Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Gặp Cầm Đình An

2025-01-03 01:30:20

Thẩm Hi Dao đứng hình:".."

Một loạt câu hỏi như nước tràn bờ đê bắt đầu xuất hiện trong đầu Thẩm Hi Dao.Y đang tự hỏi một người ngọc thụ

lâm phong như Cầm Đình An sao có thể thốt ra những lời thô tục như thế chứ?Hay là Mộ Khuynh Tâm lừa y?

Nhưng rồi ngay sau đó Thấm Hi Dao gạt bỏ ngay suy nghĩ này. Người đứng đầu một trong tứ đại môn phái lớn nhất tu chân giới thì sẽ không có chuyện lừa dối kiểu này đâu

Bên trong lại có tiếng bước chân giẫm mạnh,như thể người đó rất tức giận mà không thể làm được gì,sau đó lại có tiếng lộp cộp giống như người nọ đang đi qua đi lại

Không thể trơ mắt đứng nhìn nữa, Thẩm Hi Dao lập tức đẩy cửa bước vào.Người ở bên trong là một đứa bé mặt mày xán lạn,mắt sáng như sao,dáng người nhỏ nhắn, trên mặt cũng có vài vết sẹo nhưng không đáng kể...chính là

Cầm Đình An!

Cầm Đình An hơi bất ngờ nên ban đầu còn ngây ngốc nhưng rất nhanh sau đó tái xanh mặt mày rồi vội vội vàng vàng quỳ xuống: "Là...là Thấm tông sư sao... Đệ tử không biết nên không ra tiếp đón kịp thời,mong... mong được bỏ qua"

Trông Cầm Đình An lúc này cũng trạc tuổi Hà Sở Tiêu thôi,vừa đáng yêu vừa rụt rè. Thẩm Hi Dao dù bên ngoài không cười nhưng bên trong đã nở hoa tới nơi rồi

Thẩm Hi Dao bước vào trong,khẽ khàng khép cửa rồi tiến tới ngồi lên giường. Cầm Đình An từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên tư thế,y đi đến đâu thì hắn chuyển hướng theo tới đó

"Yên tâm,ta không ăn thịt ngươi đâu.Mà ta tò mò thật,sao ngươi biết danh tiếng ta vậy?". Thẩm Hi Dao hỏi

Đồng thời y cũng nhìn ngó xung quanh. Trong căn phòng này rõ ràng không đủ khả năng giấu được bất kỳ ai, vậy tức là tiếng động ban nãy đều do một tay Cầm Đình An gây ra

Y muốn thăm dò thử hắn sẽ phản ứng như thế nào

Cẩm Đình An ngập ngừng: "Đệ tử... đệ tử..."

Nhìn cái phản ứng đó của hắn khiến Thẩm Hi Dao hoài nghi vô cùng. Cầm Đình An được miêu tả là thật thà ngoan ngoãn,bình tĩnh trước mọi tình huống,dù có phần hơi vô lý song ít ra hắn nên trả lời thành thật thay vì ấp úng như đang giấu giếm chuyện gì kia

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Hi Dao chơi đùa lọn tóc, nói:"Không cần giấu ta đâu,ta đã..."

Cầm Đình An chen vào:"Thẩm tông sư, đệ tử không giấu gì cả... ...đệ tử nói thật"

Thẩm Hi Dao bị cụt hứng,nói "Ta chưa nói xong mà,ngươi có tật giật mình hay gì vậy?"

Giọng y đã có hơi mất kiên nhẫn,lời nói vừa buông ra liền dọa cho Cầm Đình An vốn đã sợ hãi nay lại càng tái nhợt hơn.Hắn dập đầu liên tục:"Đệ tử đã nói gì sai sao?Đệ tử xin lỗi...mong Thẩm tông sư tha mạng!"

Thẩm Hi Dao phất tay:"Ngươi ngồi dậy đi,ta có chuyện muốn hỏi đây"

Cầm Đình An không dám không nghe theo,hắn quỳ gối,giơ ánh mắt sợ sệt về phía Thẩm Hi Dao.Y nhíu mày,hỏi:

"Ngươi không phải Đình An,ngươi là ai?"

Sự bất ngờ hiện rõ trên gương mặt của Cầm Đình An,hắn cúi mặt,đôi mắt đảo qua đảo lại, cứ như lời y nói hoàn toàn không sai.Nhưng rất nhanh chóng hắn lại lắc đầu phủ nhận: "Không phải...Thẩm tông sư đang nghi ngờ đệ tử sao?"

Thẩm Hi Dao đứng dậy, nói:"Ta không nghi ngờ ngươi,mà ta khẳng định.Ta nói thẳng như vậy rồi mà"

Nói đoạn y chầm chậm bước tới, khuyu một chân trước mặt Cầm Đình An. Dùng tay nâng gương mặt non nớt của hắn lên quan sát

Đôi mắt Thẩm Hi Dao dần trở nên u ám, khoé miệng nhếch lên:"Nói mau,bằng không..."

Cầm Đình An:"Được được,tôi nói.Tôi là người đến từ thế giới khác...không phải tôi cố tình vào thân xác của người này đâu, nhưng... nhưng nói chung tôi cũng không biết nữa....!"

Đã nhận được câu trả lời ưng Ý,Thẩm Hi Dao vô cùng hài lòng liền buông tay,không thèm dùng giọng điệu uy hiếp nữa mà nhỏ giọng nói:"Ngươi đến từ đâu?Tên gì?Bao nhiêu tuổi rồi?"

Nhận ra thái độ của Thẩm Hi Dao cũng có vài phần bất thường, Cầm Đình An quay phắt qua bĩu môi giận dỗi các kiểu với y.Hắn khoanh tay,nói:"Tại sao phải nói chứ? Chính cô cũng không phải Thẩm Hi Dao mà"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Hi Dao nhún vai,mỉm cười nói:"Ta có là đi chăng nữa thì dẫu sao cũng là Nhất Mị Ngọc Dao,còn cậu cùng lắm chỉ là một đệ tử nhỏ bé của Mạn Đàm Tông thôi.Dám cãi lời không?"

Lúc đầu Cầm Đình An còn tỏ ra rất bất mãn,nhưng rồi nghĩ đến việc cả hai cùng từ nơi khác xuyên không đến,đáng lẽ ra hỗ trợ nhau nhiều hơn nên đành miễn cưỡng tiết lộ:"Tôi là Cầm Dương, năm nay hai mươi hai tuối..."

Nói đoạn hắn lại nhớ đến chuyện cũ,mặt bất ngờ gượng đỏ,gãi đầu nói:"Lỡ đạp xuống cống nên mất mạng...khi mở mắt thì đã thấy bản thân ở đây rồi"

Nghe có phần buồn cười, Thẩm Hi Dao không nhịn được "phụt" một tiếng.Cầm Đình An trợn mắt khó chịu:"Có ý gì đây?"

Thẩm Hi Dao phủi phủi tay,tỏ ra không có chuyện gì.Thế nhưng dường như ngẫm ra được gì đó,y liền mở to mắt kinh ngạc nhìn Cầm Đình An

Y vội lay hai bờ vai nhỏ xíu của hắn mà lắc mạnh:"Cậu tên là Cầm Dương? Vậy có phải cậu có một người bạn tên là

Thẩm Ly không?"

Thân hình Cầm Đình An vốn nhỏ xíu,bị lay vài cái đã không chịu nỗi,suýt nữa thì não gặp vấn đề.Hắn bực mình căn vào tay y một cái đau điếng

Thẩm Hi Dao rụt tay về,nghiến răng nghiến lợi tức tối ở trong lòng, chỉ hận không thể nhào vào đây giết ngay tên này tại chỗ.Y cả giận,quá:"Cậu điên hả?!Dám cắn ta?!"

Cầm Đình An lắc lắc vai,nhức nhối nói:"Đúng là tôi có một người bạn tên Thẩm Ly,mà liên quan gì đến cô chứ?"

Thẩm Hi Dao quá kích động, lập tức nhào tới ôm chầm Cầm Đình An.Y vui mừng nói:"Là cậu rồi, Dương Dương. Tớ là Thẩm Ly đây!"

"Ặc... khó thở, buông...buông ra coi!". Cầm Đình An gương mặt vặn vẹo nói

Thẩm Hi Dao buông tay nói:"À,xin lỗi"

Cầm Đình An hậm hực:"Tôi làm sao tin cô được?"

Thẩm Hi Dao kể lại:"Hôm trước cậu tặng cho tớ cuốn 'Ma tôn hôm nay quá đáng rồi' đó.Cậu quên rồi à?À,hôm đó tớ vừa mới đi casting xong"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Số ký tự: 0