“Ninh Ninh thíc...
Thư Dã
2025-03-04 04:46:32
Suốt bữa ăn, Ôn Dao cứ nhìn chằm chằm vào Trình Tuế Ninh và Chu Ôn Yến, đến mức những người đàn ông ngồi đối diện cũng chẳng còn hấp dẫn nữa.Trình Tuế Ninh bị cô ấy nhìn đến mức sau cùng cũng quay lại nhìn cô ấy. Ôn Dao mím môi, chớp mắt rồi nở một nụ cười với cô.Sau đó, Ôn Dao lại đưa ánh mắt về phía Chu Ôn Yến. Anh ngồi chéo góc với cô ấy, sau khi cởi áo phao ra thì bên trong là một chiếc áo len trắng. Anh ít nói, rất trầm lặng. Chàng trai ngồi bên cạnh thỉnh thoảng rụt rè trò chuyện với anh, anh chỉ đáp lại bằng giọng điệu nhàn nhạt, nhưng lại có một loại khí chất khó diễn tả, khiến người ta vô thức muốn tập trung lắng nghe.Trong đầu Ôn Dao bất giác so sánh anh với năm năm trước rồi thầm cảm thán trong lòng. Người đàn ông này, bất kể nhìn vào lúc nào cũng đều quá hoàn hảo.Nhìn một lúc, cô ấy phát hiện Chu Ôn Yến không chỉ trầm tĩnh mà còn rất ngoan, ánh mắt và sự chú ý của anh bất kể lúc nào cũng đều đặt trên người Trình Tuế Ninh.Ôn Dao thu lại ánh mắt, thực lòng mừng thay cho Trình Tuế Ninh. Ngần ấy năm trôi qua, vòng tới vòng lui mà vẫn có thể như thế này, thật hiếm có.Ôn Dao: [Từ bao giờ thế?]Trình Tuế Ninh nhìn màn hình: [Vừa nãy.]Ôn Dao không hiểu, ngước lên nhìn cô. Lúc này, tất cả các món ăn trên bàn đã được dọn ra đầy đủ, Trình Tuế Ninh nhìn thấy gì đó liền bất ngờ đổi vị trí một món ăn trước mặt Chu Ôn Yến với một món khác.“Có chuyện gì vậy? Chu Ôn Yến không ăn hải sản à? Cậu ấy bị dị ứng sao?” Ôn Dao hỏi.Trình Tuế Ninh mím môi, nhìn Ôn Dao một cái rồi lại mím môi lần nữa, khẽ nói: “Anh ấy có vết thương.”Ôn Dao hiểu ra, gật đầu: “Đúng là không thể ăn được, dễ làm vết thương viêm nặng thêm.”Trình Tuế Ninh giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Chu Ôn Yến, chỉ chăm chú ăn cơm.Bữa ăn diễn ra trong không khí khá vui vẻ, cuối cùng Chu Ôn Yến là người thanh toán hóa đơn.Anh chàng kia có chút ngại ngùng rõ ràng đã nói trước là cậu ấy sẽ mời. Ôn Dao lại không để tâm: “Không sao, lần sau mời lại là được.”Ăn xong, thời gian vẫn còn sớm, bốn người bước ra khỏi nhà hàng. Ôn Dao nhìn chàng trai kia một chút rồi lại nhìn về phía Trình Tuế Ninh: “Một lát nữa đi đâu đây? Ra ngoài chơi hay thế nào?”Trình Tuế Ninh còn chưa kịp lên tiếng, Chu Ôn Yến, người vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy eo cô.Sự chiếm hữu của anh thể hiện rõ ràng đến mức Ôn Dao khẽ nhướng mày, ánh mắt hướng về Trình Tuế Ninh, khóe môi nhếch lên nụ cười khiến người ta không khỏi nóng bừng mặt: “Tự nhiên nhớ ra là mình có việc, mình về trường trước đây.”Trình Tuế Ninh hơi mất tự nhiên, khẽ gật đầu.Bóng lưng họ dần khuất khỏi tầm mắt, Chu Ôn Yến vẫn ôm cô, hướng về phía căn hộ mà đi.Suốt dọc đường anh không nói gì, cảm xúc dường như căng chặt. Trình Tuế Ninh nhìn anh qua lớp gương phản chiếu trong thang máy, anh cũng không lên tiếng. Cô không biết anh làm sao, lòng theo đó cũng căng thẳng theo.Khi tới tầng, họ mở cửa vào nhà. Cô vừa bước vào, cửa còn chưa kịp đóng lại, anh đã xoay người đè cô xuống, cúi đầu hôn tới tấp.Như thể mất kiểm soát.Xung quanh vừa tối vừa sáng, nụ hôn của anh nóng bỏng đến đáng sợ, như thể muốn đem tất cả tình cảm cuộn trào trong lồng ngực truyền hết cho cô.Trình Tuế Ninh vốn đã căng thẳng, lúc này trái tim lại càng siết chặt. Toàn thân cô mềm nhũn, vốn định đẩy anh ra, chẳng biết thế nào lại biến thành vòng tay ôm lấy cổ anh. Cả người dựa vào anh để giữ vững sức lực, theo bản năng ôm anh thật chặt.Anh vẫn tiếp tục hôn, mạnh mẽ và mãnh liệt. Anh giữ lấy tay cô, dùng sức đan mười ngón tay vào nhau rồi ép chặt lên tường.Càng gần sát hơn.Trình Tuế Ninh cảm giác không khí xung quanh mỏng manh đến mức gần như muốn nghẹt thở. Cuối cùng, anh cũng bình tĩnh lại đôi chút, nụ hôn dần trở nên dịu dàng.Từ khoảnh khắc cô bước ra ngoài tìm anh, Chu Ôn Yến đã muốn hôn cô. Nhưng anh vẫn cố kìm nén, đợi đến khi cô nói anh là bạn trai của mình, giới hạn cuối cùng của anh đã bị đẩy đến cực điểm.Anh hiểu rõ tính cách của Trình Tuế Ninh, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô cúi đầu, mắt rũ xuống, nhẹ nhàng nói anh là bạn trai mình. Cả người Chu Ôn Yến nóng bừng, không nhịn được lại nghiêng đầu hôn cô lần nữa, siết chặt đến mức nặng nề, lại còn cắn xuống. Cô gái nhỏ khe khẽ rên một tiếng, mang theo chút bất mãn.Anh buông tay cô ra, ôm cô chặt hơn vào lòng. Đôi môi cuối cùng cũng rời khỏi cô, cúi đầu vùi vào hõm cổ cô, hít sâu mùi hương trên người cô, hơi thở nặng nề, nhưng chưa đến vài giây lại tiếp tục hôn xuống.Cô siết chặt lấy anh, vì sợ hãi mà đầu ngón tay vô thức bấu sâu vào da thịt trên cổ anh.Trình Tuế Ninh thở gấp, giữa ánh sáng mờ tối khẽ gọi tên anh.Căn phòng không bật đèn, ánh sáng trên khuôn mặt cô chỉ là chút le lói từ hành lang rọi vào qua khe cửa chưa đóng hẳn. Cô níu lấy anh, muốn anh đi đóng cửa.Anh tưởng cô bị hôn đến hoảng, giọng nói trầm thấp cất lên bên tai cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ninh Ninh thích không? Ninh Ninh thích mà.”Trình Tuế Ninh vốn vừa mới tỉnh táo được một chút lại rơi vào cơn mơ hồ, đôi mắt long lanh ngập nước, ngơ ngác nhìn anh. Anh bật cười khẽ, vươn tay đóng cửa, sau đó bế cô lên, bước về phía phòng ngủ.Lên giường, cô ôm chặt lấy anh, đôi mắt phiếm hồng, giọng nói nhỏ nhẹ trách móc: “Anh bắt nạt em.”Chu Ôn Yến đặt bàn tay nóng rực của mình lên cổ cô, chậm rãi vuốt ve từng chút một, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn.Nhưng giọng nói và biểu cảm lại không giống động tác, đuôi mắt anh ửng đỏ vì kìm nén, đôi môi mím chặt, hơi thở nặng nề, giọng nói khàn đặc:“Không có.”Trình Tuế Ninh cúi đầu, cắn lên vai anh: “Có.”Cơ thể anh hơi cứng lại, ngón tay giữ lấy cằm cô, trầm giọng cảnh cáo:“Đừng cắn.”Anh cười khẽ, giọng trầm thấp: “Không thì thật sự bắt nạt em đấy.”Một lúc sau, cô lại cắn anh một cái, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Có vết thương, vẫn chưa lành hẳn.”Anh khẽ ừ một tiếng, hai giây sau, nhẹ nhàng vén lọn tóc vướng trên má cô ra sau tai, rồi cúi đầu hôn lên cô hai cái, giọng đầy cưng chiều: “Sao lại đáng yêu thế này.”Anh kề sát bên cô, hơi thở vẫn chưa thể bình ổn. Vừa định nói rằng vết thương thực ra không còn đáng ngại nữa—Điện thoại của anh vang lên.Trình Tuế Ninh nhẹ nhàng đẩy anh, ra hiệu bảo anh nghe máy.Anh không quan tâm, vẫn quấn lấy cô, hôn mãi chưa đủ.Tiếng chuông điện thoại ngừng lại, nhưng không bao lâu sau, điện thoại của Trình Tuế Ninh lại rung lên.Cô dựa vào người anh, với tay lấy điện thoại, nhưng anh không hài lòng, nhẹ nhàng cắn cô một cái, khóe mắt vô tình lướt qua số điện thoại hiển thị trên màn hình.Hàng mày anh nhíu chặt, cầm lấy điện thoại thay cô nghe máy.Lúc này, Giang Tự đang đứng trước cửa căn hộ, nhập sai mật khẩu lần thứ ba, điện thoại của ai đó thì không gọi được, chỉ có thể thử vận may bằng cách gọi cho Trình Tuế Ninh.“Ninh Ninh?” Giang Tự gọi cô bằng giọng thân thiết.Chu Ôn Yến lạnh lùng cắt ngang: “Nói vào chuyện chính.”Đầu dây bên kia, Giang Tự bật cười đầy đắc ý.Trình Tuế Ninh vẫn đang ở trong lòng anh, khuôn mặt và đôi mắt còn vương dấu vết của những nụ hôn. Chu Ôn Yến nhìn cô, yết hầu khẽ trượt lên xuống, đầu ngón tay lướt qua gương mặt cô, nhẹ nhàng mơn trớn.“Ai vậy?” Trình Tuế Ninh hỏi.Nghe thấy giọng cô, Giang Tự cố ý nói: “Tôi với hai thực tập sinh đang đứng trước cửa. Vì cậu bị thương nên đặc biệt đến nhà cậu làm việc. Có phải làm lỡ chuyện gì quan trọng của cậu rồi không?”Sắc mặt Chu Ôn Yến trầm xuống, quay sang nói với Trình Tuế Ninh: “Giang Tự.”Trình Tuế Ninh ồ một tiếng: “Cậu ấy tìm anh có việc gì sao?”“Không có gì.”Chu Ôn Yến dứt khoát cúp máy rồi đứng dậy, đỡ lấy gáy cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô: “Ở cửa, còn hai đồng nghiệp cần xử lý công việc.”Ánh mắt Trình Tuế Ninh thoáng vẻ hoảng loạn, Chu Ôn Yến siết lấy tay cô, cúi đầu nhìn cô.Trình Tuế Ninh nhìn về phía cửa, rồi lại nhìn anh: “Anh mau đi mở cửa đi.”Anh không động mắt, chỉ khẽ siết nhẹ lòng bàn tay cô, giọng trầm thấp: “Vậy em đừng đi.”Xung quanh yên tĩnh, anh kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô. Trình Tuế Ninh chớp mắt rồi nhẹ nhàng gật đầu.Chu Ôn Yến khẽ cười, xoa nhẹ lên mái tóc cô: “Không muốn ra ngoài thì cứ ở trong phòng.”Mặt Trình Tuế Ninh đỏ bừng, thúc giục anh: “Anh đi mở cửa đi, họ chờ lâu rồi.”*Ngoài cửa, Giang Tự không nhịn được mà tưởng tượng xem giờ phút này nét mặt của Chu Ôn Yến sẽ thế nào. Anh ta còn chưa kịp suy diễn xong, cửa đã mở ra.Chu Ôn Yến quét mắt lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó lướt qua hai thực tập sinh mới tuyển đứng bên cạnh.“Hôm qua tôi đã gửi email cho các cậu rồi, đúng không?” Anh hỏi.Giang Tự sớm đã chuẩn bị sẵn lý do: “Gửi thì gửi rồi, nhưng vẫn còn nhiều việc cần xử lý. Làm việc online bất tiện lắm, giờ chúng tôi đến đây thì tốc độ sẽ nhanh hơn, để mọi người còn kịp về quê ăn Tết.”Chu Ôn Yến khẽ nhíu mày, không nói gì thêm. Anh đi đến tủ lạnh, lấy ra mấy chai nước rồi đưa cho họ.Giang Tự đưa mắt nhìn quanh, không thấy Trình Tuế Ninh đâu, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa phòng ngủ, nhướng mày trêu chọc: “Trên giường cậu có phụ nữ à?”Hai thực tập sinh bên cạnh như bị sét đánh trúng, mắt chạm mắt, không ngờ vừa đến đã nghe được tin đồn sốt dẻo thế này.Nhưng họ vẫn không kiềm được tò mò mà nhìn về phía Chu Ôn Yến. Trong giới luật sư này, anh gần như là một biểu tượng, hơn nữa lại rất kín tiếng, chưa từng bàn luận chuyện cá nhân. Cũng chỉ có Giang Tự mới dám ngang nhiên trêu chọc anh như vậy.Một trong hai thực tập sinh là Từ Vũ, sinh viên khoa Luật của Đại học Kinh đô. Trước đây cô luôn nghe các giáo sư nhắc đến Chu Ôn Yến, ca ngợi anh tài giỏi đến mức nào.Gia đình cô có quen biết với Giang Tự, đúng lúc này cần tìm nơi thực tập nên cô đã xin vào văn phòng luật nhỏ của Chu Ôn Yến.Cô mới vào làm chưa lâu, cũng chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh, chỉ cảm thấy anh luôn tạo ra một cảm giác xa cách. Giờ nghe Giang Tự nói vậy, tim cô bỗng đập mạnh một nhịp. Không phải vì gì khác, chỉ là đối với Chu Ôn Yến, thật khó để không nảy sinh một chút cảm xúc mơ mộng của thiếu nữ.Chu Ôn Yến lạnh lùng liếc Giang Tự một cái cảnh cáo: “Trên giường tôi có phụ nữ thì lạ lắm à?”Giang Tự nhún vai, biết lúc này không thể chọc vào anh, vội quay sang bảo thực tập sinh: “Từ Vũ, cứ đặt tài liệu lên bàn ăn trong phòng khách đi, chúng ta làm việc ở đó.”Từ Vũ khẽ vâng một tiếng, nhưng theo phản xạ vẫn lén nhìn Chu Ôn Yến thêm lần nữa.Anh đi vào bếp, rót một cốc sữa. Ngón tay vừa chạm vào thành ly thủy tinh, cảm thấy hơi lạnh, anh bèn đặt vào lò vi sóng hâm nóng một phút.Cô nhìn thấy Chu Ôn Yến bưng cốc sữa bước vào phòng.Chưa đầy một phút sau, anh đã bị đẩy ra ngoài.Từ Vũ nhận ra tâm trạng anh dường như tốt hơn hẳn so với lúc trước, đứng ở cửa cúi đầu cười.Nụ cười ấy đầy cưng chiều và dung túng.Bỗng nhiên, cô tò mò về người phụ nữ trong căn phòng kia.Giang Tự nhìn anh đi ra, nhàn nhã bước đến, chọc chọc vai anh, hạ giọng trêu chọc: “Thật sự làm phiền cậu rồi hả?”“Cút.”Giang Tự cười hì hì, “Tôi bảo này, cậu cũng kiềm chế chút đi, trên người còn đang bị thương đấy. Cũng may là tôi đến, nếu không cậu mà phát huy không tốt thì cũng mất mặt lắm đấy.”Hai thực tập sinh đứng cách xa họ, không nghe thấy được cuộc đối thoại này.Chu Ôn Yến lạnh nhạt liếc anh ta một cái, chẳng thèm để ý. Anh đi thẳng đến bàn làm việc, ngồi xuống bắt đầu xử lý công việc.Trình Tuế Ninh trong phòng do dự suốt nửa tiếng mới dám bước ra.Cô vừa cảm thấy ngại ngùng, lại vừa nghĩ nếu không ra ngoài thì càng khiến Giang Tự có chuyện để trêu chọc nên đành quyết định mặc kệ, mặt dày mà bước ra.Cô không quấy rầy họ, chỉ liếc nhìn bàn làm việc, thấy trên bàn chỉ có mấy chai nước suối đơn giản bèn xoay người đi vào bếp rửa trái cây.Giang Tự dưới gầm bàn đá nhẹ Chu Ôn Yến một cái, nháy mắt ra hiệu, hạ giọng nói: “Nữ chủ nhân kìa.”Chu Ôn Yến không có biểu cảm gì, chỉ đứng dậy đi về phía bếp.Anh khép cửa lại, từ phía sau vòng tay ôm lấy Trình Tuế Ninh.Trình Tuế Ninh khẽ run lên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, tiếp tục rửa trái cây.“Sao lại vào đây?” Cô nhẹ giọng hỏi.“Tìm em.”Giọng anh hơi mơ hồ, Trình Tuế Ninh nghe không rõ. Cô rửa xong trái cây, tắt vòi nước, quay đầu hỏi: “Cái gì?”Chu Ôn Yến không biết phải diễn tả tâm trạng của mình thế nào, chỉ cảm thấy cô sao mà khiến anh mê mẩn đến vậy.Anh siết chặt vòng tay ôm cô hơn.“Ngoài kia có người.” Trình Tuế Ninh khẽ nhắc nhở.“Không quan tâm.”Giọng anh rất nhẹ, nhưng Trình Tuế Ninh dường như hiểu được chút tâm trạng của anh lúc này.Cô lau khô nước trên tay, quay lại hôn anh một cái.Đôi mắt anh sáng lên, cúi thấp hơn, “Không đủ.”Trình Tuế Ninh nắm lấy áo anh, lại kiễng chân hôn thêm một lần nữa.“Vẫn chưa đủ.”Cô bật cười, “Không thể lúc nào cũng dùng cách này đâu nhé.”“Vậy phải làm sao?” Hàng mi anh khẽ rũ xuống, ánh mắt đen láy, giọng trầm thấp, “Muốn hôn.”Giây tiếp theo, anh lại bổ sung: “Muốn được hôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro