Nghe Thấy Tiếng Lòng: Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt
Chương 14
2024-09-24 22:39:42
Vân Vụ nhìn Trưởng công chúa diễn, cảm thấy buồn nôn muốn ói.
Nàng nhất định phải làm gì đó tránh bị tức điên lên.
Dù sao ánh mắt Trưởng công chúa nhìn mình quá tàn nhẫn, khủng bố!
Đã là kẻ địch, vậy nàng còn do dự gì nữa.
[Hừm... Chậc chậc chậc, thì ra Trưởng công chúa ác độc này cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến diệt quốc.]
Cái gì?
Diệt quốc.
Vân Vũ Đế siết chặt tay.
Ban đầu ông nghĩ rằng sự sống còn của mình rất quan trọng.
Không ngờ mình lại là vua mất nước?
Ông không thể để giang sơn Vân gia mất trên tay mình được.
[Bảo sao nam đinh đời thứ ba của nhà Tạ lão tướng quân lại chết trên xa trường. Lão tướng quân cúc cung tận tụy cả đời, tính cách cứng cỏi, lòng mang thiên hạ lại ra lệnh mở cổng thành của Tư Dụ quan.]
[Con mẹ nó, vậy mà trong lúc cả nhà người ta trung thành chống địch, Trưởng công chúa ác độc lại xem tiểu công tử Tạ gia như luyến đồng, chơi xong rồi giết.]
[Đệch, thảo nào còn có thể trở thành mụ phù thủy quất xác cha.]
[Hừm, đáng đời cuối cùng nước mất nhà tan, bị binh sĩ nước Sở làm nhục.]
[Báo ứng, báo ứng đó, nghĩ đến kết cục thê thảm của con mụ này, sướng quá. Chỉ tiếc cho những binh sĩ chiến đấu vì nước trên chiến trường.]
Vân Vũ Đế suýt không khống chế được mà rút đao giết người.
Ông không ngờ Trưởng công chúa to gan như thế!
Vậy mà người Tạ gia lại chết hết?
Thảo nào Đại Yên bị diệt quốc.
Không có tướng quân Tạ gia, Tư Dụ quan không thể ngăn cản đại quân nước Sở xuôi Nam.
Hơn nữa, thân phận Tạ gia là gì.
Tiểu công tử Tạ gia lại chịu Vân Sanh sỉ nhục vậy à?
[Zời ơi, ta không rõ, rốt cuộc phụ hoàng nghĩ gì, vì chiều đồ ăn hại mà mất giang sơn, đáng không?]
Vân Vũ Đế hơi mờ mịt.
[Không được, ta tò mò quá, phải tìm xem vì sao phụ hoàng chiều Trưởng công chúa như vậy.]
Vân Vũ Đế căng thẳng.
[Ha ha, cuối cùng đã hiểu, bảo sao Trưởng công chúa còn nhỏ mà lại trang điểm đậm, thì ra vì ả ta giống với mẹ ruột của phụ hoàng, không ngờ phụ hoàng yêu mẹ!]
Vân Vũ Đế: "..." Hớt cả chuyện của mình.
Muốn chết quá.
Ánh mắt Trưởng công chúa lấp lóe.
Lâm phi: "..." Vờ như không nghe thấy.
[Nhưng phụ hoàng làm như thế chẳng phải là sỉ nhục hoàng tổ mẫu à?]
[Thế thân không có chút dịu dàng nào của nguyên chủ đã đành, còn nhân cơ hội này tùy ý làm bậy. Tăng nghiệt duyên cho hoàng tổ mẫu, không biết nhân quả có tính lên người hoàng tổ mẫu không.]
Nàng nhất định phải làm gì đó tránh bị tức điên lên.
Dù sao ánh mắt Trưởng công chúa nhìn mình quá tàn nhẫn, khủng bố!
Đã là kẻ địch, vậy nàng còn do dự gì nữa.
[Hừm... Chậc chậc chậc, thì ra Trưởng công chúa ác độc này cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến diệt quốc.]
Cái gì?
Diệt quốc.
Vân Vũ Đế siết chặt tay.
Ban đầu ông nghĩ rằng sự sống còn của mình rất quan trọng.
Không ngờ mình lại là vua mất nước?
Ông không thể để giang sơn Vân gia mất trên tay mình được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Bảo sao nam đinh đời thứ ba của nhà Tạ lão tướng quân lại chết trên xa trường. Lão tướng quân cúc cung tận tụy cả đời, tính cách cứng cỏi, lòng mang thiên hạ lại ra lệnh mở cổng thành của Tư Dụ quan.]
[Con mẹ nó, vậy mà trong lúc cả nhà người ta trung thành chống địch, Trưởng công chúa ác độc lại xem tiểu công tử Tạ gia như luyến đồng, chơi xong rồi giết.]
[Đệch, thảo nào còn có thể trở thành mụ phù thủy quất xác cha.]
[Hừm, đáng đời cuối cùng nước mất nhà tan, bị binh sĩ nước Sở làm nhục.]
[Báo ứng, báo ứng đó, nghĩ đến kết cục thê thảm của con mụ này, sướng quá. Chỉ tiếc cho những binh sĩ chiến đấu vì nước trên chiến trường.]
Vân Vũ Đế suýt không khống chế được mà rút đao giết người.
Ông không ngờ Trưởng công chúa to gan như thế!
Vậy mà người Tạ gia lại chết hết?
Thảo nào Đại Yên bị diệt quốc.
Không có tướng quân Tạ gia, Tư Dụ quan không thể ngăn cản đại quân nước Sở xuôi Nam.
Hơn nữa, thân phận Tạ gia là gì.
Tiểu công tử Tạ gia lại chịu Vân Sanh sỉ nhục vậy à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Zời ơi, ta không rõ, rốt cuộc phụ hoàng nghĩ gì, vì chiều đồ ăn hại mà mất giang sơn, đáng không?]
Vân Vũ Đế hơi mờ mịt.
[Không được, ta tò mò quá, phải tìm xem vì sao phụ hoàng chiều Trưởng công chúa như vậy.]
Vân Vũ Đế căng thẳng.
[Ha ha, cuối cùng đã hiểu, bảo sao Trưởng công chúa còn nhỏ mà lại trang điểm đậm, thì ra vì ả ta giống với mẹ ruột của phụ hoàng, không ngờ phụ hoàng yêu mẹ!]
Vân Vũ Đế: "..." Hớt cả chuyện của mình.
Muốn chết quá.
Ánh mắt Trưởng công chúa lấp lóe.
Lâm phi: "..." Vờ như không nghe thấy.
[Nhưng phụ hoàng làm như thế chẳng phải là sỉ nhục hoàng tổ mẫu à?]
[Thế thân không có chút dịu dàng nào của nguyên chủ đã đành, còn nhân cơ hội này tùy ý làm bậy. Tăng nghiệt duyên cho hoàng tổ mẫu, không biết nhân quả có tính lên người hoàng tổ mẫu không.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro