Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?
Bị dẫn đi
2024-10-17 14:37:14
Trong vô số kiểu chết, kiểu nào bạn thấy lãng xẹt nhất?
Bị đèn chùm rớt bể đầu?
Té ngã chết?
Hay bị xe ô tô tông chết?
No! No! No!
Cái gì cũng không phải!
Tôi không biết người khác nghĩ thế nào, chứ riêng tôi lại thấy nó vô cùng lãng nhách.
Bị hẹo trong lúc ngủ!
Vâng, bạn không nghe nhầm đâu. Tôi đã chết trong lúc ngủ, mà chính xác hơn là, tôi bị kéo đi và hồn phách tôi vĩnh viễn kẹt lại trong đó.
...***...
Chào mọi người! Tôi là Hoà Hảo, năm nay tròn 25 tuổi, đã tốt nghiệp đại học vài năm nay. Công việc hiện tại của tôi là phát thanh viên đài truyền hình, một chương trình mang tính chữa lành khá cao có tên là "trạm cứu hộ trái tim".
Nghe qua cái tên này mọi người thấy quen lắm đúng không? Phải, tên chương trình tôi dẫn có tên gọi trùng với bộ phim giờ vàng nào đó trên VTV3, và ý nghĩa của chương trình cũng trùng hợp với cái tên đó luôn.
Chữa lành những con tim đang tổn thương ở ngoài kia và chỉ lối cho họ hướng giải quyết phù hợp nhất.
Mặc dù mang tiếng đi tư vấn tình cảm cho người khác nhưng cuộc sống riêng tư của tôi không mấy suôn sẻ. Bị người thân ruồng bỏ, bị bạn thân và bạn trai cắm sừng. Đã vậy còn bị lừa mất một khoản tiền lớn nữa chứ!
Tôi ôm mặt, chỉ biết mắng chửi bản thân mình thật ngu xuẩn. Đúng thật là... có lớn mà chẳng có khôn, từng này tuổi đầu rồi còn bị lừa thảm hại như vậy. Lại tiếp tục thở dài một hơi, thực không có ngôn từ nào thích hợp để miêu tả hoàn cảnh bi đát của tôi lúc này.
Thôi thì giờ đã vậy rồi, phải làm gì đó giải khuây chứ nhỉ?
Nghĩ vậy tôi cầm điện thoại lên và lướt mạng xã hội theo thói quen.
Cứ ngồi lướt vậy mà không có chủ đích, trong khi đó tôi lướt trúng một trang mạng review truyện.
Tôi nhíu nhíu mày, nhìn xuống dòng thể loại và content.
Hả? Tiểu thuyết boy love? Facebook đề xuất nhầm thẻ tag cho tôi à? Đó giờ tôi có đọc thể loại này đâu, sao lại đề xuất lên nhỉ?
Không hiểu vì sao lại thế, tôi kéo xuống trang mạng tiếp theo mà không lựa chọn tìm đọc bộ tiểu thuyết này.
Từ xưa tới nay tôi thích giải trí bằng cách đọc tiểu thuyết mạng thật nhưng chưa một lần đọc thể loại boy love. Không phải tôi dị ứng hay bài xích gì, chỉ là không thích là không thích thôi, vậy đó.
Ngồi tựa lưng vào thành giường tiếp tục lướt thêm mấy trang mạng tiếp theo, lúc này tôi thấy hơi mỏi mắt bèn lấy tay dụi dụi cho bớt nhức mỏi.
Aaa không được rồi, tôi còn thấy buồn ngủ nữa... chắc là mình nên nằm xuống và chợp mắt một xíu thôi. Lát nữa khi đã đỡ mỏi mình sẽ mắc màn, cắm sạc điện thoại,...
Nhưng không có cái gọi là "lát nữa", vẫn trong khung cảnh quen thuộc ấy tôi thấy mình đứng dậy và đi ra khỏi phòng.
Khoan đã! Cảm giác có gì đó sai sai là thế nào?
Bằng trực giác nhạy cảm của phái nữ, tôi quay phắt người nhìn lên giường.
Ôi không! Đó là tôi mà! Tại sao tôi còn nằm ở trên giường? Tại sao tôi lại đứng đây nhìn 'tôi' ?
Không đợi tôi hoảng hốt thêm, một người đàn ông lạ mặt đi xuyên qua người tôi và tiến vào phòng.
Nhưng anh ta là ai thế? Tôi không hề quen người này!
Mà từ từ! Tại sao anh ta không thấy tôi đứng đây?
Tôi trở thành một linh hồn rồi sao?
Mắt nhìn bàn tay mình đang dần trở nên trong suốt, tôi càng tin rằng điều tôi nghĩ tới là đúng.
Vậy tôi nên làm thế nào để quay trở lại thân xác bây giờ?
Đúng cái lúc tôi còn đang hoang mang, bối rối không biết nên làm sao... người đàn ông vào phòng tôi như chốn không người, anh ta dừng lại trước giường và đăm chiêu nhìn tôi. Ánh mắt anh ta lạ lắm, như thể coi tôi là sinh vật lạ cần đem ra thí nghiệm và nghiên cứu ý.
Sau đó, trước ánh mắt hốt hoảng của tôi, người đàn ông nâng cơ thể tôi đang mất ý thức lên rồi lôi vào nhà vệ sinh.
Anh ta định làm gì vậy?
Chẳng có lẽ... vụ án chặt xác em hoa khôi xinh đẹp rồi bỏ vào thùng xốp sắp tái diễn lên chính cơ thể tôi?
Không thể nào! Nếu mất cơ thể tôi sẽ không tỉnh lại và được nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu! Bằng mọi giá, phải ngăn cản anh ta lại!
Nghĩ là làm, tôi lao nhanh vào nhà vệ sinh như một con thiêu thân bay vào nơi có ánh sáng mạnh. Ở đó, tôi nhìn thấy người kia rút một con dao phay chuyên dùng để chặt xương ra và...
_ Không! Anh làm cái trò gì vậy? Mau bỏ con dao xuống!
Tôi hết kêu khóc rồi lại năn nỉ nhưng vẫn không xi nhê gì, vì anh ta đâu có thấy hay nghe tôi nói đâu.
Và rồi, chuyện gì nên đến cũng phải đến...
Người đàn ông lạnh lùng và tàn nhẫn hạ con dao xuống, giết chết đi niềm hy vọng duy nhất của tôi.
Tôi đã bị người ta giết hại như thế này đấy...
Nước mắt mặn chát không ngừng rơi đầy mặt, không, bây giờ tôi không cảm nhận được nó có vị gì cả. Đầu lưỡi tôi tê liệt và mất vị giác, liệu đây có phải là dấu hiệu cho thấy tôi đã chết rồi không?
Tôi, thực sự đã chết rồi! Thực sự bị người ta tước đi mạng sống rồi!
Không còn cơ thể để quay lại, cũng không còn đường trở về... giờ đây tôi đã trở thành một hồn ma lang thang trong vô định ư?
Bỗng có một giọng nói từ phương xa vọng lại.
"Hòa Hảo! Hòa Hảo! Có nghe thấy mình gọi cậu không? Mau tỉnh dậy đi!"
Tôi giật mình mở bừng hai con mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh trong tâm thế hoảng loạn.
Chẳng phải mình đã chết rồi sao?
Vậy... vì cớ gì mình ở đây?
Tôi nheo mày nhìn xung quanh, đây là một quán Café được trang trí theo phong cách cổ điển. Còn tôi đang ngồi cạnh máy pha chế, đứng sát sườn tôi là một cô gái trẻ đẹp cắt tóc tém. Cô ấy giơ tay hua hua trước mặt tôi vài cái.
"Sao thế? Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ à? Đêm qua thức khuya lắm hả?"
Tôi lắc đầu, người ngây ra vì vẫn chưa thích ứng với hoàn cảnh.
"Hay là cậu buồn do người đó đòi chia tay?"
Bị đèn chùm rớt bể đầu?
Té ngã chết?
Hay bị xe ô tô tông chết?
No! No! No!
Cái gì cũng không phải!
Tôi không biết người khác nghĩ thế nào, chứ riêng tôi lại thấy nó vô cùng lãng nhách.
Bị hẹo trong lúc ngủ!
Vâng, bạn không nghe nhầm đâu. Tôi đã chết trong lúc ngủ, mà chính xác hơn là, tôi bị kéo đi và hồn phách tôi vĩnh viễn kẹt lại trong đó.
...***...
Chào mọi người! Tôi là Hoà Hảo, năm nay tròn 25 tuổi, đã tốt nghiệp đại học vài năm nay. Công việc hiện tại của tôi là phát thanh viên đài truyền hình, một chương trình mang tính chữa lành khá cao có tên là "trạm cứu hộ trái tim".
Nghe qua cái tên này mọi người thấy quen lắm đúng không? Phải, tên chương trình tôi dẫn có tên gọi trùng với bộ phim giờ vàng nào đó trên VTV3, và ý nghĩa của chương trình cũng trùng hợp với cái tên đó luôn.
Chữa lành những con tim đang tổn thương ở ngoài kia và chỉ lối cho họ hướng giải quyết phù hợp nhất.
Mặc dù mang tiếng đi tư vấn tình cảm cho người khác nhưng cuộc sống riêng tư của tôi không mấy suôn sẻ. Bị người thân ruồng bỏ, bị bạn thân và bạn trai cắm sừng. Đã vậy còn bị lừa mất một khoản tiền lớn nữa chứ!
Tôi ôm mặt, chỉ biết mắng chửi bản thân mình thật ngu xuẩn. Đúng thật là... có lớn mà chẳng có khôn, từng này tuổi đầu rồi còn bị lừa thảm hại như vậy. Lại tiếp tục thở dài một hơi, thực không có ngôn từ nào thích hợp để miêu tả hoàn cảnh bi đát của tôi lúc này.
Thôi thì giờ đã vậy rồi, phải làm gì đó giải khuây chứ nhỉ?
Nghĩ vậy tôi cầm điện thoại lên và lướt mạng xã hội theo thói quen.
Cứ ngồi lướt vậy mà không có chủ đích, trong khi đó tôi lướt trúng một trang mạng review truyện.
Tôi nhíu nhíu mày, nhìn xuống dòng thể loại và content.
Hả? Tiểu thuyết boy love? Facebook đề xuất nhầm thẻ tag cho tôi à? Đó giờ tôi có đọc thể loại này đâu, sao lại đề xuất lên nhỉ?
Không hiểu vì sao lại thế, tôi kéo xuống trang mạng tiếp theo mà không lựa chọn tìm đọc bộ tiểu thuyết này.
Từ xưa tới nay tôi thích giải trí bằng cách đọc tiểu thuyết mạng thật nhưng chưa một lần đọc thể loại boy love. Không phải tôi dị ứng hay bài xích gì, chỉ là không thích là không thích thôi, vậy đó.
Ngồi tựa lưng vào thành giường tiếp tục lướt thêm mấy trang mạng tiếp theo, lúc này tôi thấy hơi mỏi mắt bèn lấy tay dụi dụi cho bớt nhức mỏi.
Aaa không được rồi, tôi còn thấy buồn ngủ nữa... chắc là mình nên nằm xuống và chợp mắt một xíu thôi. Lát nữa khi đã đỡ mỏi mình sẽ mắc màn, cắm sạc điện thoại,...
Nhưng không có cái gọi là "lát nữa", vẫn trong khung cảnh quen thuộc ấy tôi thấy mình đứng dậy và đi ra khỏi phòng.
Khoan đã! Cảm giác có gì đó sai sai là thế nào?
Bằng trực giác nhạy cảm của phái nữ, tôi quay phắt người nhìn lên giường.
Ôi không! Đó là tôi mà! Tại sao tôi còn nằm ở trên giường? Tại sao tôi lại đứng đây nhìn 'tôi' ?
Không đợi tôi hoảng hốt thêm, một người đàn ông lạ mặt đi xuyên qua người tôi và tiến vào phòng.
Nhưng anh ta là ai thế? Tôi không hề quen người này!
Mà từ từ! Tại sao anh ta không thấy tôi đứng đây?
Tôi trở thành một linh hồn rồi sao?
Mắt nhìn bàn tay mình đang dần trở nên trong suốt, tôi càng tin rằng điều tôi nghĩ tới là đúng.
Vậy tôi nên làm thế nào để quay trở lại thân xác bây giờ?
Đúng cái lúc tôi còn đang hoang mang, bối rối không biết nên làm sao... người đàn ông vào phòng tôi như chốn không người, anh ta dừng lại trước giường và đăm chiêu nhìn tôi. Ánh mắt anh ta lạ lắm, như thể coi tôi là sinh vật lạ cần đem ra thí nghiệm và nghiên cứu ý.
Sau đó, trước ánh mắt hốt hoảng của tôi, người đàn ông nâng cơ thể tôi đang mất ý thức lên rồi lôi vào nhà vệ sinh.
Anh ta định làm gì vậy?
Chẳng có lẽ... vụ án chặt xác em hoa khôi xinh đẹp rồi bỏ vào thùng xốp sắp tái diễn lên chính cơ thể tôi?
Không thể nào! Nếu mất cơ thể tôi sẽ không tỉnh lại và được nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu! Bằng mọi giá, phải ngăn cản anh ta lại!
Nghĩ là làm, tôi lao nhanh vào nhà vệ sinh như một con thiêu thân bay vào nơi có ánh sáng mạnh. Ở đó, tôi nhìn thấy người kia rút một con dao phay chuyên dùng để chặt xương ra và...
_ Không! Anh làm cái trò gì vậy? Mau bỏ con dao xuống!
Tôi hết kêu khóc rồi lại năn nỉ nhưng vẫn không xi nhê gì, vì anh ta đâu có thấy hay nghe tôi nói đâu.
Và rồi, chuyện gì nên đến cũng phải đến...
Người đàn ông lạnh lùng và tàn nhẫn hạ con dao xuống, giết chết đi niềm hy vọng duy nhất của tôi.
Tôi đã bị người ta giết hại như thế này đấy...
Nước mắt mặn chát không ngừng rơi đầy mặt, không, bây giờ tôi không cảm nhận được nó có vị gì cả. Đầu lưỡi tôi tê liệt và mất vị giác, liệu đây có phải là dấu hiệu cho thấy tôi đã chết rồi không?
Tôi, thực sự đã chết rồi! Thực sự bị người ta tước đi mạng sống rồi!
Không còn cơ thể để quay lại, cũng không còn đường trở về... giờ đây tôi đã trở thành một hồn ma lang thang trong vô định ư?
Bỗng có một giọng nói từ phương xa vọng lại.
"Hòa Hảo! Hòa Hảo! Có nghe thấy mình gọi cậu không? Mau tỉnh dậy đi!"
Tôi giật mình mở bừng hai con mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh trong tâm thế hoảng loạn.
Chẳng phải mình đã chết rồi sao?
Vậy... vì cớ gì mình ở đây?
Tôi nheo mày nhìn xung quanh, đây là một quán Café được trang trí theo phong cách cổ điển. Còn tôi đang ngồi cạnh máy pha chế, đứng sát sườn tôi là một cô gái trẻ đẹp cắt tóc tém. Cô ấy giơ tay hua hua trước mặt tôi vài cái.
"Sao thế? Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ à? Đêm qua thức khuya lắm hả?"
Tôi lắc đầu, người ngây ra vì vẫn chưa thích ứng với hoàn cảnh.
"Hay là cậu buồn do người đó đòi chia tay?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro