Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Cầm Đình An là...

2025-01-03 01:30:20

Nghe xong sắc mặt Cầm Đình An lập tức từ hậm hực chuyển sang rạng rỡ khi nhận ra người trước mặt mình đích thực là Thẩm Ly.Lần này hắn chủ động nhào tới ôm Thẩm Hi Dao

Cẩm Đình An khóc lóc kể lễ:"Tớ khổ quá mà,tớ là trai thẳng mà lại phải xuyên vào tên đoạn tụ Cầm Đình An này.Hu hu,cậu sướng quá rồi..."

Thẩm Hi Dao vỗ vỗ vai hắn, cười nói:"Được làm nhân vật chính thì chẳng phải tốt quá rồi sao?Chả buồn cho tớ, làm nhân vật phản diện chết không toàn thây đây này"

Cầm Đình An càng khóc to hơn:"Tớ đã nói rồi,tớ là trai thẳng,tớ thích con gái,không thích tên Hà Sở Tiêu kia đâu!

Còn nữa,tên Mộ Khuynh Tâm vô cùng bất thường,tớ không muốn ở lại đây thêm chút nào đâu"

Những lời than vãn đó của Cầm Đình An về Hà Sở Tiêu thì Thẩm Hi Dao có thể hiểu.Cầm Đình An trước nay đều không thích tiếp xúc với con trai,vậy nên hắn chỉ mới có y là người bạn thân khác giới duy nhất. Nhưng về Mộ Khuynh Tâm thì đúng là vạn câu hỏi khó có thể giải thích được

Mộ Khuynh Tâm dù có nổi tiếng là sống ẩn dật khó gần,song hắn vẫn rất điềm đạm và đứng đắn,sống có nguyên tắc rõ ràng,nói chung là một vị tông chủ sáng giá.Đặt biệt là chưa từng nghe hắn đối xử tệ bạc với đệ tử của mình bao giờ

Thẩm Hi Dao hỏi:"Hắn đánh cậu hả?Yên tâm,nếu hắn đánh cậu thì tớ sẽ san bằng cả Mạn Đàm Tông luôn"

Cầm Đình An lắc đầu:"Không phải, lý do là vì hắn ánh của hắn nhìn tớ rất kì lạ"

Thẩm Hi Dao khó hiểu, hỏi:"Kì lạ chỗ nào?"

Cầm Đình An nói:"Ánh mắt hắn nhìn tớ quái lạ lắm,cứ như muốn ăn tươi nuốt tớ vậy"

Lông mày Thẩm Hi dao khẽ nhíu lại, nói:"Cậu bị điên hả? Tên họ Mộ kia bị mù mà?"

Lời nói vừa thốt ra thì y lại cảm thấy không ổn.Người dùng bịt mắt rất có nhiều lý do khác nhau chứ không nhất thiết phải bị mù

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có thể là người ta thích làm việc này vì tính thẩm mĩ cao,những người như vậy thường sử dụng vải mỏng để dễ dàng nhìn xuyên qua bên ngoài

Hoặc cũng có khả năng do tu ngoại đạo,trong một số bộ phim có nhắc tới. Ảnh hưởng từ ma đạo có thể tính mạng,một khi mở bịt mắt ra thì sẽ lập tức chết ngay tại chỗ

Còn lý do nữa là mù thật,nhưng vì không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình nên dùng vải bịt mắt lại. Thường chỉ có người địa vị cao,muốn bảo vệ danh tiếng mới dùng cách này

Với câu trả lời của Cầm Đình An thì khả năng thứ nhất có xác xuất cao hơn.Thẩm Hi Dao lay vai Cầm Đình

An,nghiến răng nói:"Vậy là tên kia giả vờ mù hả?Được lắm,dám lừa hết bách gia tiên môn luôn, tớ sẽ đi bạch trần..."

Cầm Đình An chen vào:"Cậu đánh lại hắn không mà bày đặt,còn nữa,chuyện mù hay không cũng kệ hắn đi. Cậu mà đánh hắn thì coi chừng hắn trút giận lên người tớ đó!"

Dừng lại trong thoáng chốc,hắn nói tiếp:"Ây, nói chung là mau mang tớ về Áng Ngọc Phong đi,tớ có cảm giác nếu cứ tiếp tục ở đây thì tớ toang mất!"

Thẩm Hi Dao bế Cầm Đình An lên, mỉm cười nói: "Được được,tớ biết cậu thích Hà Sở Tiêu lắm mà. Từ từ thôi, kiểu gì mà chẳng gặp định mệnh của đời mình chứ"

Bị chọc khiến mặt Cầm Đình An đỏ như trái cà chua,hắn bĩu môi nói:"Cậu quá đáng lắm,thừa biết tớ không thích tiếp xúc với đàn ông rồi mà!

Nụ cười trên môi Thẩm Hi Dao vẫn được giữ nguyên.Ban đầu vốn tưởng sẽ được gặp một Cầm Đình An như trong tiểu thuyết miêu tả,không ngờ lại gặp phải bạn thân xuyên không đến

Đương nhiên cảm xúc có hơi thất vọng nhưng rồi lại cảm thấy vui vẻ mà ấm áp vì mình sẽ không còn cô đơn khi ở thế giới này nữa

Thẩm Hi Dao định mở miệng chọc thêm vài lời nhưng đột nhiên lại nhớ ra, Mộ Khuynh Tâm dễ gì cho y đem Cầm Đình An đi đến như vậy!

Đệ tử đã lọt vào mắt các môn phái lớn tức là họ đủ các phẩm chất và năng lực mà môn phái đó đặt ra,mà nhân tài thì không phải bó rau mua ngoài chợ nên hiếm vô cùng

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Việc môn phái này xin đệ tử của môn phái khác về là chuyện nực cười và hoang đường cực kỳ.Mộ Khuynh Tâm nghe xong mà không đuổi thẳng cổ y là may lắm rồi.Mà cho dù hắn ta có đồng ý thì tin tức này cũng sẽ lan truyền khắp tu chân giới cho xem

Thẩm Hi Dao có chút lưỡng lự, nói:"Nhưng tớ không biết mở lời với Mộ Khuynh Tâm như thế nào"

Cầm Đình An nói:"Chỉ cần nói tớ muốn theo cậu là được rồi.Mau đi đi"

Thẩm Hi Dao ngập ngừng:"Để tớ hỏi thử.Cậu ngồi trong đây đi"

Nói xong y đặt Cầm Đình An lên giường. Vừa quay người đi chưa được mấy bước thì ống tay áo bị kéo về.Cầm

Đình An với tay nói:"Cho tớ theo nữa"

Thẩm Hi Dao xoa đầu hắn,nói:"Lo ở đây đi,đừng quậy phá"

Cầm Đình An ngây người,mất một lúc lau sau mới kịp phản ứng.Mà khi hắn phản ứng lại thì Thẩm Hi Dao đã ra ngoài rồi,cánh cửa đã đóng lại từ lâu

Hai má hắn phồng to,giận dỗi hét:"Tớ có phải con nít đâu!!"

Bên này Thẩm Hi Dao đã đi về Khuynh An Điện.Trong suốt đoạn đường phải nói là ngoằn ngoèo dòng dòng hết sức, lúc đầu còn có đệ tử chỉ đường,bây giờ thì y suýt nữa thì lạc luôn

Trong điện vẫn chỉ có một mình Mộ Khuynh Tâm ngồi đó bất động.Tiếng bước chân của Thẩm Hi Dao không lớn cũng không nhỏ,vừa tầm để âm thanh lọt vào tai.Dẫu vậy mà Mộ Khuynh Tâm cũng không nhúc nhích gì

Có lẽ hắn đã giữ tư thế này trong suốt khoảng thời gian y đi tìm Cầm Đình An rồi.Thẩm Hi Dao cúi người, nói:"Mộ tông chủ..."

Chưa nói dứt câu đã bị xen vào:"Đã hơn một nén nhang,Ngọc Dao tông sư nói gì mà lâu vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Số ký tự: 0