Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Ngủ chung

2025-01-03 01:30:20

Trời bắt đầu chuyển từ buổi chiều sang buổi tối, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu xuống tạo ra khung cảnh sắc vàng sắc cam vi diệu

Lúc Tiểu Hồ bước tới thì thấy Diệp Lục Đan vẫn đang chăm chỉ luyện kiếm. Dưới ánh chiều tà thì từng đường nét trên gương của hắn càng hiện rõ hơn, là cái nét ngông nghênh của thiếu niên đầy sức sống xen lẫn cái nét trẻ con,cũng là của thiếu niên mới lớn

Nghe thấy tiếng bước chân nên Diệp Lục Đan lập tức dừng động tác,vì khu rừng này buổi tối không có ai tới nên hắn biết ngay người đến là ai

Hắn gãi đầu:"Nàng đến rồi"

Tiểu Hồ nhẹ nhàng bước tới:"Chàng đợi lâu không? Ta...thấy mình giống như đã thất hứa vậy"

Diệp Lục Đan vội lắc đầu lia lịa:"Không lâu không lâu đâu,ta vừa đến thì nàng cũng đến rồi mà.Ha ha, không lâu,thật đó"

Lời nói này của hắn chủ yếu chỉ là muốn trấn an Tiểu Hồ,để y không tự trách bản thân khi đã đến muộn hơn.Y đương nhiên nhận ra điều đó. Thật là không biết nên khóc hay nên cười

"Thật là.mà chàng luyện kiếm mãi như vậy không thấy mệt sao?".Tiểu Hồ hỏi

Theo thói quen thì Diệp Lục Đan gãi đầu trả lời:"Phải luyện tập chăm chỉ để sau này ta còn phải bảo vệ nàng chứ"

Dường như Diệp Lục Đan rất vụng về trong việc biểu hiện cảm xúc, cứ mỗi lần ngạc nhiên,ngượng ngùng hay tất cả cảm xúc gì hắn đều dùng động tác gãi đầu

Nhưng Tiểu Hồ không quan tâm mấy,đối với y trông hắn lúc này rất dễ thương,giống như một tiểu dã lang thường xuyên vuốt ve bộ lông của mình thôi

Tiểu Hồ tiếp tục hỏi:"Chàng biết vì sao chúng ta phải đến đây không?"

Diệp Lục Đan cười hì hì: "Chẳng phải lúc đầu ta đã hứa sẽ cùng nàng mỗi ngày đều ngắm hoàng hôn sao, nếu ta đã hứa thì sẽ làm được"

Nói đoạn hắn nắm tay Tiểu Hồ kéo lại dưới gốc cây hoa sứ gần đó.Ban đầu y còn hơi khó hiểu nhưng khi nhìn thấy hai chữ "Lục Đan" được khắc lên thân cây thì y cũng không giấu được cười thầm

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù biết hắn muốn gì nhưng y vẫn giả vờ hỏi:"Chàng có chuyện gì sao?"

Hắn ta lần nữa gãi đầu,miệng cười cười ngại ngùng,gương mặt cũng bất giác đỏ bừng:"Ta...ta...muốn nàng khắc lên thân cây này giống ta..."

Có lẽ vì hắn cảm thấy lời nói lẫn hành động của mình rất trẻ con nên rất khó khăn khi thổ lộ ra với một hồ ly đã hơn mấy trăm năm tuổi như vậy

Tiểu Hồ che miệng cười khẽ:"Được,ta cũng khắc"

Sau khi khắc tên mình lên xong,hai người nằm trên nền cỏ cùng nhau ngắm hoàng hôn.Chỉ nằm đó và nhìn vào đối phương thôi mà họ đã cảm nhận thấy hạnh phúc chưa từng có

Vì trời bắt đầu chuyển sang mùa đông nên buổi tối gió thổi rất lạnh. Tiểu Hồ như thường lệ định ngủ lại căn nhà hoang này thì đột nhiên Diệp Lục Đan níu giữ y lại

Diệp Lục Đan ấp úng: "Nàng...nàng về nhà ngủ cùng ta đi"

Tiểu Hồ:"Vì sao?"

Diệp Lục Đan:"Thì nàng cũng thấy mà,trời rất lạnh,về nhà ta sẽ ấm hơn nhiều"

Đứng trước lời đề nghị này thì Tiểu Hồ thật sự không nỡ từ chối,ai bảo Diệp Lục Đan vừa dễ thương vừa ngây thơ như một đứa trẻ mới lớn vậy

Xung quanh Diệp phủ được bao vây rất nhiều người canh gác,muốn vào cổng chính là điều không thể.Hết cách hai người bọn họ đành trèo tường vào

Chuyện này không thành vấn đề khi Diệp Lục Đan khinh công dễ dàng,còn Tiểu Hồ thoắt ẩn thoắt hiện trong chớp mắt đã vào vào trong phủ rồi

Cánh cửa phòng được cẩn thận đóng lại,sau đó hắn lấy mền trên giường trải xuống sàn nhà: "Nàng ngủ trên giường đi,ta ngủ dưới đất"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu Hồ lắc đầu:"Sao lại thế được, đây là giường của chàng thì chàng ngủ đi,ta trèo lên cây cũng ngủ được...không quen nằm trên mấy cái nệm này đâu"

Diệp Lục Đan không nói nhiều liền tiến tới bế Tiểu Hồ lên đi về chiếc giường,hắn ta thậm chí còn không cho y cơ hội phản kháng. Y bất ngờ quá nhưng không nói gì,chỉ đỏ mặt ôm chặt hắn

Cơ mà sắp đi lại giường rồi thì bị trượt chân ngã nhào về phía trước.Cũng may chiếc giường cách không xa nên cả hai ngã xuống giường thay vì xuống đất

Cả người Diệp Lục Đan đè lên Tiểu Hồ,gương mặt càng gần nhau hơn,y có thể cảm thấy hơi thở dồn dập lẫn nhịp tim đập liên hồi của hắn

Diệp Lục Đan luống cuống bò dậy:"Xin..xin lỗi..."

Tiểu Hồ giữ tay hắn lại,dùng giọng điệu quyến rũ:"Đừng đi,A Lục...ta khó chịu quá,hay là chúng ta làm chuyện đó đi..."

Diệp Lục Đan đần ra:"Hả?Là làm chuyện gì vậy?"

Tiểu Hồ bực mình gõ một cái "cốc" lên trán hắn:"Là chuyện nam nữ hay làm đó,đừng nói với ta là chàng không biết đó nha?"

Phải mất một lúc lâu sau thì Diệp Lục Đan mới hiểu y muốn gì,hắn gãi đầu cười ngốc:"Mẹ ta nói đêm tân hôn mới được làm chuyện đó,ta không dám tự tiện làm đâu" (2)

Tiểu Hồ thở dài:"Thôi đành vậy,chàng thật là ngốc quá đi"

Diệp Lục Đan bĩu môi:"Ta không ngốc!"

Tiểu Hồ:"Không ngốc thì không ngốc.Hazz,chàng lên giường với ta đi,nằm dưới đất coi chừng bị cảm lạnh đó"

Lời nói vừa dứt thì ngay lập tức Diệp Lục Đan đã đem mền gối lên giường. Hắn nằm bên ngoài,để y nằm bên trong.Tiểu Hồ bất lực không biết nói như thế nào

Thổi nến xong thì Diệp Lục Đan nằm xuống,ôm Tiểu Hồ vào lòng: "Ngủ ngon"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Số ký tự: 0