Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Y không hối hận

2025-01-03 01:30:20

Hai người chạy vừa đến đầu khu rừng thì đột nhiên cánh hoa không biết từ đâu mà rơi tứ tung, là cánh hoa mẫu đơn hồng nhạt.Cánh hoa bay theo gió, không quá nhiều cũng không quá ít tạo ra khung cảnh mỹ lệ

Song Tiểu Hồ lập tức nhận ra có chuyện gì ngay,giữa rừng cây là đột nhiên có hoa rơi thì bất thường lắm rồi.Y khựng lại làm cho Diệp Lục Đan cũng dừng lại theo

"Sao vậy?Sao nàng không đi nữa?Hay chân nàng mỏi hả,có cảm ta cõng không?"

Tiểu Hồ nhỏ giọng:"Không có gì nhưng ta phải đi một lát rồi ,ta sẽ quay lại căn nhà hoang trên rừng ấy, đợi ta"

Gương mặt Diệp Lục Đan thoáng hiện lên sự khó hiểu nhưng rất nhanh hắn liền mỉm cười:"Được,ta đợi nàng"

Nói xong hắn quay người một mạch đi sâu vào rừng, một cái quay đầu cũng không có,vậy tức là hắn tin y vô điều kiện,không tò mò nhiều về chuyện riêng tư của y

Đợi Diệp Lục Đan đã đi xa thì từ trên cây nhảy xuống một thiếu nữ.Tiểu Hồ không ngạc nhiên mấy,y thản nhiên hỏi:"Muội đến đây làm gì?"

Thiếu nữ này ăn mặc cũng khá hở hang,hai bên khóe miệng được chấm hai chấm đỏ giống như nốt chu sa, trên tóc được cài một đóa mẩu đơn hồng nhạt, nét mặt non nớt nhưng vẫn rất đanh đá

Thiếu nữ cất giọng chất vấn:"Cái này muội phải hỏi ngược lại tỷ mới đúng. Tỷ đi chơi mấy tuần liền làm người trong tộc lo lắng muốn chết"

Tiểu Hồ khẽ liếc nhìn:"Tỷ đi mới có mấy ngày thôi,trưởng lão cùng mọi người lo lắng quá rồi.Hazz,Tiểu Ly,tỷ đâu phải con nít đâu"

Tiểu Ly là muội muội của y,là nhị công chúa hồ tộc,người vốn định sẵn sẽ phò trợ hồ vương tương lai.Nhưng thật chất rằng Tiểu Ly không phải hồ yêu mà là hoa yêu

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một trăm năm trước Tiểu Hồ vô tình cứu Tiểu Ly,do thấy tội nghiệp nên mang về hồ tộc, tuy hồ vương chỉ có một mình Tiểu Hồ là người nối dõi nhưng y đã cầu xin bằng được cho Tiểu Ly làm nhị công chúa

Dù không nhận được sự đồng ý của các trưởng lão nhưng vì chuyện này đã có sự đồng ý của hồ vương nên đành miễn cưỡng cho một hoa yêu vô danh như Tiểu Ly một danh phận

Tiểu Ly không nhiều lời liền nắm tay Tiểu Hồ kéo đi:"Đi thôi"

Tiểu Hồ đứng im không nhúc nhích: "Đi đâu?"

Tiểu Ly mất kiên nhẫn nói:"Về nhà đó. Các trưởng lão rất tức giận,bệ hạ sức khỏe ngày càng suy yếu,tộc chúng ta cần người thay thế"

Đáp lại Tiểu Ly là giọng điệu dường như không mấy bận tâm của Tiểu Hồ:"Muội có thể thay ta mà ...muội về nói với trưởng lão rằng ta không về tộc nữa, ta...ta muốn ở đây..."

Hai mắt Tiểu Ly trợn tròn,không thể tin được những gì mình nghe thấy:"Tiểu Hồ!Tỷ lại bị con người làm cho thần hồn điên đảo rồi,chỉ một tên con người mà dám nói ra những lời như vậy hả?!"

Không muốn tỷ tỷ rơi vào con đường mà các yêu tộc trước đó đã phạm phải,giữa người và yêu là chuyện không thế, là tình yêu ngu ngốc không có kết quả. Tiểu Ly lần nữa thuyết phục

Tiểu Ly lắc nhẹ vai y:"Nhưng muội chỉ là người ngoài, tỷ mới là hồ vương đời kế tiếp.Tiểu Hồ,tỷ mang trên người trọng trách gánh vác hồ tộc,tỷ nỡ lòng nào vì tình yêu của riêng tỷ mà khiến cho cả tộc như rắn mất đầu sao?"

Y đương nhiên biết trọng trách của mình,nhưng y thì chỉ muốn làm tiểu hồ ly tự do tự tại,không muốn bản thân bị gò bó trong một hang đá

Trái với y thì Tiểu Ly dù là hoa yêu ngoại tộc nhưng có tính trách nhiệm cao hơn,thẳn thắng lại rất chăm chỉ.Thế nên Tiểu Ly xứng đáng hơn y rất nhiều

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu Hồ thở dài một hơi,gạt cánh tay của Tiểu Ly ra:"Gửi lời xin lỗi của ta cho phụ thân và các trưởng lão"

Nói câu y dứt khoát quay người rời đi, nếu còn tiếp tục thì cuộc tranh cãi này sẽ không bao giờ kết thúc. Tiểu Hồ không muốn nhiều lời mà Tiểu Ly thì nhất quyết sẽ làm rõ tới cùng

"Tiểu Hồ,tỷ hãy nhớ quyết định của tỷ ngày hôm nay,rồi có ngày tỷ cũng phải hối hận khi chọn con người thay vì hồ tộc chúng ta"

"Tỷ đừng quên người Nguyệt Dạ Trấn này hận nhất là hồ ly,cho dù tỷ không hại người nhưng một khi bị phát hiện thì họ sẽ khiến tỷ sống không bằng chết. Tỷ một mực tin gã đàn ông bên cạnh tỷ nhưng cũng không được buông bỏ phòng bị"

Y không có ý định phản bội tộc của mình, nhưng...y thật khó xử

Một bên có Diệp Lục Đan đợi y,một bên có cả tộc đặt hy vọng lên người y

Kí ức về nụ cười ngây ngô của Diệp Lục Đan hiện lên,và những lời thề khi trước của hắn...chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để y đưa ra quyết định cuối cùng

Chưa bao giờ y có cảm giác hạnh phúc như vậy trước kia,vậy nên y trân trọng nó.Y không thể quên hắn, từng khắc từng giây mỗi khi gần gũi với hắn đều khiến y xao xuyến

Vả lại y tin hắn không phải một con người mà người trong tộc vẫn luôn kể.Độc ác, nham hiểm, mưu mô xảo trá là những gì y không thấy trên người hắn-một thiếu gia đã cứu y dù không quen không biết,dù y là loài hồ ly khiến cả trấn này căm ghét.Một thiếu gia đến kỹ viện chỉ vì muốn tâm sự vì xung quanh không ai đủ thấu hiểu cho một đứa trẻ còn đang nổi loạn.Và còn nhiều nữa,y không thể nói hết

Cho dù là như thế nào thì những rung động đầu tiên của y đã bị hắn lấy mất rồi,y muốn cùng hắn ở như vậy đến hết đời

Y không hối hận vì được ở bên cạnh người mình yêu

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Số ký tự: 0