Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Tô Thanh Lam th...

2024-10-17 14:37:14

Tôi chết lặng.

"Nhưng thưa chị, tôi thích đàn ông!"

"Tôi không thuộc giới tính thứ ba hoặc đồng tính luyến ái, nếu chị muốn tìm đối tượng để yêu đương cùng giới... phiền chị, tìm người khác đi ạ!"

Nói đến câu cuối, tôi gần như gắn giọng. Rồi đứng chôn chân tại chỗ, im lặng bình tĩnh quan sát phản ứng của Tô Thanh Lam.

Nhưng tôi đợi rất lâu, thậm chí có vài người khách qua lại nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hiếu kỳ mà chị ta chậm chạp mãi không phản ứng.

Rốt cuộc sâu trong đáy mắt màu hạt dẻ ấy đang suy nghĩ gì?

Là sẽ buông tha tôi? Coi nụ hôn vừa rồi là tai nạn đúng không?

Mùi rượu nhàn nhạt vẫn quanh quẩn nơi đầu môi chót lưỡi, có thể chị ta uống say nên hồ đồ thật... chứ không cố tình đâu?

Tôi thử ngước lên nhìn...

Khuôn mặt xinh đẹp vốn tĩnh lặng như nước vẫn như cũ, không một thứ nào có thể tác động.

Thất vọng, tôi lại tiếp tục nhìn mũi giày dưới đất.

Hóa ra chỉ có mình tôi là nghĩ nhiều. Một việc người ta không xem trọng còn mình giãy nảy lên như kẻ điên.

Thật mất mặt!

Cho đến khi tôi mất hết kiên nhẫn, định bỏ đi thì Tô Thanh Lam đường đột

nắm lấy cổ tay tôi, kéo sang một phòng bao khác.

"Aaa! Chị kéo tôi vào đây làm gì? Bỏ ta ra! Chị đang làm đau tôi đấy!"

Nhưng mặc cho tôi bài xích, chị ta không nói năng nửa chữ đẩy tôi vào góc phòng, đóng sầm cửa lại.

Ánh sáng được tạo ra từ khe hở của cánh cửa vì thế mà biến mất không vết tích.

Đột nhiên bị đẩy vào một không gian kín như bưng khiến tôi nhất thời rơi vào cơn hoảng loạn, không nhịn được kêu cứu:

"Có ai không? Ở đây có bắt cóc! Cứu tôi ưm... Ưm!"

"Suỵt! Im lặng!"

Tô Thanh Lam một tay vừa bịt miệng tôi, một tay chế trụ cả hai cánh tay đang vung loạn xạ trên người tôi, miệng nói lời đe dọa:

"Nếu cô còn không biết điều tôi không ngại làm những điều quá đáng hơn ngay tại đây."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi sợ hãi co rúm người lại, không cả dám nhúc nhích hay cử động nhẹ, gật đầu ra hiệu đã nghe hiểu.

Lúc này, mắt tôi dần thích ứng với bóng tối nên nhìn cái gì cũng rõ hơn, mới cả gan ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt lạnh lùng kia, cầu chị ta buông tay.

Nhận được tín hiệu, Tô Thanh Lam không vội thả tôi ngay. Chị ta bình tĩnh quan sát tôi từ đầu tới chân, rồi lại quét lên mặt tôi, nghiên cứu tìm tòi.

"Gật đầu? Vậy là cô sẽ nghe lời tôi chứ?"

Gật đầu cái thứ hai.

"Cô sẽ không là lên và nói chuyện này với người thứ ba, cô có làm được điều này không?"

Cái gật đầu thứ ba khá mạnh, nhưng bao gồm cả sự hứa hẹn... hứa không nuốt lời.

"Được, tôi tin tưởng cô một lần, nếu cô làm trái tôi không chắc mình sẽ không làm gì cô đâu."

Tôi rùng mình ớn lạnh, ý chị ta là sẽ giết tôi nếu tôi không ngoan sao?

Tô Thanh Lam giữ đúng lời đã hứa thả tôi ra.

Ngay khi vừa được tự do, tôi ngã quỵ dưới đất, chân không tự chủ run lên và tê dại, chẳng thể gượng dậy lên được.

Có lẽ áy náy hoặc là thấy bộ dạng tôi quá chật vật, chị ta cúi xuống nâng người tôi lên.

Tới khi đứng vững, tôi giật mình phát hiện một việc vô cùng quan trọng.

Tô Thanh Lam cao tới mức này ư? Tôi có đứng cạnh cũng chỉ đến ngang ngực chị ta thôi.

Chị ta khá cao, cao gần 1m9 lận...

Sao tận giờ tôi mới nhận ra chiều cao giữa chúng tôi chênh lệch nhiều tới vậy?

Là tôi không để tâm, hay là... chị ta che giấu quá kỹ?

Với lại... mấy cơ bắp trên cánh tay đó là sao?

Trưởng phòng yêu kiều mà tôi biết cũng có cơ bắp á?

Mình có nhớ nhầm hoặc bỏ sót chi tiết nào không?

Như để minh chứng cho sự hoài nghi của tôi, Tô Thanh Lam với tay bật đèn. Phòng bao ngay lập tức sáng bừng phủ lên hai người...

Vì ánh sáng quá chói, tôi lấy tay che mắt. Cho tới khi mắt tôi thích ứng với nguồn sáng đột ngột, tôi đã thấy một "diện mạo thật sự" của Tô Thanh Lam.

Tôi há miệng, mắt trợn trừng...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cái quỷ yêu gì đang diễn ra thế này?

Chị ta... không, phải gọi là "anh ta" mới đúng!

Hai cánh tay đều có cơ bắp ngồn ngộn của người siêng tập gym lâu năm. Vai rộng, eo thon, đôi chân dài săn chắc khỏe khoắn và rắn rỏi. Bộ váy Tô Thanh Lam đang mặc trên người có vài chỗ rách toạc ra vì không còn vừa với cơ thể lực lưỡng đó nữa.

Với một cơ thể xảy ra nhiều biến hóa, Tô Thanh Lam mặt không đổi sắc, bình thản tẩy trang lớp make up đậm.

Vài phút trôi qua, sau khi tẩy trang xong, dung mạo thật của Tô Thanh Lam xuất hiện trước mặt tôi.

"Anh ta" lắc lư bông tẩy trang, nhướng mày thăm dò tôi.

"Sao hả? Nhìn thấy bộ dạng thật của tôi cô có đổi ý không? Vậy giờ chúng ta có thể yêu đương nhau được chứ?"

Tô Thanh Lam vừa hỏi vừa từ tốn lại gần. Mỗi một bước chân của anh ta dậm xuống sàn nhà, tim đập nhanh hơn một nhịp vì hồi hộp vì sợ hãi.

Tới khi dừng lại trước mặt tôi, bàn tay rắn chắc kia từ từ nâng lên vuốt nhẹ cằm tôi một cách mạnh bạo.

Còn tôi...

Tôi chết trân nhìn người phụ nữ nay đã biến thành đàn ông, trong lòng trăm mối cảm xúc nhổn ngang khó nói thành lời.

"Thế nào? Bị đơ luôn rồi hả?"

Tôi dãy giụa.

"Không phải, tôi chỉ ngạc nhiên thôi. Cũng giống như việc đột nhiên nhìn thấy UFO ngoài cửa sổ, có thảng thốt có ngạc nhiên nhưng sau đó lại thấy bình thường."

Sau đó tôi bổ

sung thêm một câu:

"Trên đời này không thiếu chuyện lạ, nếu có, họa chăng nó chưa có cơ hội để xảy ra thôi."

Không hiểu tại sao lúc này tôi bình tĩnh đến thế, phải chăng việc xuyên đến thế giới song song này đã làm tôi chai lỳ cảm xúc và dễ chấp nhận hơn?

Có lẽ thực sự là thế thật...

Bỗng nhớ ra một điều, tôi hỏi Tô Thanh Lam người đang bất động đứng im nhìn tôi chăm chú:

"Tô Thanh Lam, anh là ai vậy? Tại sao anh giả nữ và tiếp cận tôi?"

"Lâu ngày tiếp xúc, chưa đủ để cô nhận ra tôi?"

Hả? Nhận ra cái gì cơ? Tôi và anh ta trước kia từng gặp nhau? Sao trong trí nhớ của tôi không có người này? Nếu từng gặp phải lưu một chút ấn tượng mới đúng chứ, còn đây thì trống trơn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Số ký tự: 0