Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi
Hắn đã bảo vệ y
2025-01-03 01:30:20
Không phải tự nhiên cô kỹ nữ kia đồng ý cho Tiểu Hồ thay vũ công bên Hồng Liên Lâu đâu ,tất cả là do một phần là Diệp Lục Đan là khách quen và sau đó hắn cũng đã trả cho một cục vàng xem như bù đắp
Tiểu Hồ vào trong chuẩn bị hơi lâu,vậy nên người ở phía dưới bắt đầu than thở.Chủ yếu là mấy thanh niên muốn được ngắm mỹ nhân mà chờ mãi không thấy nên bực mình không thôi
Diệp Lục Đan ngồi bên dưới cũng không khỏi sốt ruột, hắn liên tục dán ánh mắt ra phía sau phòng thay đồ
Trong lúc âm thanh xì xào lẫn bực mình ngừng càng lớn thì một nữ nhân chậm rãi bước lên sân khấu
Tiểu Hồ mang một tấm vải đính tua rua,đôi mắt hồ ly được trang điểm càng trở nên sắc xảo,y còn mặc một đồ múa có hơi hở hang, đế lộ vòng eo thon gọn
Chỉ vừa mới xuất hiện mà lời xì xào không hay phía dưới lập tức được chuyển thành lời khen ngợi
"Đẹp thật đấy,cô nương đấy tên gì nhỉ?Sao chưa thấy cô ta trước kia vậy?"
"Không biết,chắc là người mới rồi,lát nữa mỹ nhân ấy là của ta,các ngươi đừng có mà dành"
"Chẳng phải kế bên ngươi đã có mỹ nhân rồi sao?Phải là của ta mới đúng!"
Lời khen ngợi thì vang lên không ngớt nhưng ánh mắt Tiểu Hồ chỉ nhìn về hướng của một người luôn im lặng từ nãy đến giờ
Người đó vẫn luôn chăm chú quan sát y,dù không nói nhưng khóe miệng thì đã cong lên từ lâu rồi
Nhạc vang lên,y bắt đầu múa,động tác uyển chuyển thướt tha ngay lập tức hút hồn tất cả đàn ông ở đây. Không kẻ nào có thể rời mắt khỏi khung cảnh mỹ lệ có một không hai này
Diệp Lục Đan không ngoại lệ.Hắn say sưa ngắm nhìn người con gái duy nhất mà hắn yêu
Hắn chỉ mong thời khắc này trôi chậm lại, thật chậm,thật chậm để hắn có thể đủ thời gian ghi nhớ hình ảnh y vào trong tim
Nhưng quá nhanh rồi,hắn không đủ thời gian
Bài múa không quá dài mà cũng không quá ngắn,nhưng khi kết thúc rồi thì kẻ nào kẻ nấy đều tặc lưỡi tiếc nuối
Tiểu Hồ sau khi múa xong định đi tới chỗ Diệp Lục Đan nhưng không biết một lão già bụng phệ từ đâu bước ra chặn đường y
Lão lấy ra một túi bạc đưa cho Tiểu Hồ,dùng giọng điệu biến thái nói:"Mỹ nhân!Hôm nay nàng đồng ý lên giường cùng ta thì số ngân lượng này sẽ là của nàng,nếu phục vụ tốt thì ta sẽ bao thêm...hê hê,thế nào hả mỹ nhân"
Nói xong cũng chẳng đợi Tiểu Hồ kịp phản ứng thì lão đã chạm vào eo y.Tiểu Hồ cau mày, lùi ra sau rồi ném cho gã một cái liếc mắt không khoan nhượng:"Không được chạm vào ta!"
Lão già không hề tức giận,định chạm vào thêm mấy chỗ của y nữa nhưng chưa kịp làm gì thì bị một bàn tay đã bị gạt phăng đi
Diệp Lục Đan đứng chắn phía trước bảo vệ Tiểu Hồ:"Tiếc quá, nàng ấy hôm nay là người của ta rồi,sẽ không phục vụ được cho cái người vừa già vừa xấu như ông đâu"
Nhìn thiếu niên miệng còn hôi sữa mà đã đứng ra cướp mất món ngon của mình khiến lão bực bội vô cùng,mỏ miệng định chửi Diệp Lục Đan nhưng nhận ra miếng ngọc bội được treo bên hông của hắn
Chỉ có người của Diệp gia mới có miếng ngọc bội gia truyền này thôi.Khi biết người trước mặt mình là ai thì lão liền xìu xuống:"Lão không biết Diệp nhị thiếu gia đến đây,à lão không giành mỹ nhân với cậu nữa"
Diệp Lục Đan "hừ" một tiếng rồi cũng không thèm để ý lão ta nữa
Sau khi hắn vừa quay người nắm tay Tiểu Hồ thì khung cảnh trước mặt Thẩm Hi Dao lại đột nhiên thay đổi.Một mảng đen kịt
Ban đầu Thẩm Hi Dao còn tưởng Bích Liên có vấn đề,đang hoang mang không biết phải làm sao thì rất nhanh sau đó bên tai nghe được tiếng đập bàn vô cùng lớn
Đôi mắt mở ra,tiếng đập bàn ban nãy là do Diệp phu nhân làm ra. Bà ta ngồi trên ghế đối diện y,tay cầm ly trà,nét mặt rất giận dữ.Còn kế bên y là Diệp Lục Đan,hắn nắm khư khư tay y,thái độ cũng không tốt hơn là bao
"Mẹ,con chỉ muốn lấy nàng ấy làm thê tử thôi!Ngoài nàng ấy ra sẽ không lấy ai nữa đâu!"
Diệp phu nhân lớn tiếng: "Một cô gái không danh không phận,không có cha mẹ,không môn đăng hộ đối với Diệp gia chúng ta!"
Diệp Lục Đan:"Không môn đăng hộ đối thì đã sao chứ?Con không quan tâm!Đó là người con yêu. Cho dù nàng ấy có là ăn mày thì con vẫn yêu!"
Diệp phu nhân:"Con không quan tâm thì đã sao?Hôn sự là do cha mẹ quyết định. Từ Sương là thanh mai trúc mã của con,không những vậy Từ gia lại không kém cạnh Diệp gia là bao nhiêu,tính tình con bé rất hiền dịu,con lấy nó chịu thiệt thòi gì sao?"
Tình hình ngày một căng thẳng hơn, Tiểu Hồ cảm thấy áp lực ghê quá nên cũng ngại lên tiếng. Y không phải con người, càng không hiền lành chút nào,nhưng người này dù sao cũng là mẹ của Diệp Lục Đan nên đành đứng yên quan sát
Chính Diệp Lục Đan cũng thấy nếu cứ tiếp tục thì sẽ dẫn bất hòa giữa hai mẹ con,hắn không muốn nhiều lời nữa nên ra câu chốt hạ
Diệp Lục Đan nghiến răng:"Con không yêu Từ Sương, người con yêu là Tiểu Hồ!Mẹ đừng ép con phải cưới người con không yêu.Con đời này kiếp này chỉ cưới chỉ duy nhất một Tiểu Hồ thôi!"
Nói xong hắn kéo tay Tiểu Hồ rời đi,bỏ lại Diệp phu nhân tức giận đùng đùng phía sau.Uổng công hắn chuẩn bị kỹ càng nhưng vẫn nhận lại kết quả gây thất vọng này
Trên đường đi Tiểu Hồ một phần cảm thấy hạnh phúc vì hắn đã bảo vệ y,nhưng phần nữa là vì y mà hai mẹ con họ xảy ra mâu thuẫn không đáng có
Tiểu Hồ khẽ giọng:"A Lục...mẹ của chàng..."
Diệp Lục Đan xoay người, khẽ mỉm cười với y:"Yên tâm,hôn sự không phải chuyện đơn giản,ta không muốn bị trói buộc bởi một người mình không yêu.Mẹ ta sẽ hiểu thôi.Còn ta,không cưới ai ngoài nàng"
Tiểu Hồ vào trong chuẩn bị hơi lâu,vậy nên người ở phía dưới bắt đầu than thở.Chủ yếu là mấy thanh niên muốn được ngắm mỹ nhân mà chờ mãi không thấy nên bực mình không thôi
Diệp Lục Đan ngồi bên dưới cũng không khỏi sốt ruột, hắn liên tục dán ánh mắt ra phía sau phòng thay đồ
Trong lúc âm thanh xì xào lẫn bực mình ngừng càng lớn thì một nữ nhân chậm rãi bước lên sân khấu
Tiểu Hồ mang một tấm vải đính tua rua,đôi mắt hồ ly được trang điểm càng trở nên sắc xảo,y còn mặc một đồ múa có hơi hở hang, đế lộ vòng eo thon gọn
Chỉ vừa mới xuất hiện mà lời xì xào không hay phía dưới lập tức được chuyển thành lời khen ngợi
"Đẹp thật đấy,cô nương đấy tên gì nhỉ?Sao chưa thấy cô ta trước kia vậy?"
"Không biết,chắc là người mới rồi,lát nữa mỹ nhân ấy là của ta,các ngươi đừng có mà dành"
"Chẳng phải kế bên ngươi đã có mỹ nhân rồi sao?Phải là của ta mới đúng!"
Lời khen ngợi thì vang lên không ngớt nhưng ánh mắt Tiểu Hồ chỉ nhìn về hướng của một người luôn im lặng từ nãy đến giờ
Người đó vẫn luôn chăm chú quan sát y,dù không nói nhưng khóe miệng thì đã cong lên từ lâu rồi
Nhạc vang lên,y bắt đầu múa,động tác uyển chuyển thướt tha ngay lập tức hút hồn tất cả đàn ông ở đây. Không kẻ nào có thể rời mắt khỏi khung cảnh mỹ lệ có một không hai này
Diệp Lục Đan không ngoại lệ.Hắn say sưa ngắm nhìn người con gái duy nhất mà hắn yêu
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn chỉ mong thời khắc này trôi chậm lại, thật chậm,thật chậm để hắn có thể đủ thời gian ghi nhớ hình ảnh y vào trong tim
Nhưng quá nhanh rồi,hắn không đủ thời gian
Bài múa không quá dài mà cũng không quá ngắn,nhưng khi kết thúc rồi thì kẻ nào kẻ nấy đều tặc lưỡi tiếc nuối
Tiểu Hồ sau khi múa xong định đi tới chỗ Diệp Lục Đan nhưng không biết một lão già bụng phệ từ đâu bước ra chặn đường y
Lão lấy ra một túi bạc đưa cho Tiểu Hồ,dùng giọng điệu biến thái nói:"Mỹ nhân!Hôm nay nàng đồng ý lên giường cùng ta thì số ngân lượng này sẽ là của nàng,nếu phục vụ tốt thì ta sẽ bao thêm...hê hê,thế nào hả mỹ nhân"
Nói xong cũng chẳng đợi Tiểu Hồ kịp phản ứng thì lão đã chạm vào eo y.Tiểu Hồ cau mày, lùi ra sau rồi ném cho gã một cái liếc mắt không khoan nhượng:"Không được chạm vào ta!"
Lão già không hề tức giận,định chạm vào thêm mấy chỗ của y nữa nhưng chưa kịp làm gì thì bị một bàn tay đã bị gạt phăng đi
Diệp Lục Đan đứng chắn phía trước bảo vệ Tiểu Hồ:"Tiếc quá, nàng ấy hôm nay là người của ta rồi,sẽ không phục vụ được cho cái người vừa già vừa xấu như ông đâu"
Nhìn thiếu niên miệng còn hôi sữa mà đã đứng ra cướp mất món ngon của mình khiến lão bực bội vô cùng,mỏ miệng định chửi Diệp Lục Đan nhưng nhận ra miếng ngọc bội được treo bên hông của hắn
Chỉ có người của Diệp gia mới có miếng ngọc bội gia truyền này thôi.Khi biết người trước mặt mình là ai thì lão liền xìu xuống:"Lão không biết Diệp nhị thiếu gia đến đây,à lão không giành mỹ nhân với cậu nữa"
Diệp Lục Đan "hừ" một tiếng rồi cũng không thèm để ý lão ta nữa
Sau khi hắn vừa quay người nắm tay Tiểu Hồ thì khung cảnh trước mặt Thẩm Hi Dao lại đột nhiên thay đổi.Một mảng đen kịt
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban đầu Thẩm Hi Dao còn tưởng Bích Liên có vấn đề,đang hoang mang không biết phải làm sao thì rất nhanh sau đó bên tai nghe được tiếng đập bàn vô cùng lớn
Đôi mắt mở ra,tiếng đập bàn ban nãy là do Diệp phu nhân làm ra. Bà ta ngồi trên ghế đối diện y,tay cầm ly trà,nét mặt rất giận dữ.Còn kế bên y là Diệp Lục Đan,hắn nắm khư khư tay y,thái độ cũng không tốt hơn là bao
"Mẹ,con chỉ muốn lấy nàng ấy làm thê tử thôi!Ngoài nàng ấy ra sẽ không lấy ai nữa đâu!"
Diệp phu nhân lớn tiếng: "Một cô gái không danh không phận,không có cha mẹ,không môn đăng hộ đối với Diệp gia chúng ta!"
Diệp Lục Đan:"Không môn đăng hộ đối thì đã sao chứ?Con không quan tâm!Đó là người con yêu. Cho dù nàng ấy có là ăn mày thì con vẫn yêu!"
Diệp phu nhân:"Con không quan tâm thì đã sao?Hôn sự là do cha mẹ quyết định. Từ Sương là thanh mai trúc mã của con,không những vậy Từ gia lại không kém cạnh Diệp gia là bao nhiêu,tính tình con bé rất hiền dịu,con lấy nó chịu thiệt thòi gì sao?"
Tình hình ngày một căng thẳng hơn, Tiểu Hồ cảm thấy áp lực ghê quá nên cũng ngại lên tiếng. Y không phải con người, càng không hiền lành chút nào,nhưng người này dù sao cũng là mẹ của Diệp Lục Đan nên đành đứng yên quan sát
Chính Diệp Lục Đan cũng thấy nếu cứ tiếp tục thì sẽ dẫn bất hòa giữa hai mẹ con,hắn không muốn nhiều lời nữa nên ra câu chốt hạ
Diệp Lục Đan nghiến răng:"Con không yêu Từ Sương, người con yêu là Tiểu Hồ!Mẹ đừng ép con phải cưới người con không yêu.Con đời này kiếp này chỉ cưới chỉ duy nhất một Tiểu Hồ thôi!"
Nói xong hắn kéo tay Tiểu Hồ rời đi,bỏ lại Diệp phu nhân tức giận đùng đùng phía sau.Uổng công hắn chuẩn bị kỹ càng nhưng vẫn nhận lại kết quả gây thất vọng này
Trên đường đi Tiểu Hồ một phần cảm thấy hạnh phúc vì hắn đã bảo vệ y,nhưng phần nữa là vì y mà hai mẹ con họ xảy ra mâu thuẫn không đáng có
Tiểu Hồ khẽ giọng:"A Lục...mẹ của chàng..."
Diệp Lục Đan xoay người, khẽ mỉm cười với y:"Yên tâm,hôn sự không phải chuyện đơn giản,ta không muốn bị trói buộc bởi một người mình không yêu.Mẹ ta sẽ hiểu thôi.Còn ta,không cưới ai ngoài nàng"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro