Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Hồng Liên Lâu

2025-01-03 01:30:20

Diệp Lục Đan chỉ tay lên bầu trời, nói:"Nàng biết đó, hoàng hôn nơi đây rất đẹp. Chỉ cần nàng có ở đây thì ta sẽ có can đảm để đối mặt với mọi thứ,và cùng nàng mỗi ngày ngắm hoàng hôn"

Đột nhiên hắn lại nói ra những lời này khiến Tiểu Hồ không kịp đề phòng. Đầu óc y hoàn toàn trống rỗng. Hắn vừa gọi y là "nàng", hắn vừa nói...những lời rất thâm tình...

Sự việc đến quá nhanh rồi,y không dám tin.Hai người chỉ vừa quen nhau cách đây không lâu,làm sao hắn có thể thốt ra những lời như vậy chứ?

Nhìn cảnh Tiểu Hồ thơ thẩn như người mất hồn làm cho Diệp Lục Đan dở khóc dở cười.Hắn vươn tay chạm vào mặt y giúp y tỉnh táo lại:"Tiểu Hồ,nàng sao vậy?Ta nói sai gì sao?"

Vừa dứt câu thì khung cảnh trước mặt Thẩm Hi Dao lại đột ngột thay đổi.Nơi đây đông đúc náo nhiệt,cách đó không xa có mấy vũ công đang múa trên múa,bên cạnh toàn là nam thanh nữ tú,nếu đoán không sai thì đây là kỹ viện

Diệp Lục Đan đang ngồi quay lưng về phía y,ánh mắt hắn đảo qua đảo lại hình như đang tìm ai đó

Tiều Hồ cúi đầu, bàn tay y đang được năm bởi Diệp Lục Đan. Lực nắm của hắn không quá chặt cũng không quá lỏng,như thể nếu nắm chặt quá sẽ làm y đau và nắm lỏng quá thì sẽ tuột mất y

Cơ đang ngồi mà cũng nắm tay thì không biết nói thế nào

Y khẽ giọng:"A Lục,chàng đưa ta đi đâu vậy?"

Diệp Lục Đan vô tư trả lời:"Ta không biết lựa y phục cho con gái,vậy nên muốn tìm mấy tỷ tỷ ở đây giúp ta lựa cho nàng"

Người này nói như thể mình rất thân thiết với mấy kỹ nữ ở đây vậy, mà một nam nhân tuổi trẻ như hắn thường đi vào chốn kỹ viện này rất thường bị dị nghị.Sao trông hắn rất thản nhiên vậy?

Đương nhiên Tiểu Hồ biết nơi này là đâu,y không khỏi giấu được sự buồn bực trong người khi Diệp Lục Đan thậm chí đã quen mấy kỹ nữ trong đây sớm hơn cả y

Như nhận ra được ánh nhìn khác lạ của y,Diệp Lục Đan vội quay qua giải thích: "Nàng đừng hiểu lầm,ta thường xuyên đến đây vì mấy tỷ tỷ dễ thương quá thôi"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn vừa nói vừa gãi đầu cười cười:"Ta chưa từng làm gì quá phận đâu,chủ yếu đến tâm sự với mấy tỷ tỷ cho đỡ buồn .Quân tử không nói dối đâu"

Nhờ gương mặt không thể ngốc hơn của của Diệp Lục Đan mới tạm thời làm cho Tiểu Hồ bớt ủ rũ hơn:"Được ,tạm tin chàng vậy"

Cùng lúc từ bên trong chạy ra bốn, năm cô gái vây quanh Diệp Lục Đan.Người nào người nấy đều trang điểm đậm,mặc y phục hở hang,chắc chỉ kín đáo hơn Tiểu Hồ một chút

"Ây da,lâu lắm rồi tỷ mới thấy đệ đến đó"

"Lục Đan,có phải đệ quên mất chúng ta rồi không?"

Tiểu Hồ khó chịu cực kì,y đứng lên chắn trước mặt Diệp Lục Đan:"Các cô nên biết giữ chừng mực đi"

"Cô là ai?"

Không để y kịp trả lời ,bỗng một bàn tay quàng qua eo kéo y về sau, khiến y ngã vào lòng Diệp Lục Đan

Diệp Lục Đan không vội trả lời câu hỏi của mấy kỹ nữ này ngay mà vuốt tóc Tiểu Hồ trước bao nhiêu ánh mắt:

"Giới thiệu với mọi người,đây là cô gái mà đệ yêu"

Câu nói vừa được vang lên liền làm cho nụ cười của mấy cô kỹ nữ này tắt lịm đi,thái độ của họ cũng trở nên nghiêm túc hơn:"Ồ,vậy là ban nãy bọn tỷ quá phận rồi,không biết Diệp nhị phu nhân tương lai cũng đang ở đây"

Diệp Lục Đan cười tươi:"Mấy tỷ cho đệ chút ý kiến được không?"

Một cô kỹ nữ nhìn có vẻ chững chạc nhất liếc mắt,ra hiệu cho mấy người đằng sau.Đợi khi chỉ còn ba người thì nàng ta mới cất tiếng:"Đệ có chuyện gì cứ nói thẳng"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Lục Đan:"Đệ muốn tìm bộ y phục nào kín đáo một xíu,nhưng không khiến cho nàng ấy bị xuống sắc"

Cô kỹ nữ nhíu mày,nhìn xuống Tiểu Hồ đang nằm gọn trong lòng của hắn:"Chỉ vậy thôi sao?"

Diệp Lục Đan gật đầu.Hắn ta vốn dĩ đến Hồng Liên Lâu đã quen,cũng đã thân thiết với mấy kỹ nữ nên có chuyện gì thì cứ y như rằng tìm đến hỏi tới hỏi lui

"Được rồi,sẵn tiện hôm nay tỷ cũng không bận lắm,tỷ sẽ giúp Diệp nhị phu nhân sửa soạn lại tý.Cơ mà lâu rồi đệ mới đến đây,ở lại chơi thêm chút đi,đệ xem vũ công múa cũng không tệ đâu"

Nhìn dáng vẻ do dự của Diệp Lục Đan thì Tiểu Hồ lên tiếng nói giúp:"Vị tỷ tỷ này,có thể cho ta lên múa thay vũ công kia được không?"

Diệp Lục Đan ngạc nhiên:"Cái gì,nàng muốn lên thay sao?"

Tiểu Hồ ũ rủ: "Không được thì thôi,vậy mà chàng cũng quát ta"

Ban đầu Diệp Lục Đan tỏ ra ngạc nhiên song rất nhanh hắn liền mỉm cười dịu dàng:"Chỉ cần là mong muốn của nàng".Nói đoạn hắn lấy tay gõ nhẹ lên trán y:"Tiểu hồ ly rảnh mãnh này,ta quát nàng hồi nào đâu chứ"

Cô kỹ nữ quan sát cảnh hai người quấn quýt lấy nhau giữ chỗ đông người thế này mà chỉ hận không thể tách họ ra,hết cách nên đành ho nhẹ:"Khụ,hai người ở đây đi,ta vào trong trước"

Diệp Lục Đan vội níu tay áo nàng ta về:"Tỷ,tỷ giúp Tiểu Hồ đi"

"Vậy còn không mau buông ra đi,hai người còn chậm trễ thì ta không giúp được đâu"

Bị nhắc khéo khiến cả hai nhận thức được hành động của mình,không hẹn mà cùng đỏ mặt ngại ngùng.Tiểu Hồ đứng bật dậy, còn Diệp Lục Đan theo thói quen gãi gãi đầu

Diệp Lục Đan cười ngốc:"Ha ha...ngại quá, đệ xin lỗi"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Số ký tự: 0