Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?
Có hai Âu Dương...
2024-10-17 14:37:14
Dòng suy nghĩ bị Tô Thanh Lam cắt phụt, tôi bèn dùng sắc mặt không tốt nhìn chị ta một hồi lâu.
Đến tột cùng, dưới lớp phấn son đẹp đẽ kia thực sự là Âu Dương Thành hay một ai khác trám chỗ vào?
Không biết có phải do cái nhìn của tôi chăm chú quá hay không, đột nhiên Tô Thanh Lam chuyển tầm nhìn, hai khóe mắt nheo lại, chĩa mũi dùi vào người tôi.
"Còn cô, mới sáng ra đã mặt ủ mày chau với cấp trên là thế nào?"
Tôi âm thầm hít một hơi, ăn nói độc địa thế này thì chỉ có thể là Âu Dương Thành mà tôi biết thôi. Người khác có dày công học theo cũng không thể nào bắt chước giống y như bản gốc được.
Nhưng tôi không thể cứ mãi im lặng nên chỉ có thể chột dạ quay mặt đi, lí nhí nói:
"Không có ạ, chị nhìn lầm rồi."
Câu hỏi của chị ta không ai trả lời nên chuyển hướng sang tôi phải không? Định tìm kiếm sự tồn tại hay gì?
Mãi một lúc sau, trợ lý Kỳ dùng biểu cảm bất đắc dĩ trình bày trước mặt Tô Thanh Lam:
"Chị Thanh Lam, đúng như chị nói vị này là cháu trai của chủ tịch. Sau này mọi quyền hành của công ty sẽ do cậu ấy đảm nhiệm, còn bây giờ cậu ấy xuống phòng chúng ta học tập và rèn luyện bản thân."
Tô Thanh Lam không bày tỏ ý kiến ngay, mắt vẫn đăm đăm nhìn tôi không buông.
Tự dưng tôi có một hoài nghi, liệu Âu Dương Thành tìm người giống mình là vừa để che mắt người ngoài vừa để tiện cho anh ta hành động dưới lốt Tô Thanh Lam?
Và đây không còn là hoài nghi của tôi nữa mà nó thành sự thật luôn rồi. Vì ánh mắt Tô Thanh Lam nhìn tôi giống hệt tối hôm đó...
Một ánh mắt tràn ngập sự điên cuồng và cố chấp, kèm theo một tia chiếm hữu.
Tôi rùng mình, lắc đầu quầy quậy, trách mình sợ bóng sợ gió.
Không đâu! Ở đây là công ty, anh ta dù có cuồng loạn đến mấy nhất định không xâm phạm tôi.
Bởi lẽ, thân phận và giới tính là thứ sẽ khiến Âu Dương Thành phải dè chừng, dù ít dù nhiều.
Tốt nhất nếu không phải việc quan trọng đừng dại trêu chọc anh ta làm gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Thanh Lam đột nhiên di chuyển tầm mắt, nhắm vào mục tiêu khác.
"Được, nếu cậu đã nói vậy tôi không lý nào ngăn cản. Chỉ là... Âu Dương thiếu gia, không biết cậu có cần người hướng dẫn không? Trước khi vào việc nên làm quen với môi trường một chút chứ?"
Bị đối phương điểm mặt chỉ tên, người đàn ông chậm chạp liếc mắt nhìn Tô Thanh Lam, thái độ vừa hờ hững vừa xa cách.
"Cảm ơn ý tốt của cô, tôi tự có tính toán"
Rồi lại chậm rãi nhìn sang tôi, ánh mắt lóe lên một cái gì đấy mà tôi không biết sau đó tùy ý nói một câu nhẹ bẫng nhưng mang sức nặng ngàn cân.
"Chọn cô ấy đi."
Gì thế này? Nằm không cũng trúng đạn là đây sao?
Tôi hốt hoảng, còn Tô Thanh Lam như muốn nổi khùng.
"Không được! Cậu chọn ai cũng được, riêng cô ấy thì không! Chẳng phải cậu thích mấy anh chàng đẹp mã sao? Để tôi giới thiệu vài người."
Âu Dương Thành "thế thân" không nhượng bộ:
"Không cần, tôi đã nói rồi tôi muốn cô ấy... làm người đồng hành với tôi."
Mắt thấy môi Tô Thanh Lam định mấp máy nói gì đó trong đầu tôi nảy ra một ý bèn chủ động tiến thân.
"Thật ra, không phải không được... Cảm ơn anh đã đề bạt tôi, tôi nhất định sẽ làm tốt vai trò bạn của mình."
Thà rằng chủ động trước một bước còn hơn là để hai người này đấu qua đấu lại với nhau khiến mọi người sinh lòng dị nghị.
Ai cũng biết Âu Dương Thành không hứng thú với phụ nữ nên chẳng một ai quan tâm tới tôi, nhưng Âu Dương Thành "giả" này thì tôi không chắc.
Tôi tính thăm dò, đã nhận một vai khó tôi muốn xem anh ta diễn có giống thật không.
"Hòa Hảo! Đừng có làm loạn!"
Không ngoài dự đoán Tô Thanh Lam phản đối, chị ta trừng tôi một cái rồi nói với Âu Dương Thành bằng tông giọng chỉ ba người chúng tôi nghe thấy được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu muốn làm gì? Định làm phản hả?"
Nhưng Âu Dương Thành chỉ nhún vai, không để Tô Thanh Lam vào mắt.
"Ai bảo cậu chủ nói để tôi toàn quyền quyết định? Cậu chủ, không thể trách tôi được! Như vậy là nuốt lời"
"Chết tiệt!" Tô Thanh Lam thấp giọng chửi thề.
Tôi vừa nghe thấy cái gì thế này?
Mắt vội đảo sang hai bên, thật trùng hợp không một ai đứng cạnh tôi. Cả Yến Nhi cũng thế, bình thường nó hay ríu rít bên tai tôi, còn giờ nó đang mải bắt chuyện với anh Hoàng Anh từ lúc nào tôi cũng chẳng hay biết.
Tảng đá trong lòng không hẹn chìm xuống, thật khéo cậu ấy không có ở đây... nếu không, bịa một lời giải thích thật không dễ dàng.
Mà Âu Dương Thành cũng có tâm thật, tìm một người hóa trang giống hệt mình đến 90% khiến ai nhìn vào cũng tin hai người không dính líu gì tới nhau. Nếu không phải sớm thành người trong cuộc tôi đã tin luôn rồi đó.
Bây giờ tôi càng chắc chắn hơn vào suy đoán của mình.
Tô Thanh Lam cần một Âu Dương Thành xuất hiện để che mắt thiên hạ. Nhân tiện đi theo Âu Dương Thành "giả" này tôi muốn biết trong hồ lô của hai người bán thuốc gì.
Liệu có đao to búa lớn đến mức hủy diệt thế giới?
"Vậy quyết định như vậy đi. Trong mấy ngày này, Hoà Hảo, em phụ trách dẫn dắt Âu Dương thiếu gia. Nếu có khó khăn gì cứ thoải mái trình bày với anh và chị Thanh Lam, nghe chưa?"
Tôi vui vẻ nhận lời. "Vâng!"
Thấy mọi việc sắp xếp đâu ra đấy, trợ lý Kỳ dặn dò thêm một câu nữa rồi mới rời đi.
"Không còn chuyện gì khác tôi xin phép. Còn mọi người vào việc giải tán đi."
Đợi mọi người tản ra hết tôi chủ động tiến đến chào hỏi Âu Dương Thành "giả":
"Không biết anh có thấy bất tiện ở đâu không để tôi giúp anh sắp xếp bàn làm việc nhé?"
Âu Dương Thành định nói gì đó nhưng Tô Thanh Lam cản lại, chị ta rất không vui liếc xéo thế thân của mình một cái.
"Nghiêm, đừng quên thân phận tôi đã cho cậu. Làm thì làm cho tốt vào, đừng để người ngoài nhìn vào rồi lại đánh giá này nọ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro