bám dính không chịu buông, từ chuyện than thở về sếp lớn, sếp nhỏ rồi lại nói đến nhóm nghiên cứu của mình, ai nấy cũng khó chịu, tóm lại là khổ không kể xiết.Trình Tuế Ninh lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đồng tình.Sắp đến nhà hàng, Ôn Dao bỗng nhiên dừng lại, căng thẳng nắm chặt tay cô: “Nói trước nhé, lát nữa nếu có gì không ổn, cậu cứ bảo là mình có bạn trai rồi.”“Thế nếu anh ta đẹp trai thì sao?” Trình Tuế Ninh hỏi.Ôn Dao lập tức bật cười: “Thì cậu phải khen mắt nhìn của mình chứ còn gì nữa!”Nói xong, cô ấy chậc chậc hai tiếng rồi véo nhẹ má Trình Tuế Ninh: “Sau đó thì cậu lại phải nói là cậu có bạn trai rồi.”Trình Tuế Ninh cũng cười, gật đầu đồng ý.Bước vào nhà hàng, cô cảm thấy nơi này có chút quen mắt, nghĩ một lát mới nhận ra. Đây chẳng phải là nhà hàng ngay bên cạnh căn hộ của Chu Ôn Yến sao?Tim cô khẽ hẫng một nhịp, theo phản xạ liền nhìn vào điện thoại.Ôn Dao không để ý đến sự thất thần của cô, ở dưới bàn kéo nhẹ tay cô một cái. Suy nghĩ của Trình Tuế Ninh bị cô ấy lôi về thực tại, ngước lên nhìn chàng trai ngồi đối diện.Vừa nãy anh ta đã tự giới thiệu rằng mình cũng là nghiên cứu sinh của một trường gần đây, diện mạo nho nhã, đeo kính gọng vàng.Trình Tuế Ninh hơi nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào Ôn Dao. Cô bật cười, còn Ôn Dao thì trừng mắt nhìn cô một cái.Chàng trai không hiểu mấy trò ngầm giữa con gái, lại càng trở nên lúng túng: “Muốn ăn gì… cứ… cứ gọi thoải mái đi.”Lúc này, điện thoại của Trình Tuế Ninh đặt bên cạnh bỗng rung lên.Cô liếc nhìn Ôn Dao. Người vừa mới cầm điện thoại xong, giờ lại đang cúi đầu chọn món.Cô vuốt mở—Ôn Dao: [Trời ơi!!! Đúng gu của mình luôn!!! Cảm ơn mẹ mình!!!]Trình Tuế Ninh vừa định trả lời.Nhưng Ôn Dao lại nhấc điện thoại lên trước, cô đợi vài giây—Ôn Dao: [Một lát nữa cậu khéo léo nói với anh ta là cậu có bạn trai đi, khuôn mặt này của cậu quá nguy hiểm với đám trai thẳng rồi, mình phải dập tắt ngay từ trong trứng nước.]Cô vừa định gửi tin nhắn đi thì khóe mắt bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ nhà hàng.Bên ngoài, có một bóng người đang đứng tựa vào đó, không biết đã ở đó bao lâu. Tuyết vẫn đang bay lất phất, trên người anh cũng vương một chút, giữa khung cảnh u ám của con phố mùa đông, trông anh có chút đáng thương.Ánh mắt sững sờ của Trình Tuế Ninh dừng lại trên người anh. Hai giây sau, cô hỏi chàng trai đối diện: “Có thể thêm một người nữa không?”Chàng trai cũng hơi sững lại, sau đó nói: “Được chứ.”Ôn Dao tò mò hỏi: “Ai thế?”Sau đó như chợt nghĩ đến điều gì, cô ấy trợn mắt kinh ngạc: “Bạn trai à?”Trình Tuế Ninh khẽ cười mà không đáp, đứng dậy đi ra ngoài.Ôn Dao và chàng trai nọ đều dõi theo cô.Bên ngoài, Trình Tuế Ninh bước đến chỗ một chàng trai mặc áo khoác phao đen. Anh rất cao, thấy cô ra ngoài liền hơi cúi đầu, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, ánh mắt dịu dàng.Chàng trai bên trong không biết anh là ai, nhưng Ôn Dao thì nhìn rõ.Cô ấy vừa giữ dáng vẻ đoan trang chưa được nửa tiếng đã lộ nguyên hình.“Đệt, Chu Ôn Yến?!”Bên ngoài, Trình Tuế Ninh đứng trước mặt Chu Ôn Yến. Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt có chút chột dạ, cảm giác như lại bị anh bắt gặp tại trận vì đã “bỏ rơi” anh.Cô ngước lên nhìn anh, vài giây sau lại cúi xuống, chủ động nắm lấy tay anh.Lạnh quá.Lạnh đến mức cô nhíu mày, ngước mắt nhìn anh, mở miệng hỏi: “Sao không nghỉ ngơi trong căn hộ?”Anh chỉ nhìn cô, không nói gì.Trình Tuế Ninh nghĩ sự im lặng này là vì anh đang ấm ức. Cô khẽ liếm môi vì căng thẳng, khẽ móc ngón tay vào tay anh, cô hỏi tiếp: “Lạnh không?”Vừa hỏi xong, chính cô cũng mím môi lại. Tay lạnh thế này, chắc chắn là lạnh rồi.Dưới ánh mắt chăm chú của anh, Trình Tuế Ninh hỏi câu thứ ba: “Ăn cơm chưa?”Lần này, anh khẽ trả lời: “Chưa.”Cô chớp mắt, dịu dàng nói: “Vào trong ăn chung đi, Ôn Dao cũng ở đó.”Anh không nói gì, nhưng ngón tay đột nhiên khẽ động, từ cái nắm tay đơn thuần, chậm rãi đan chặt mười ngón với cô, từng chút một, không còn một khe hở.Trình Tuế Ninh kéo anh bước vào nhà hàng.Ôn Dao kinh ngạc đến mức trừng to mắt, cứ nhìn chằm chằm vào anh, như thể nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Sau đó, cô ấy lại tò mò chuyển ánh mắt sang Trình Tuế Ninh, vẻ hóng chuyện đầy mãnh liệt.Còn chưa kịp mở miệng hỏi, chàng trai đối diện có vẻ không hiểu tình hình lắm, đã cất tiếng trước:“Là bạn trai cô à?”Lời Ôn Dao vừa định thốt ra đành phải nuốt xuống, mắt càng mở to, chờ đợi câu trả lời của cô.Chu Ôn Yến cũng vì câu hỏi này mà cúi mắt nhìn Trình Tuế Ninh.Hai má cô nóng bừng lên, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, đầu ngón tay hơi muốn co lại, nhưng lại chạm vào tay anh.Mọi người đều đang chờ.“… Phải.”Cô hơi nín thở trong một giây rồi nhẹ nhàng thả lỏng, giọng nói mềm mại nhưng kiên định:“Là bạn trai.”Chu Ôn Yến nhìn đường nét ngoan ngoãn trên khuôn mặt cô, bàn tay đang siết chặt mười ngón lại càng dùng thêm chút lực. Yết hầu anh khẽ trượt lên xuống, lòng bàn tay bỗng nóng hơn cả tay cô.Cô cảm nhận được điều đó, ngẩng đầu nhìn anh, rồi lập tức bị ánh mắt nóng rực của anh thiêu đốt, vội vã quay đi.Anh bất ngờ bật cười, giọng trầm thấp kéo dài, âm cuối hơi nhấc lên, lười biếng mà tùy ý.Rõ ràng biết cô phản ứng như vậy là vì gì, thế mà vẫn cố ý trêu chọc.Thật sự hư quá rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Lời - Thư Dã

Số ký tự: 0