Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?
Có những việc n...
2024-10-17 14:37:14
Chị gái làm đổ ly nước lên thành quả của người khác không những không xin lỗi mà còn buông lời chế nhạo tôi.
"Làm gì à? Như cô thấy đấy, hậu quả của việc không nghe lời tiền bối thì sẽ có kết cục như thế nào đã trắng mắt ra chưa? Nếu ban đầu cô ngoan ngoãn nghe lời thì đâu ra nông nỗi như vậy."
Chị ta khoanh tay, đôi môi tô son màu đỏ đậm cong lên ra chiều thị uy.
"Tôi hủy tác phẩm của cô là còn nhẹ đó. Đổi lại là người khác, sớm bị đuổi cổ từ lâu rồi!"
Tôi ôm tập bản thảo vào lòng, đỏ mắt nhìn người vừa phá hủy công sức mấy ngày trời tôi bỏ ra. Biết là sẽ bị gây khó dễ nhưng tôi không nghĩ tới mình lại gặp phải hạng quá quắt thế này.
"Dù em không nghe lời nhưng chị không có quyền làm vậy, chị có thể nói nhẹ nhàng hơn kia mà... Mà đây, chị vô lý gây rối em lại nghĩ chị đang kiếm chuyện với..."
Không để tôi nói hết, người phụ nữ chanh chua giơ tay tặng tôi một cái bạt tai như trời giáng lên má.
"Im miệng! Cô nghĩ mình là ai để tôi phải đi kiếm chuyện hả? Cô tự đánh giá mình cao quá rồi đấy."
Khi không bị ăn một cái tát vô cớ lên mặt, tôi không tiếp tục nhẫn nhịn nữa mà vùng lên.
Nhưng trước khi tôi hành động, một giọng nói nghiêm nghị đã cắt ngang tất cả.
"Chuyện lộn xộn gì ở đây thế này?"
Người đi vào là Tô Thanh Lam, trưởng phòng thiết kế. Đi sau cô ấy là trợ lý Kỳ, cánh tay phải đắc lực của Tô Thanh Lam trong lời đồn.
Tôi bối rối cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người phụ nữ có gương mặt sắc sảo kia.
Vì lần đầu gặp mặt tôi không may đắc tội với Tô Thanh Lam, chắc chắn chị ta sẽ nhân cơ hội ghi thù tôi. Hoặc có thể sau khi bị trách mắng xong, tôi sẽ bị đuổi ra khỏi đây là kết cục không thể tránh khỏi.
Nghĩ tới đây, hai cánh môi nhỏ bé càng ngậm chặt lại, dáng vẻ không dám phản kháng chắc nhìn trông hèn mọn lắm.
Thấy tôi im lặng cam chịu, chị gái chanh chua nhanh chân cáo trạng trước.
"Chị Thanh Lam, chị không biết đâu con bé thực tập này không hề biết nghe lời là gì. Em sai cô ta có chút việc mà không chịu làm, đã vậy còn phản kháng nữa chứ. Bọn trẻ gen z thời nay ấy à, ăn sung mặc sướng quá nên quên mất giá trị của lao động, hở một tí là không chịu làm."
Bà chị gái đó còn định tuôn thêm một tràng bla bla nhưng Tô Thanh Lam giơ bàn tay lên, ra hiệu chị ta giữ im lặng.
"Cô là thực tập sinh mới đến?"
"Chị Thanh Lam hỏi còn không mau trả lời?"
Lần này là trợ lý Kỳ can ngăn.
"Thục Oanh, không đến lượt cô chen miệng vào." Rồi quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt khích lệ.
"Em gái nhỏ, em đừng sợ mau trả lời câu hỏi của trưởng phòng đi."
Biết không thể mãi im lặng, tôi trả lời một cách thành thật:
"Vâng, em là thực tập sinh mới đến."
Sau đó không dám nói thêm nửa lời thừa thãi nào, tiếp tục cúi đầu nhìn mũi giày dưới chân.
Tuy không nhìn Tô Thanh Lam nhưng tôi đoán chị ta đang bất bình nhìn tôi, đôi bàn tay mảnh khảnh khoanh lại như thể sự kiên nhẫn của chị ta sắp bị làm cho cạn kiệt. Vì lẽ vậy giọng nói có phần chói tai hơn lúc bình thường?
"Người mới? Tuy cô là người mới nhưng quy tắc tối thiểu trong phòng ban này cũng phải biết chứ. Ngày đầu nhận việc chắc đã đọc qua rồi phải không?"
"Đúng thế chị Thanh Lam, ngày đầu con bé này đến thực tập chính em là người phát nội quy cho nó đọc cùng với một đứa khác nữa. Trí nhớ em tốt lắm, không có chuyện nhớ sai được." Tuy đã bị trợ lý Kỳ nhắc nhở qua nhưng Thục Oanh vẫn quen thói, đứng bên cạnh nói chêm vào dăm ba câu.
Và đương nhiên, trợ lý Kỳ không hề bỏ qua cho chị ta rồi. Tôi có nghe qua một số lời bàn tán từ Nhi, trợ lý Kỳ và Thục Oanh vốn chẳng ưa gì nhau. Lúc nào cũng ở trong thế nước với lửa đối chọi nhau gay gắt. Một kẻ thì ưa nịnh nọt, người kia đi lên bằng thực lực chân chính nên không ưa nhau là phải.
Mà nhắc tới con bé này, không biết nó đang chạy đi đâu mất tiêu.
"Thục Oanh, tôi đã nhắc nhở cô thế nào? Chị Thanh Lam còn chưa hỏi đến, cô đã vội vã cướp lời là có ý gì? Trong lòng cô không coi trọng lượng lời chị Thanh Lam nói ra gì phải không?"
"Anh đừng có nói láo!"
Tô Thanh Lam bực bội quát lớn: "Im lặng hết cho tôi!"
Chị ta trừng mắt nhìn hai người rồi lại trừng mắt nhìn sang tôi.
"Các người không cần nói thêm điều thừa thãi nào hết, ai sai ai đúng tôi tự biết nhìn. Còn cô, theo tôi đến bàn làm việc."
Tự dưng bị điểm mặt chỉ tên, tôi ngẩng phắt đầu, ấp úng chỉ tay vào mặt mình.
"Chị... chị cho gọi em ạ?"
"Chả lẽ tôi gọi không khí?"
Hoang mang đi theo sau Tô Thanh Lam qua bàn làm việc, tôi dừng lại, chờ cơn thịnh nộ sắp đổ lên đầu mình. Nhưng không, Tô Thanh Lam không hề mắng như tôi tưởng tượng mà chỉ tay vào tập bản thảo tôi đang ôm khư khư trong lòng.
"Mấy hôm nay không giao việc cho cô thật đàng hoàng, cô có làm việc nghiêm túc không đấy?"
"Dạ?"
"Tôi hỏi cô làm việc đến đâu rồi?" Chị ra mất kiên nhẫn quát lớn.
Bị dột nhiên quát lớn, tôi sợ hãi co rúm người lại. Bẩm sinh là người lành tính, lại chưa bị ai lớn giọng hét vào mặt bao giờ nên tôi không tránh khỏi có chút run rẩy.
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tôi lấy hết sức bình sinh trả lời Tô Thanh Lam:
"Thực ra là có ạ! Vì không có ai giao việc cho bọn em làm..."
Tôi biết rằng hành vi khúm núm của mình có thể khiến cấp trên chán ghét nhưng tôi vẫn làm. Bởi tôi biết, có như vậy thì mới mong được sống yên ở đây.
"Cho nên... toàn bộ thời gian em đều dành ra để đi tìm linh cảm và thiết kế. Ngoài ra, em còn..."
Tôi dừng lại khi Tô Thanh Lam ra hiệu im lặng, chẳng có lẽ câu trả lời của tôi không khiến chị ta hài lòng?
"Làm gì à? Như cô thấy đấy, hậu quả của việc không nghe lời tiền bối thì sẽ có kết cục như thế nào đã trắng mắt ra chưa? Nếu ban đầu cô ngoan ngoãn nghe lời thì đâu ra nông nỗi như vậy."
Chị ta khoanh tay, đôi môi tô son màu đỏ đậm cong lên ra chiều thị uy.
"Tôi hủy tác phẩm của cô là còn nhẹ đó. Đổi lại là người khác, sớm bị đuổi cổ từ lâu rồi!"
Tôi ôm tập bản thảo vào lòng, đỏ mắt nhìn người vừa phá hủy công sức mấy ngày trời tôi bỏ ra. Biết là sẽ bị gây khó dễ nhưng tôi không nghĩ tới mình lại gặp phải hạng quá quắt thế này.
"Dù em không nghe lời nhưng chị không có quyền làm vậy, chị có thể nói nhẹ nhàng hơn kia mà... Mà đây, chị vô lý gây rối em lại nghĩ chị đang kiếm chuyện với..."
Không để tôi nói hết, người phụ nữ chanh chua giơ tay tặng tôi một cái bạt tai như trời giáng lên má.
"Im miệng! Cô nghĩ mình là ai để tôi phải đi kiếm chuyện hả? Cô tự đánh giá mình cao quá rồi đấy."
Khi không bị ăn một cái tát vô cớ lên mặt, tôi không tiếp tục nhẫn nhịn nữa mà vùng lên.
Nhưng trước khi tôi hành động, một giọng nói nghiêm nghị đã cắt ngang tất cả.
"Chuyện lộn xộn gì ở đây thế này?"
Người đi vào là Tô Thanh Lam, trưởng phòng thiết kế. Đi sau cô ấy là trợ lý Kỳ, cánh tay phải đắc lực của Tô Thanh Lam trong lời đồn.
Tôi bối rối cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người phụ nữ có gương mặt sắc sảo kia.
Vì lần đầu gặp mặt tôi không may đắc tội với Tô Thanh Lam, chắc chắn chị ta sẽ nhân cơ hội ghi thù tôi. Hoặc có thể sau khi bị trách mắng xong, tôi sẽ bị đuổi ra khỏi đây là kết cục không thể tránh khỏi.
Nghĩ tới đây, hai cánh môi nhỏ bé càng ngậm chặt lại, dáng vẻ không dám phản kháng chắc nhìn trông hèn mọn lắm.
Thấy tôi im lặng cam chịu, chị gái chanh chua nhanh chân cáo trạng trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị Thanh Lam, chị không biết đâu con bé thực tập này không hề biết nghe lời là gì. Em sai cô ta có chút việc mà không chịu làm, đã vậy còn phản kháng nữa chứ. Bọn trẻ gen z thời nay ấy à, ăn sung mặc sướng quá nên quên mất giá trị của lao động, hở một tí là không chịu làm."
Bà chị gái đó còn định tuôn thêm một tràng bla bla nhưng Tô Thanh Lam giơ bàn tay lên, ra hiệu chị ta giữ im lặng.
"Cô là thực tập sinh mới đến?"
"Chị Thanh Lam hỏi còn không mau trả lời?"
Lần này là trợ lý Kỳ can ngăn.
"Thục Oanh, không đến lượt cô chen miệng vào." Rồi quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt khích lệ.
"Em gái nhỏ, em đừng sợ mau trả lời câu hỏi của trưởng phòng đi."
Biết không thể mãi im lặng, tôi trả lời một cách thành thật:
"Vâng, em là thực tập sinh mới đến."
Sau đó không dám nói thêm nửa lời thừa thãi nào, tiếp tục cúi đầu nhìn mũi giày dưới chân.
Tuy không nhìn Tô Thanh Lam nhưng tôi đoán chị ta đang bất bình nhìn tôi, đôi bàn tay mảnh khảnh khoanh lại như thể sự kiên nhẫn của chị ta sắp bị làm cho cạn kiệt. Vì lẽ vậy giọng nói có phần chói tai hơn lúc bình thường?
"Người mới? Tuy cô là người mới nhưng quy tắc tối thiểu trong phòng ban này cũng phải biết chứ. Ngày đầu nhận việc chắc đã đọc qua rồi phải không?"
"Đúng thế chị Thanh Lam, ngày đầu con bé này đến thực tập chính em là người phát nội quy cho nó đọc cùng với một đứa khác nữa. Trí nhớ em tốt lắm, không có chuyện nhớ sai được." Tuy đã bị trợ lý Kỳ nhắc nhở qua nhưng Thục Oanh vẫn quen thói, đứng bên cạnh nói chêm vào dăm ba câu.
Và đương nhiên, trợ lý Kỳ không hề bỏ qua cho chị ta rồi. Tôi có nghe qua một số lời bàn tán từ Nhi, trợ lý Kỳ và Thục Oanh vốn chẳng ưa gì nhau. Lúc nào cũng ở trong thế nước với lửa đối chọi nhau gay gắt. Một kẻ thì ưa nịnh nọt, người kia đi lên bằng thực lực chân chính nên không ưa nhau là phải.
Mà nhắc tới con bé này, không biết nó đang chạy đi đâu mất tiêu.
"Thục Oanh, tôi đã nhắc nhở cô thế nào? Chị Thanh Lam còn chưa hỏi đến, cô đã vội vã cướp lời là có ý gì? Trong lòng cô không coi trọng lượng lời chị Thanh Lam nói ra gì phải không?"
"Anh đừng có nói láo!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Thanh Lam bực bội quát lớn: "Im lặng hết cho tôi!"
Chị ta trừng mắt nhìn hai người rồi lại trừng mắt nhìn sang tôi.
"Các người không cần nói thêm điều thừa thãi nào hết, ai sai ai đúng tôi tự biết nhìn. Còn cô, theo tôi đến bàn làm việc."
Tự dưng bị điểm mặt chỉ tên, tôi ngẩng phắt đầu, ấp úng chỉ tay vào mặt mình.
"Chị... chị cho gọi em ạ?"
"Chả lẽ tôi gọi không khí?"
Hoang mang đi theo sau Tô Thanh Lam qua bàn làm việc, tôi dừng lại, chờ cơn thịnh nộ sắp đổ lên đầu mình. Nhưng không, Tô Thanh Lam không hề mắng như tôi tưởng tượng mà chỉ tay vào tập bản thảo tôi đang ôm khư khư trong lòng.
"Mấy hôm nay không giao việc cho cô thật đàng hoàng, cô có làm việc nghiêm túc không đấy?"
"Dạ?"
"Tôi hỏi cô làm việc đến đâu rồi?" Chị ra mất kiên nhẫn quát lớn.
Bị dột nhiên quát lớn, tôi sợ hãi co rúm người lại. Bẩm sinh là người lành tính, lại chưa bị ai lớn giọng hét vào mặt bao giờ nên tôi không tránh khỏi có chút run rẩy.
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tôi lấy hết sức bình sinh trả lời Tô Thanh Lam:
"Thực ra là có ạ! Vì không có ai giao việc cho bọn em làm..."
Tôi biết rằng hành vi khúm núm của mình có thể khiến cấp trên chán ghét nhưng tôi vẫn làm. Bởi tôi biết, có như vậy thì mới mong được sống yên ở đây.
"Cho nên... toàn bộ thời gian em đều dành ra để đi tìm linh cảm và thiết kế. Ngoài ra, em còn..."
Tôi dừng lại khi Tô Thanh Lam ra hiệu im lặng, chẳng có lẽ câu trả lời của tôi không khiến chị ta hài lòng?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro