Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Truy hỏi

2024-10-17 14:37:14

"Trong thời gian tới đây khi chưa có ai điều chuyển sang đây làm chức trưởng phòng, cậu Âu Dương sẽ là người phụ trách một số dự án bên phòng chúng ta. Trong quá trình làm việc không tránh khỏi sự sai sót, mong mọi người nhiệt tình giúp đỡ cậu ấy."

Tôi nghe xong, không nhịn được bĩu môi một cái.

Đi công tác là giả, lấy cớ trở về thân phận của mình mới là thật.

Người giàu cũng lắm chiêu trò, cái gì không giải quyết được thì cứ đẩy ra nước ngoài là xong.

Còn hậu quả, sẽ có người ở lại thu dọn tàn cục đâu ra đấy.

Nhưng mấy lời trên chỉ là suy nghĩ có phần tiêu cực thôi. Cơ mà đất nước mình không phân giàu nghèo hay giai cấp, nói mấy lời này ra người khác nghe được không khéo lại bảo mình giở thói ghen tị vì không bằng người.

Với lại Tô Thanh Lam nào phải người bình thường, chị ta vốn dĩ là Âu Dương Thành núp bóng dưới thân phận là một người phụ nữ trưởng thành. Còn tại làm sao có nhân vật này, mấy ai biết được sự thật?

Bây giờ dùng cái cớ đưa một người không có thật ra nước ngoài, Âu Dương Thành ở trong nước chẳng phải đường đường chính chính quay trở lại vị trí ban đầu sao?

Mặc dù đây chỉ là một chức trưởng phòng tạm thời, nhưng ngày sau ai chả biết anh ta sẽ phất lên như diều gặp gió.

Thật là một mũi tên trúng hai đích!

"Hòa Hảo!"

Đang yên đang lành đột nhiên bị gọi tên, tôi giật mình "Dạ!" một tiếng.

Trợ lý Kỳ lạnh nhạt nhìn tôi, sau đấy tiếp tục phân phó:

"Từ hôm nay em không cần hướng dẫn cậu ấy nữa mà tiếp tục làm việc của mình đi."

Câu thông báo này vừa nói xong, mọi người bèn chụm đầu vào nhau rì rầm bàn tán.

Người thứ nhất nhìn tôi đầy vẻ hiếu kỳ: "Sao lại cho con bé ra rìa nhỉ? Chẳng phải hai người họ đang có gian tình?"

Người thứ hai gật đầu đồng tình: "Đúng thế, sáng nay cô cũng nhìn thấy bài đăng à?"

Người thứ ba tham gia bàn luận với vẻ tiếc hận: "Thiếu gia công ty chúng ta không còn thích đàn ông nữa sao? Vậy thì couple của tôi bị chìm rồi?"

"Chuyến này không chìm cũng phải chìm! Tôi nhìn ảnh trông không giống đang giả vờ, mọi người có để ý ánh mắt Âu Dương thiếu nhìn Hảo không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Có, nói họ không hẹn hò mới không đáng tin! Nhưng con bé đấy có gì hay mà lọt vào mắt xanh của Âu Dương thiếu nhỉ?"

"Chẳng lẽ tiêu chuẩn chọn vợ chọn người yêu của giới nhà giàu giờ thấp đến vậy à? Không môn đăng hộ đối cũng có thể bước chân vào cánh cửa nhà hào môn?"

Sau đó là những lời bàn tán còn ác ý hơn mấy người này rất nhiều nhưng tôi không mấy để tâm, trầm lặng cúi đầu nhìn hoa văn dưới sàn nhà mong tìm thêm ý tưởng sáng tạo.

Đám đông bàn tán quá loạn, trợ lý Kỳ liền lớn tiếng quát:

"Trật tự! Mọi người im lặng chút được không? Đây là công ty không phải cái

chợ mọi người thích bàn tán thì bàn tán. Tập trung vào chuyên môn của mình đi!"

Rồi quay sang tôi dò hỏi:

"Em có ý kiến không hả Hảo?"

Tôi nào dám bảo không? Tôi còn mừng không kịp ấy chứ.

"Vâng, em không có ý kiến. Toàn bộ đều nghe theo sự sắp xếp của anh"

"Tốt! Không còn chuyện gì khác, mọi người giải tán đi!"

Đợi cho đến lúc trợ lý Kỳ đi ra khỏi phòng, mọi người không chịu tản đi ngay mà nhìn tôi với muôn vàn biểu cảm: ghét có, ngưỡng mộ có, ghen tị cũng có,... nhưng tôi chẳng hề để tâm, thản nhiên quay trở về bàn làm việc.

Giám sát viên đi ngang qua, nhìn qua cửa kính thấy đám đông tụ tập liền đi vào quát:

"Sao vẫn còn đứng đây hết với nhau thế này? Không định làm việc à?"

Cả đám không ai bảo ai tự động tản ra, về chỗ ngồi nghiêm túc làm việc. Nhưng chốc chốc lại trộm nhìn tôi như nhìn một sinh vật lạ.

Tôi hết nói nổi, mặt mày vẫn tỉnh bơ như chuyện chẳng hề liên quan đến mình.

Ai thích nhìn thì nhìn, đây đếch quan tâm!

***

Như đã hẹn từ trước, đến giờ nghỉ trưa...

Mặt mày Nhi nghiêm trọng nhìn tôi từ tốn nhai cơm rồi lại nhìn tôi nuốt miếng cơm xuống cổ họng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đợi một lúc lâu không thấy tôi có phản ứng, nó sốt ruột đặt mạnh đôi đũa xuống bàn.

"Mày nói đi! Rốt cuộc chuyện xảy ra từ bao giờ? Sao mày không chịu kể cho tao nghe?"

Tôi thản nhiên bỏ miếng thịt gà vào miệng, nhai nuốt xong mới nói:

"Tao có kể mày đâu có tin. Cho nên tao kể làm gì?"

Yến Nhi bị tôi làm cho đuối lý, nó hậm hực cầm đũa lên nhưng không gắp một miếng nào cả.

"Mày nói đúng, nếu tạo của ngày thường mày có kể chuyện này ra tao cũng không tin vì nó quá sức tưởng tượng của tao."

"Nhưng chí ít mày còn có tao là bạn mà Hảo!"

Bàn tay đang gắp thức ăn dừng khoảng chừng 5 giây rồi lại tiếp tục.

Suất cơm công ty nhạt nhẽo nhưng vẫn phải ăn... Ăn để còn sống, để còn tồn tại.

Dường như biểu tình vô cảm trên mặt tôi quá khoa trương nên Yến Nhi thôi không tức giận nữa, mà ngược lại nó thấy bất an.

Nó vừa nói vừa lay nhẹ vai tôi với hy vọng tôi chịu mở miệng:

"Mày nói gì đi chứ? Cứ im lặng mãi tao sợ!"

"Không có gì. Chỉ là tạo không biết bắt đầu từ đâu. Có lẽ là... mọi chuyện khởi đầu từ cái hôm tao với mày đi quán bar ấy."

Nhi bị câu trả lời của tôi làm cho kinh sợ. "Gì cơ?"

"Cái hôm tao về sau mày cả một đêm ý, nhớ không? Chẳng lẽ lúc vào quán bar mày không có ấn tượng?" Tôi nghi hoặc dò hỏi, vì đêm đó chính Nhi đã nằng nặc đòi tôi đi cùng nên không thể nào có chuyện nó chóng quên được.

"Tao nhớ, rất nhớ là đằng khác. Vì hôm đó cả một đêm mày không về, tao gọi chục cuộc thì cả chục cuộc mày không nghe cũng không gọi lại. Đã thế trạng thái mày trông rất tệ, như là gặp chuyện bất trắc đến nơi ý..."

Nói đến đây Nhi bỗng dừng lại vì nhớ ra một chi tiết nó hay những người khác nghe xong đã bỏ quên.

"Đừng nói với tao là, ngay tại đêm đó mày đã gặp Âu Dương Thành đấy nhé?"

"Không những gặp mà còn lên giường chơi trò xếp hình với nhau cả đêm"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Số ký tự: 0