Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Được Cả Nhà Đoàn Sủng
Chương 1
Công Tử Tầm Hoan
2024-07-16 03:09:39
Soạt một tiếng, cùng với đó là một dòng nước ấm nóng chảy ra, Diệc Phỉ Nhiên òa lên khóc.
Thì ra đây chính là cảm giác xuyên vào thai nhi, cảm giác đó cũng không tệ.
Cậu mở to mắt nhìn gia đình mà mình vừa đầu thai vào mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cách trang trí và nội thất lộng lẫy này, chắc hẳn đây là một gia đình giàu có!
Đúng như cậu đoán, bà đỡ vui mừng quấn cậu lại và bế cậu đến trước mặt người mẹ hơi thở còn đang yếu ớt: "Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, là một tiểu thiếu gia."
Diệp Phỉ Nhiên mừng rơn, cậu là một tiểu thiếu gia, Hắc Bạch Vô Thường quả nhiên không hề lừa cậu, xem ra sau này cậu có thể sống một cuộc sống nhẹ nhàng hạnh phúc.
Người mẹ 'hờ' được nha hoàn bồi giá đỡ lên, nha hoàn chu đáo nói: “Phu nhân cẩn thận, người nhìn tiểu thiếu gia này, lão gia đã đặt tên cho tiểu thiếu gia là Diệp Phi."
Nghe thấy cái tên này, Diệp Phỉ Nhiên giật mình, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh giác, trong lòng thầm nghĩ đừng mà đừng mà đừng mà?
Quả nhiên, giây tiếp theo, người mẹ hờ của cậu liền nói: "Diệp Phi... Cái tên này không phổ biến lắm, hay đặt là Diệp Phỉ Nhiên đi! Văn thái phỉ nhiên, trác trước thành chương*..."
(*Văn chương lai láng, xuất khẩu thành thơ)
Nói xong, mẹ hờ liền ho khan, hiển nhiên là nàng đã tốn rất nhiều sức lực để sinh ra cậu.
Trái lại, Diệp Phỉ Nhiên lại vui vẻ không thôi. Phụ thân đã định đặt tên cho cậu là Diệp Phi, mẫu thân lại đổi thành Diệp Phỉ Nhiên.
Tuy rằng trùng tên trùng họ với cậu, nhưng cốt truyện này lại giống hệt với truyện “Tòng long khoái tế” mà cậu từng đọc!
Vậy chẳng lẽ cậu xuyên thành bia đỡ đạn trùng tên trùng họ, vừa sinh ra mẫu thân đã bị độc chết, nhà cữu phụ phải chịu khổ diệt môn, mà cậu thì lại trở thành nhân vật bị đem ra so sánh với nam chính, sáu tuổi cũng ngoài ý muốn ngã xuống hồ nước mà chết?
Hắc Bạch Vô Thường, các ngươi cút ra đây cho ta, giải thích xem rốt cuộc chuyện là như thế nào!
Cậu vốn là một thanh niên tốt của thế kỷ 21, cần cù chăm chỉ tập trung vào việc học, nỗ lực thi đỗ một ngôi trường thuộc dự án 985, tìm được một công việc công chức nhà nước khá oách.
Không ngờ một ngày trước khi được nhập chức, cậu lại bị một chiếc xe tải lớn tông phải khi đang cố gắng cứu một đứa trẻ ba tuổi đang băng qua đường.
Đáng lẽ số cậu chưa tuyệt, nhưng Hắc Bạch Vô Thường câu hồn lại không nói hai lời đã câu cậu xuống địa phủ. Sau khi kiểm tra số mệnh của cậu, hai người biết mình vừa gây ra họa, nhưng lúc đưa linh hồn trở về, cơ thể cậu đã lạnh ngắt.
Ừm, Diệp Phỉ Nhiên tận mắt nhìn thấy thi thể mình bị đưa vào lò hỏa táng, thậm chí còn ngửi thấy mùi xác mình bị thiêu.
Để bù đắp lỗi lầm, Hắc Bạch Vô Thường đã thương lượng và cho cậu một cơ hội sống lại.
Quay lại là điều không thể, nhưng họ đã hứa với cậu rằng lần này nhất định cậu có thể vào làm công việc nhà nước, thậm chí chức vụ còn cao hơn cái chức nhân viên công vụ trước đây của cậu bao nhiêu lần.
Ánh mắt Diệp Phỉ Nhiên sáng bừng, hỏi: "Đứng hàng mệnh quan triều đình sao?"
Hắc Bạch Vô Thường kẻ xướng người họa: "Còn hơn thế nữa, còn tốt hơn thế nữa cơ! Không biết còn tốt hơn bao nhiêu lần!"
Lúc này Diệp Phỉ Nhiên chỉ muốn mắng một câu, ông đây có ngu mới tin các người!
Ngay lúc cậu chuẩn bị dậm chân nằm chờ chết, trong đầu chợt lóe lên một luồng ánh sáng trắng, một tiếng nhắc nhở vang lên: “Chúc mừng ký chủ, hệ thống ăn dưa đã được tạo ra, vừa được ăn dưa vừa được nhận tiền dưa* đó nha!”
(*Tiền dưa: Đơn vị tiền tệ của hệ thống ăn dưa)
Diệp Phỉ Nhiên kinh ngạc, lẩm bẩm: "Ăn dưa? Ăn dưa gì cơ?”
Chỉ thấy quả dưa đầu tiên bật ra khỏi ý thức của cậu, xuất hiện trước mặt cậu dưới dạng một tấm áp phích có ký tự lớn.
Lúc này, một cô nương ăn mặc lộng lẫy đang bưng một chén trà gừng đường đỏ chậm rãi đi vào, vừa tiến vào liền đau lòng ngồi xuống trước mặt mẫu thân Diệp Phỉ Nhiên, vẻ mặt lo lắng hỏi han: "Biểu tỷ, mau uống chén trà gừng bồi bổ thân thể đi! Đây đều là tự tay ta nấu cho tỷ, tỷ uống vào rồi thì trong người sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.”
Trên trán Diệp phu nhân vẫn còn đang quấn khăn, hơi thở yếu ớt nói: "Làm phiền biểu muội Uyển Hề rồi...... Khụ khụ khụ......”
Cái thai này làm tổn hại rất nhiều sinh lực của Diệp phu nhân, nàng chưa nói xong một câu đã bắt đầu ho.
Tần Uyển Hề mỉm cười: “Biểu tỷ, tỷ đang nói gì vậy, tỷ chăm sóc ta nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên muội sẽ chăm sóc tỷ thật tốt.”
Nói xong ả ta liền dâng chén trà gừng đường đỏ lên, muốn đút cho Diệp phu nhân.
Diệp phu nhân vừa định uống, thì đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng trẻ con thì thầm: "Ôi! Vậy ra mẫu thân ta không phải do khó sinh mà chết, mà là bị đầu độc? Chỉ vì uống một chén trà gừng đường đỏ của biểu muội đưa tới, mẫu thân liền mê man ngủ thiếp đi, từ đó không tỉnh lại nữa..."
Thì ra đây chính là cảm giác xuyên vào thai nhi, cảm giác đó cũng không tệ.
Cậu mở to mắt nhìn gia đình mà mình vừa đầu thai vào mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cách trang trí và nội thất lộng lẫy này, chắc hẳn đây là một gia đình giàu có!
Đúng như cậu đoán, bà đỡ vui mừng quấn cậu lại và bế cậu đến trước mặt người mẹ hơi thở còn đang yếu ớt: "Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, là một tiểu thiếu gia."
Diệp Phỉ Nhiên mừng rơn, cậu là một tiểu thiếu gia, Hắc Bạch Vô Thường quả nhiên không hề lừa cậu, xem ra sau này cậu có thể sống một cuộc sống nhẹ nhàng hạnh phúc.
Người mẹ 'hờ' được nha hoàn bồi giá đỡ lên, nha hoàn chu đáo nói: “Phu nhân cẩn thận, người nhìn tiểu thiếu gia này, lão gia đã đặt tên cho tiểu thiếu gia là Diệp Phi."
Nghe thấy cái tên này, Diệp Phỉ Nhiên giật mình, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh giác, trong lòng thầm nghĩ đừng mà đừng mà đừng mà?
Quả nhiên, giây tiếp theo, người mẹ hờ của cậu liền nói: "Diệp Phi... Cái tên này không phổ biến lắm, hay đặt là Diệp Phỉ Nhiên đi! Văn thái phỉ nhiên, trác trước thành chương*..."
(*Văn chương lai láng, xuất khẩu thành thơ)
Nói xong, mẹ hờ liền ho khan, hiển nhiên là nàng đã tốn rất nhiều sức lực để sinh ra cậu.
Trái lại, Diệp Phỉ Nhiên lại vui vẻ không thôi. Phụ thân đã định đặt tên cho cậu là Diệp Phi, mẫu thân lại đổi thành Diệp Phỉ Nhiên.
Tuy rằng trùng tên trùng họ với cậu, nhưng cốt truyện này lại giống hệt với truyện “Tòng long khoái tế” mà cậu từng đọc!
Vậy chẳng lẽ cậu xuyên thành bia đỡ đạn trùng tên trùng họ, vừa sinh ra mẫu thân đã bị độc chết, nhà cữu phụ phải chịu khổ diệt môn, mà cậu thì lại trở thành nhân vật bị đem ra so sánh với nam chính, sáu tuổi cũng ngoài ý muốn ngã xuống hồ nước mà chết?
Hắc Bạch Vô Thường, các ngươi cút ra đây cho ta, giải thích xem rốt cuộc chuyện là như thế nào!
Cậu vốn là một thanh niên tốt của thế kỷ 21, cần cù chăm chỉ tập trung vào việc học, nỗ lực thi đỗ một ngôi trường thuộc dự án 985, tìm được một công việc công chức nhà nước khá oách.
Không ngờ một ngày trước khi được nhập chức, cậu lại bị một chiếc xe tải lớn tông phải khi đang cố gắng cứu một đứa trẻ ba tuổi đang băng qua đường.
Đáng lẽ số cậu chưa tuyệt, nhưng Hắc Bạch Vô Thường câu hồn lại không nói hai lời đã câu cậu xuống địa phủ. Sau khi kiểm tra số mệnh của cậu, hai người biết mình vừa gây ra họa, nhưng lúc đưa linh hồn trở về, cơ thể cậu đã lạnh ngắt.
Ừm, Diệp Phỉ Nhiên tận mắt nhìn thấy thi thể mình bị đưa vào lò hỏa táng, thậm chí còn ngửi thấy mùi xác mình bị thiêu.
Để bù đắp lỗi lầm, Hắc Bạch Vô Thường đã thương lượng và cho cậu một cơ hội sống lại.
Quay lại là điều không thể, nhưng họ đã hứa với cậu rằng lần này nhất định cậu có thể vào làm công việc nhà nước, thậm chí chức vụ còn cao hơn cái chức nhân viên công vụ trước đây của cậu bao nhiêu lần.
Ánh mắt Diệp Phỉ Nhiên sáng bừng, hỏi: "Đứng hàng mệnh quan triều đình sao?"
Hắc Bạch Vô Thường kẻ xướng người họa: "Còn hơn thế nữa, còn tốt hơn thế nữa cơ! Không biết còn tốt hơn bao nhiêu lần!"
Lúc này Diệp Phỉ Nhiên chỉ muốn mắng một câu, ông đây có ngu mới tin các người!
Ngay lúc cậu chuẩn bị dậm chân nằm chờ chết, trong đầu chợt lóe lên một luồng ánh sáng trắng, một tiếng nhắc nhở vang lên: “Chúc mừng ký chủ, hệ thống ăn dưa đã được tạo ra, vừa được ăn dưa vừa được nhận tiền dưa* đó nha!”
(*Tiền dưa: Đơn vị tiền tệ của hệ thống ăn dưa)
Diệp Phỉ Nhiên kinh ngạc, lẩm bẩm: "Ăn dưa? Ăn dưa gì cơ?”
Chỉ thấy quả dưa đầu tiên bật ra khỏi ý thức của cậu, xuất hiện trước mặt cậu dưới dạng một tấm áp phích có ký tự lớn.
Lúc này, một cô nương ăn mặc lộng lẫy đang bưng một chén trà gừng đường đỏ chậm rãi đi vào, vừa tiến vào liền đau lòng ngồi xuống trước mặt mẫu thân Diệp Phỉ Nhiên, vẻ mặt lo lắng hỏi han: "Biểu tỷ, mau uống chén trà gừng bồi bổ thân thể đi! Đây đều là tự tay ta nấu cho tỷ, tỷ uống vào rồi thì trong người sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.”
Trên trán Diệp phu nhân vẫn còn đang quấn khăn, hơi thở yếu ớt nói: "Làm phiền biểu muội Uyển Hề rồi...... Khụ khụ khụ......”
Cái thai này làm tổn hại rất nhiều sinh lực của Diệp phu nhân, nàng chưa nói xong một câu đã bắt đầu ho.
Tần Uyển Hề mỉm cười: “Biểu tỷ, tỷ đang nói gì vậy, tỷ chăm sóc ta nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên muội sẽ chăm sóc tỷ thật tốt.”
Nói xong ả ta liền dâng chén trà gừng đường đỏ lên, muốn đút cho Diệp phu nhân.
Diệp phu nhân vừa định uống, thì đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng trẻ con thì thầm: "Ôi! Vậy ra mẫu thân ta không phải do khó sinh mà chết, mà là bị đầu độc? Chỉ vì uống một chén trà gừng đường đỏ của biểu muội đưa tới, mẫu thân liền mê man ngủ thiếp đi, từ đó không tỉnh lại nữa..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro