Sau khi kết hôn
Thư Dã
2025-03-04 04:46:32
Toàn bộ quá trình chuẩn bị cho đám cưới đều do Chu Ôn Yến lo liệu. Thỉnh thoảng, anh gửi cho cô vài phương án với phong cách khác nhau để hỏi cô thích kiểu nào, hoặc gửi vài tấm ảnh hỏi cô có thích không.Lê Lê nói: “Chuẩn bị đám cưới có vẻ rất bận rộn và lặt vặt, Chu Ôn Yến có lo xuể không? Hơn nữa, chỉ còn tháng sau thôi, khách sạn các thứ vẫn còn đặt được à?”Trình Tuế Ninh cầm điện thoại, suy nghĩ một lúc, cảm thấy Lê Lê nói có lý.Buổi tối hôm đó, công việc của cô kết thúc sớm nên cô đến thẳng văn phòng luật của Chu Ôn Yến.Hôm ấy, Giang Tự cũng có mặt. Nghe thấy cửa bị đẩy ra, anh ta theo phản xạ ngẩng đầu nhìn, thấy là cô thì nhướng mày cười cười.Lúc đó, Chu Ôn Yến đang quay lưng về phía cửa, nói chuyện điện thoại. Không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng cuộc trò chuyện có vẻ không mấy vui vẻ, giọng anh lạnh lùng, cứng rắn, tuyệt đối không nhượng bộ.Trình Tuế Ninh mang theo cà phê vừa mua, lần lượt đưa cho Giang Tự và thực tập sinh, sau đó mới đi đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn làm việc của Chu Ôn Yến.Ban đầu, anh chỉ nghe thấy tiếng động, cơ thể không hề nhúc nhích, nhưng không biết vì sao lại bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn qua.Chạm phải ánh mắt anh, Trình Tuế Ninh khẽ cong môi cười. Giọng nói của anh khựng lại một chút, hai giây sau mới tiếp tục bình thường.Lúc làm việc, Chu Ôn Yến có một sức hút đặc biệt: tập trung, sắc bén mà trầm ổn. Anh không nói nhanh, âm lượng cũng không lớn, thậm chí giọng điệu có phần nhàn nhạt, nhưng lại dễ khiến người ta tin phục.Trình Tuế Ninh ngồi bên cạnh anh, lặng lẽ nhìn. Đột nhiên, ánh mắt cô dời xuống chiếc cà vạt trên áo sơ mi anh, chính tay cô đã thắt giúp anh sáng nay.Cuộc gọi của Chu Ôn Yến vẫn chưa kết thúc, nhưng vẻ cau mày đã giãn ra đôi chút. Cúc áo ở cổ tay đã được tháo, tay áo xắn lên vài nếp. Bàn tay thon dài của anh vươn ra, nắm lấy những ngón tay cô trong lòng bàn tay mình.Mãi năm phút sau, cuộc gọi mới chấm dứt.Chu Ôn Yến kéo cô lại gần hơn, cúi mắt nhìn cô, khẽ hỏi: “Bị dọa sợ à?”Trình Tuế Ninh lắc đầu.Anh lại hỏi: “Có thấy anh hung dữ không?”“Có chút.” Cô đáp.“Vậy em có sợ không?”Trình Tuế Ninh nhìn anh, rồi lại lắc đầu.Anh bật cười: “Còn một lát nữa, anh viết nốt cái này rồi đi.”“Không vội đâu.”Trong lúc đợi anh, Trình Tuế Ninh vừa cầm điện thoại trò chuyện với mấy người trong nhóm. Để tiện trao đổi, cô kéo cả Lê Lê vào nhóm.Lê Lê nhanh chóng hòa nhập, chỉ chốc lát đã quen thân với mọi người. Hiện tại, ba người họ đang bàn bạc về váy phù dâu.Ôn Dao: [Váy phù dâu này thì sao?]Thẩm Nghi: [Không được, đơn giản quá. Hơn nữa, nhìn cái giá mà cậu chọn đi, có xứng với giá trị con người của luật sư Chu Ôn Yến không?]Ôn Dao: [Là lỗi của mình, tầm nhìn mình hạn hẹp quá, suy nghĩ chưa chu toàn.]Lê Lê gửi một tấm hình: [Còn cái này thì sao?]Trình Tuế Ninh lướt hết tin nhắn, liếc nhìn luật sư Chu đang tập trung làm việc.Trình Tuế Ninh: [Luật sư Chu rất nghèo.]Thẩm Nghi: “Mình vừa nói sai rồi. Chu Ôn Yến không nên gọi là luật sư Chu, mà nên gọi là Chu par (*).](*) par = partner, đối tác cấp cao.Lê Lê: [Trình Tuế Ninh, cậu không thể vừa mới kết hôn đã bắt đầu tiết kiệm tiền cho cậu ấy được! Đừng quên rằng tình chị em là trên hết đấy!]Ôn Dao: [Đúng vậy, đúng vậy.]Trình Tuế Ninh mím môi, không thể cãi lại họ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.Trình Tuế Ninh: [Hình như là mình mới là người kết hôn thì phải?]Ôn Dao: [Đúng rồi.]Thẩm Nghi: [Đúng rồi.]Lê Lê: [Đúng rồi.]Trình Tuế Ninh: [……]Trình Tuế Ninh: [Vậy các cậu đang bàn xem làm thế nào để váy phù dâu lấn át mình à?]Lê Lê: [Đúng đó, dù sao cậu cũng đã có Chu Ôn Yến rồi. Mình muốn nhân cơ hội trong đám cưới khiến mọi người kinh ngạc, rồi tìm được một anh chàng cực phẩm.]Ôn Dao: [Mình cũng nghĩ vậy!]Thẩm Nghi: [Mình cũng thế.]Trình Tuế Ninh: [Được thôi.]Ngay giây tiếp theo, cô gõ thêm một dòng: [Trên mạng không tìm được cái nào ưng ý, chúng ta có thể đến cửa hàng chọn hoặc đặt may riêng cũng được.]Bên cạnh, Chu Ôn Yến đã đóng máy tính lại. Trình Tuế Ninh cũng cất điện thoại, nắm tay anh đi ra ngoài.Chu Ôn Yến khoác áo vest lên cổ tay, cầm ly cà phê cô mua đưa cho cô trước, nhưng cô lắc đầu. Anh nhấp một ngụm, sau đó chuyển từ nắm tay sang ôm eo cô.Cô nói: “Thẩm Nghi với mọi người đang bàn xem nên mua váy phù dâu kiểu gì để lấn át em.”Chu Ôn Yến khẽ cười, giọng nhẹ nhàng: “Đã chọn xong chưa? Để anh mua.”Trình Tuế Ninh nhớ lại cảnh trong nhóm trò chuyện, lắc đầu: “Chưa, bọn họ còn nghiêm túc chọn hơn cả em chọn váy cưới nữa.”Nụ cười trên môi Chu Ôn Yến càng sâu hơn: “Hay em chọn lại lần nữa đi?”“Không cần đâu.” Trình Tuế Ninh nhớ đến lần thử váy trước đó, rối loạn đến mức hoa cả mắt.Hai người đã đi đến bên xe. Chu Ôn Yến đứng một bên mở cửa ghế phụ, khẽ gật đầu: “Cũng đúng.”Trình Tuế Ninh nhìn anh: “Gì cơ?”Anh đặt tay lên phía trên đầu cô để tránh cô đụng vào cửa xe, rồi nói một cách đương nhiên: “Em đã rất xinh đẹp rồi.”Trình Tuế Ninh bị giọng điệu chắc nịch của anh làm cho đỏ mặt, ngẩn ra vài giây mới lên xe.Trước khi về nhà, cô nói rằng trong nhà hết rau và sữa, cần ghé qua siêu thị.Chu Ôn Yến gật đầu, cô lại nói: “Đến Tân Quang đi, em còn muốn mua thêm vài thứ khác.”Hai ngày trước, cô nhận được cuộc gọi từ Đàm Thanh Vân. Đầu dây bên kia, bà rất nghiêm túc nói lời xin lỗi với cô.“Không cần tha thứ cho cô, chỉ là cô cảm thấy những lời này cô cần phải nói.” Giọng nói của Đàm Thanh Vân dịu dàng, ôn hòa: “A Yến có thể quay lại bên cháu, còn kết hôn với cháu, cô và bố nó đều rất vui. Năm đó là cô chú sai, nông cạn và cố chấp, khiến hai đứa hiểu lầm nhau rất nhiều. Bây giờ có nói gì cũng không thể bù đắp được những tổn thương đó, nhưng… Trình Tuế Ninh, thực sự xin lỗi cháu.”Chưa từng có ai xin lỗi cô một cách trang trọng như vậy, nhất thời, cô không biết nói gì.“A Yến năm đó không trả lời tin nhắn của cháu, là vì cô chú đã giam lỏng nó. Tin nhắn chia tay đó cũng là do cô chú gửi. Trước khi bị giam, nó đã cố gắng rất nhiều để hai đứa có thể bên nhau.”Nói đến đây, Đàm Thanh Vân đột nhiên gọi tên cô: “Ninh Ninh, cô có thể gọi cháu như vậy không?”“… Được ạ.”Bà nhẹ nhàng cười: “Không biết nó đã nói với cháu chưa, khi đó nó giúp người khác làm một dự án, nhưng dự án đó bị phá sản. May mà nó không phải người chịu trách nhiệm chính nên không sao cả. Bố nó khi ấy rất giận, cảm thấy nó vì tình yêu mà đánh đổi cả sự nghiệp tương lai chỉ để kiếm chút tiền. Thế nên sau đó, ông ấy mới dùng biện pháp mạnh mẽ như vậy, làm tổn thương cả hai đứa.”Những chuyện này, thực ra trước đây Giang Tự đã từng kể sơ qua, nhưng nghe lại từ chính miệng Đàm Thanh Vân, Trình Tuế Ninh vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.“Đang nghĩ gì thế?”Xe đã dừng lại, Chu Ôn Yến nghiêng đầu nhìn cô.Cô sững sờ trong chốc lát rồi lắc đầu, mở cửa xe: “Đi thôi.”Chu Ôn Yến nhìn cô với ánh mắt suy tư, sau đó cũng xuống xe.Trình Tuế Ninh bước đi bên cạnh anh, từ lúc trên xe đến giờ, cảm xúc của cô dường như có gì đó không ổn.Chu Ôn Yến hơi cúi người xuống gần cô. Cơ thể anh không di chuyển, giữa hai người vẫn còn một khoảng cách, nhưng anh cứ thế nhẹ nhàng chạm môi vào cô.Trình Tuế Ninh kinh ngạc trừng to mắt, vội vàng nhìn xung quanh. May mà giờ này bãi đỗ xe của trung tâm thương mại không có nhiều người.Chu Ôn Yến thấy cô căng thẳng như vậy, bật cười trầm thấp, rồi lại cúi xuống.Trình Tuế Ninh nhận ra, theo phản xạ lùi về sau một bước, nhưng anh lại đưa tay ra đỡ lấy sau đầu cô rồi hôn thêm một cái.Một tiếng ‘chụt’ vang lên.Âm thanh có chút lớn, trong bãi đỗ xe trống trải còn có cả tiếng vọng lại.“Chu Ôn Yến!”Chu Ôn Yến lười biếng đáp một tiếng, đầu ngón tay trượt xuống, nhẹ nhàng miết lên cần cổ cô: “Mẹ anh tìm em à?”Khí thế của Trình Tuế Ninh lập tức yếu đi, cô chậm rãi gật đầu: “Ừm.”“Vậy nên đến đây không chỉ để mua đồ dùng sinh hoạt mà còn định mua quà cho bà?” Chu Ôn Yến hỏi.Trình Tuế Ninh nhìn anh, chớp chớp mắt: “Sao cái gì anh cũng biết vậy.”Chu Ôn Yến bóp nhẹ má cô: “Đúng là mềm lòng mà.”Trình Tuế Ninh khẽ cười: “Cũng không hẳn, nhưng nghĩ đến việc bà là mẹ anh, em liền mềm lòng thêm một chút.”Nói rồi, cô còn nhìn anh, nhấn mạnh trọng điểm: “Chút này là vì anh đấy.”Chu Ôn Yến không lên tiếng.Trình Tuế Ninh tưởng anh không vui liền chăm chú quan sát anh hơn: “Sao vậy…”“Trình Tuế Ninh.” Anh bỗng gọi cô.“Dạ?”Anh mím môi, như thể đang kìm nén điều gì đó: “Có thể dạo trong vòng nửa tiếng không?”Trình Tuế Ninh sững người: “Hả? Nhưng bây giờ còn sớm mà? Anh có công việc à?”Chu Ôn Yến gật đầu, rất nghiêm túc nói: “Có, công việc rất quan trọng.”Vì câu nói này của anh, Trình Tuế Ninh lập tức kéo anh bước nhanh vào trung tâm thương mại, như thể đang chạy đua, mua xong liền thanh toán rồi về nhà ngay.Nhưng vừa mở cửa căn hộ, đồ đạc còn chưa kịp đặt xuống, Trình Tuế Ninh đang định đi về phía tủ lạnh thì cổ tay đã bị anh kéo lại.Trình Tuế Ninh nhất thời chưa hiểu chuyện gì, đôi mắt đen láy của anh không che giấu chút dục vọng nào, cứ thế nhìn cô chằm chằm.Không khí vốn yên bình, bỗng chốc trở nên nóng bức.Ngón tay Trình Tuế Ninh siết chặt hơn, cô nuốt khan, ánh mắt lảng sang chỗ khác: “Không phải có công việc sao?”“Chính là việc này.” Anh nói.Trình Tuế Ninh cắn môi: “Vậy cũng không cần gấp gáp như thế.”Chu Ôn Yến kéo tay cô đặt lên người mình, như thể chẳng hề nghe thấy lời cô vừa nói, giọng anh lại trầm xuống một bậc.“Cục cưng.”Lòng bàn tay và vành tai Trình Tuế Ninh đều nóng bừng: “Hả?”Anh đặc biệt thích gọi cô như vậy vào những lúc thế này, mà giọng nói của anh vốn dĩ đã có sức mê hoặc.Trình Tuế Ninh cảm giác tê dại, cả người cũng mềm nhũn, cô buông bờ môi bị cắn, nhẹ giọng: “Sao…”Còn chưa kịp nói hết, anh đã nghiêng đầu hôn xuống, một nụ hôn vừa hung dữ vừa nặng nề, chỉ một cái.Trình Tuế Ninh bị hôn đến mức khóe môi ửng đỏ, trong mắt không biết từ khi nào đã phủ một tầng sương mỏng, ngây ngẩn nhìn anh.Anh lại hôn thêm một cái, rồi trực tiếp siết lấy eo cô, bế cô đặt xuống ghế sô pha.Trình Tuế Ninh nằm dưới anh: “Không vào phòng à?”“Xa quá.” Anh cúi đầu hôn lên môi cô, đè tay cô lại, ép cô chủ động.Dù Chu Ôn Yến trên giường lúc nào cũng không dễ nói lý, nhưng tối nay lại đặc biệt khiến người ta phát điên.Trình Tuế Ninh không chịu nổi kiểu giày vò này, yếu ớt ôm lấy anh, cuối cùng mất kiểm soát mà siết chặt anh, cầu xin tha.“Tối nay hung dữ quá.”Cô tắm xong, quấn khăn tắm ngồi trong lòng anh, giọng nhỏ xíu rầm rì.Anh “ừ” một tiếng: “Muốn xem em có thể mềm với anh đến mức nào.”Động tác trên tay vẫn không ngừng, chuyên tâm giúp cô lau nước trên người. Từ eo trở lên đều chi chít dấu vết đỏ hồng, cơ thể cô giờ này vẫn còn hơi run.Chu Ôn Yến lau khô nước, đặt cô lên giường, mở ngăn kéo bên cạnh, lấy thuốc ra định bôi cho cô.Trình Tuế Ninh sợ bôi thuốc lắm, vội ngăn lại: “Không có rách.”“Có hơi đỏ.”Trình Tuế Ninh cũng đỏ mặt, “Đều tại anh.”Anh mím môi, cúi đầu hôn xuống.“Đừng.”Anh liền ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.Trình Tuế Ninh vội vàng kéo anh dậy, sợ anh lại làm loạn liền ôm chặt lấy anh, không để anh cử động.Chu Ôn Yến khẽ cười trầm thấp, giọng vừa khàn vừa gợi cảm—“Thật sự rất mềm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro