Nghe Lời - Thư Dã

Sau khi kết hôn

Thư Dã

2025-03-04 04:46:32

Chu Ôn Yến nhìn cô, bỗng nhiên bật cười, cắn nhẹ lên cổ tay cô, rất khẽ: “Vậy em hôn anh thêm lần nữa đi, vừa rồi chỉ lo kiểm tra thôi.”Trình Tuế Ninh nghĩ vài giây, chớp mắt, “Vậy em hôn chỗ khác có được không?”Chu Ôn Yến sững lại, còn chưa kịp hỏi cô định hôn chỗ nào, đã thấy cô nghiêng người lại gần, môi khẽ chạm vào yết hầu anh.Ánh mắt Chu Ôn Yến lập tức tối lại, yết hầu khẽ chuyển động. Ngay khi Trình Tuế Ninh định rời đi, bàn tay anh đã áp lên sau gáy cô.Cô bị giữ chặt, không thể nhúc nhích, đành áp sát vào yết hầu anh, môi hé mở, giọng nhỏ nhẹ nhắc nhở: “Em thật sự phải về rồi.”Anh khẽ đáp một tiếng, nhưng động tác vẫn không thay đổi. Trình Tuế Ninh cảm nhận được cơ thể anh dần căng cứng, cô muốn mở miệng nhắc anh đây là trong khuôn viên trường học.Nhưng dường như anh đã biết.Ngay khoảnh khắc cô vừa mở môi, anh nhẹ nhàng ấn cô xuống, như thể muốn ngậm lấy yết hầu…Không phải “như thể”.Mà là, đúng là như vậy.Anh vừa vuốt ve mái tóc cô, từng chút từng chút, vừa dùng chất giọng trầm thấp dịu dàng nói: “Trình Tuế Ninh, cắn đi.”Toàn thân Trình Tuế Ninh mềm nhũn, sau đó cô cũng không nhớ mình xuống xe và quay lại phòng thí nghiệm như thế nào, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, bước đi nhẹ bẫng.Cô thậm chí không nhớ rõ cảm giác lúc đó thế nào, nhưng vẫn nhớ ánh mắt của Chu Ôn Yến.Anh cứ nhìn cô như thế, rất sâu.Anh nói: “Trình Tuế Ninh, em phải nuốt chửng anh mất thôi.”Là do cô đã quá mạnh mẽ sao?Cô ngẩn ngơ một lúc lâu. Bên cạnh, Hứa Tiêu cầm điện thoại, giơ lên cho cô xem tấm ảnh cô bước lên xe của Chu Ôn Yến vừa nãy rồi lại chỉ vào hộp giữ nhiệt, kéo dài giọng, trêu ghẹo đầy vẻ hóng hớt: “Chu Ôn Yến đó nha ~”Trình Tuế Ninh hơi gật đầu.Hứa Tiêu nhìn thấy cổ tay cô, nơi có một vết hôn nhàn nhạt màu hồng, ánh mắt lóe lên. Cô ấy đột nhiên nhớ ra một chuyện bèn hỏi: “Trước đây chị nói thầm mến một người, có phải là Chu Ôn Yến không?”“Ừm.”Hứa Tiêu ngớ người, buột miệng thốt lên: “Trời ơi, vậy tức là chị thật sự thầm mến anh ấy từ hồi cấp ba sao?”Trình Tuế Ninh thành thật gật đầu: “Đúng vậy.”Hứa Tiêu khẽ cười, chun chun mũi, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ, định nói gì đó nhưng đúng lúc đó, sếp nhỏ ngoài cửa bước vào. Cô ấy lè lưỡi, lập tức chạy về chỗ làm việc của mình.Trình Tuế Ninh nhìn màn hình máy tính, đọc tài liệu. Nhưng mới xem được mấy dòng, cô đã không thể tập trung nổi. Trái tim cứ nhảy loạn xạ, hoàn toàn không thể bình tĩnh lại.Điện thoại đặt bên tay phải chợt sáng lên.Chu Ôn Yến: [Có người hỏi anh bị ai hôn đây.]Bên dưới còn kèm theo một bức ảnh. Anh đứng trước gương, chụp lại dấu vết đỏ mờ trên cổ mình.Tim Trình Tuế Ninh giật thót, cô vội vàng tắt màn hình điện thoại, đặt nó ra xa nhất có thể, như thể làm vậy thì vết hôn kia sẽ không còn liên quan đến mình nữa.Tối hôm đó, Trình Tuế Ninh về căn hộ trước. Sếp nhỏ thấy cô có vẻ không khỏe, tưởng rằng cô bị ốm nên đặc biệt cho cô về sớm.Cô nhắn tin cho Chu Ôn Yến, nhưng anh chưa trả lời. Trình Tuế Ninh đoán anh đang bận nên cũng không quấy rầy nữa.Lúc đi ngang qua một cửa hàng hoa, cô không biết đang nghĩ gì, đột nhiên dừng bước rồi bước vào mua một bó hoa.Về đến căn hộ, vừa cúi đầu thay giày, người mãi chưa trả lời tin nhắn lại gọi đến.Giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Em về đến nhà chưa?”Trình Tuế Ninh đi dép lê, một tay ôm hoa, một tay nghe điện thoại, vừa đi vào phòng khách vừa đáp: “Ừm.”Cô nhìn quanh phòng khách, không thấy bình hoa đâu. “Nhà mình có bình hoa không?”Chu Ôn Yến suy nghĩ một lát, “Hình như không có, em mua hoa à?”“Vâng, để em tìm thử, hình như em từng thấy ở đâu đó.” Trình Tuế Ninh vào nhà vệ sinh và phòng chứa đồ tìm kiếm. Nghe thấy tiếng người từ đầu dây bên kia, cô liếc nhìn màn hình, thấy thời gian cuộc gọi bèn hỏi: “Anh vẫn chưa xong à?”Chu Ôn Yến khẽ ừ, “Còn một lúc nữa.”Trình Tuế Ninh “ồ” một tiếng, giọng có chút xót xa xen lẫn chút trách móc: “Vất vả quá.”Chu Ôn Yến nhận ra sự quan tâm trong giọng cô, tựa người vào lưng ghế. Trong văn phòng luật nhỏ, các thực tập sinh vẫn chưa về hết, anh đang tiếp một khách hàng để hiểu rõ tình hình cơ bản của vụ kiện.Chiều nay, sau khi mang canh ngọt cho cô, anh đã bận rộn liên tục với những vụ án khó nhằn.Nhưng bây giờ, chỉ cần nghe thấy cô đau lòng vì anh, dường như mọi mệt mỏi đều tan biến.Anh khẽ cười, sau đó hỏi: “Giờ phải làm sao đây?”“Phải làm sao?” Trình Tuế Ninh không hiểu, vô thức lặp lại câu hỏi của anh.“Em có muốn bù đắp cho anh không?” Anh cố tình dẫn dắt.Trình Tuế Ninh “ồ” hai tiếng, gật đầu nghiêm túc: “Phải bù chứ, làm việc thế này hại sức khỏe lắm.”“Em nói đấy nhé.” Anh đáp.Trình Tuế Ninh cảm thấy có gì đó sai sai, “Đúng mà, em nói mà.”Chu Ôn Yến đã đạt được mục đích, khẽ cười, giọng trầm thấp đầy ẩn ý: “Vậy tối nay không được kêu ngừng, cũng không được nói là hết sức.”Trình Tuế Ninh vừa tìm thấy bình hoa trong phòng chứa đồ, nghe câu đó xong, suýt chút nữa làm rơi bình xuống đất.Cô cắn môi, cứng đờ người trong giây lát, chẳng biết nên đáp lại thế nào, cuối cùng nhát gan đến mức lén lút cúp điện thoại.Cúp xong, cô lại thấy mình thật vô dụng. Trong lúc rửa bình hoa, cô không ngừng suy nghĩ, nếu như trình của mình cao hơn thì nên đáp lại thế nào nhỉ?Cô nghĩ mãi mà vẫn không tìm ra cách đối phó.Tối đó, Chu Ôn Yến về rất muộn. Trình Tuế Ninh đã nằm trên giường, mơ màng sắp ngủ thì bất ngờ được anh ôm vào lòng.Anh vừa tắm xong, trên người vẫn còn hơi ấm và mùi sữa tắm giống hệt mùi trên cơ thể cô.Ý thức cô hơi mơ hồ, quên béng cuộc trò chuyện lúc tối, vô thức vươn tay ôm lấy anh.“Ăn cơm chưa? Trong tủ lạnh còn sandwich đấy.”Chu Ôn Yến khẽ chạm vào trán cô, cúi xuống hôn nhè nhẹ, “Buổi tối có uống thuốc không?”Trình Tuế Ninh không nói uống hay không, chỉ thì thầm mơ hồ: “Em thấy sắp khỏi rồi.”Chu Ôn Yến bật cười, giọng trầm ấm vang lên bên tai cô: “Sao lại sợ uống thuốc đến thế?”“Loại thuốc Đông y anh mua đắng quá mà.” Cô phản bác.Anh ôm lấy eo cô, bàn tay còn lại bắt đầu không ngoan ngoãn, giọng trầm thấp: “Nhưng hiệu quả tốt lắm.”Bởi vì hành động của anh, mặt Trình Tuế Ninh dần đỏ lên. Đôi mắt vốn đang khép lại, cũng dần dần mở ra…Chu Ôn Yến ở gần ngay trước mắt, vị trí của cô có chút kỳ lạ, phải hơi ngửa đầu mới nhìn thấy được mắt anh, nhưng chỉ cần hơi động đậy, môi sẽ chạm vào anh ngay.Có lẽ đầu óc cô thật sự không tỉnh táo, lúc này lại nhớ đến chuyện mình thua trong cuộc gọi, hôn thì hôn thôi, cô thực sự nghiêng người hôn anh.Hơi thở anh lập tức trở nên nặng nề hơn, cúi xuống tìm mắt cô: “Cảm cúm thật sự khỏi rồi sao?”Cô không trả lời, còn đổ hết trách nhiệm lên người anh: “Chính anh nói phải bù đắp mà.”Vừa dứt lời, môi đã bị cắn lấy. Đàn ông khi hôn lúc nào cũng đầy dây dưa, vừa cắn vừa liếm, khiến không khí cũng trở nên nóng bỏng và loãng đi.Bàn tay đặt trên eo cô nóng đến mức như thể có thể làm cô tan chảy. Trình Tuế Ninh thật sự thấy nóng, muốn tránh đi, nhưng vừa trốn thì cả người lại càng dán chặt vào anh hơn.Cô có chút chịu không nổi, hơi hối hận, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Sau đó lại càng nóng hơn, cô ôm lấy anh, đáng thương nũng nịu bảo rằng mình vẫn chưa khỏi cảm.Chu Ôn Yến bị cô hành đến mức ánh mắt trầm xuống, lực siết mạnh hơn, ngay cả trên eo cô cũng hằn lên dấu vết đỏ ửng.Giọng mũi của Trình Tuế Ninh vốn đã nặng, bây giờ lại càng nặng hơn, mơ hồ không rõ, giống như tiếng mèo kêu.“Đau quá.” Cô bị bế trên đùi anh, mặt áp vào bờ vai, môi kề sát cổ anh.Chu Ôn Yến đỡ lấy eo cô, không dừng lại, trong hơi thở gấp gáp đáp lại: “Thật sự nhẹ lắm rồi.”Trình Tuế Ninh không nghe anh, rúc vào khóc thút thít, sau đó chịu không nổi nữa bèn cắn anh khắp nơi. Chu Ôn Yến bị cắn đến không nhịn được, giữ cằm cô lại hôn tiếp.Cuối cùng, cả người ướt đẫm mồ hôi, vừa mới tắm mà lại phải từng bước từng bước quay lại phòng tắm lần nữa.Gạch men lạnh lẽo trên tường chỉ giúp xoa dịu hơi nóng được vài giây, anh lại đi vào, đến cuối cùng chỉ có thể hôn lấy lòng mà cầu xin.Tắm xong đi ra, Chu Ôn Yến đặt cô xuống giường với ga giường mới thay. Anh chỉ khoác hờ áo choàng tắm rồi bước ra ngoài, Trình Tuế Ninh không còn chút sức lực, mắt chỉ còn nửa mở nửa khép.Một phút sau, anh bưng một chiếc ly bước vào, trong ly thủy tinh là chất lỏng màu vàng nâu.Trình Tuế Ninh ngửi thấy mùi, lập tức mở mắt, nhưng chỉ nhìn thoáng qua đã né tránh, chui đầu vào trong chăn.Chu Ôn Yến kéo cô vào lòng, giọng thấp trầm dỗ dành: “Uống nốt lần cuối.”Cô cắn vào da anh: “Hôm qua anh cũng nói vậy.”Chu Ôn Yến khẽ cười: “Lần này là thật.”Trình Tuế Ninh nghi ngờ anh, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể mặt nhăn mày nhó mà uống hết chỗ thuốc.Vừa mới uống xong, anh đã nhét ngay một viên kẹo vào miệng cô, là kẹo mềm vị cam nho chua chua ngọt ngọt.Cô nhai viên kẹo trong miệng, vẫn còn bận tâm: “Vừa mới đánh răng xong mà.”“Ăn xong rồi đánh lại lần nữa.” Chu Ôn Yến đứng dậy định mang ly nước ra ngoài, Trình Tuế Ninh không thích mùi vị này, có lẽ tối nay ngủ cũng sẽ gặp ác mộng vì nó mất.Anh nhìn cô, dứt khoát bế cô lên lần nữa. Trình Tuế Ninh không phòng bị, giật mình ôm lấy cổ anh theo phản xạ, hai chân bên eo anh càng siết chặt hơn.Giống như cặp song sinh dính liền, cô cứ thế ôm lấy anh đến tận bếp, anh đặt ly nước vào bồn rửa.“Ăn xong chưa?” Chu Ôn Yến hỏi.Trình Tuế Ninh nhai vài cái, sau đó hé miệng cho anh xem.Chu Ôn Yến cúi đầu nghiêm túc nhìn một lúc, sau đó bế cô vào phòng tắm, đặt lên bồn rửa mặt. Anh mở vòi nước, rót một ít vào cốc, rồi bóp sẵn kem đánh răng lên bàn chải, sau đó đưa cốc nước đến bên môi cô: “Tự đánh răng chứ?”“Anh đánh đi, chính anh ép em uống thuốc mà.”Chu Ôn Yến không lên tiếng, chỉ dùng ngón tay giữ lấy cằm cô: “Há miệng nào.”Cô ngoan ngoãn nghe lời, há miệng ra, động tác của anh chậm rãi và tỉ mỉ, nhưng không biết vô tình chạm vào đâu khiến Trình Tuế Ninh khẽ rên lên một tiếng.“Đau à?”Cô nghĩ đến điều gì đó, gương mặt bỗng đỏ bừng, không trả lời.Chu Ôn Yến để cô nhổ bọt kem đánh răng ra, rồi lại đưa nước cho cô súc miệng.Sau đó vẫn nắm cằm cô: “Mở rộng thêm chút đi.”Trình Tuế Ninh không nghe theo, anh ngước mắt nhìn cô: “Không thì anh nhìn không rõ.”Rồi anh lại hỏi: “Lúc nãy bị hôn đến rách da rồi sao?”Trình Tuế Ninh lắc đầu, mặt càng đỏ hơn, vẫn không nói lời nào.Chu Ôn Yến lập tức hiểu ra, yết hầu anh khẽ chuyển động lên xuống: “Cho anh xem một chút, có đỏ lên không?”“Không.” Trình Tuế Ninh sợ anh cố chấp, vội nói: “Không đau, thật sự không đau, chỉ hơi lạ một chút thôi.”Hàng mi anh cụp xuống, im lặng vài giây, rồi khẽ nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”Tất cả đều xong xuôi, đến khi đi ngủ thì đã rất khuya.Trình Tuế Ninh ôm lấy anh, lúc sắp chìm vào giấc ngủ, bất chợt hỏi nhỏ: “Tháng sau tổ chức đám cưới, bây giờ chuẩn bị còn kịp không anh?”“Kịp mà.”Trình Tuế Ninh ngáp một cái, thật sự quá buồn ngủ, rúc vào người anh: “Vậy thì tháng sau nhé.”“Được.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Lời - Thư Dã

Số ký tự: 0