Nghe Thấy Tiếng Lòng: Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt
Chương 15
2024-09-24 22:39:42
Trưởng công chúa trừng to mắt.
Ngươi muốn chết à!
Ánh mắt Vân Vũ Đế từ hoài niệm đến ngẩn ngơ, cuối cùng lại thoải mái. Lúc nhìn Trưởng công chúa chỉ còn lại sự lạnh lùng và chán ghét.
[Hơn nữa, làm cách nào để giải cứu những thiếu niên đáng thương bị Trưởng công chúa giam trong phòng tối đây?]
[Cũng không biết Tạ gia có phát hiện ra việc tiểu thiếu gia nhà mình mất tích liên quan đến Trưởng công chúa không.]
Trưởng công chúa không khóc nổi nữa.
Chuyện mà ả ta che giấu đã bị thứ quái dị kia nói ra hết.
Ả ta hãi hùng khiếp vía.
"Tự trẫm có cách xử lý chuyện này." Giọng điệu Vân Vũ Đế bình tĩnh, ông nhìn ả ta.
Bỗng nhiên ông đứng dậy.
"Vân Sanh, đi cùng trẫm."
Trước khi đi, Vân Vũ Đế trấn an Lâm phi, bảo bà chăm sóc Vân Vụ thật tốt, sau đó rời đi.
Vân Vụ ngáp một cái.
Trong đầu vẫn còn đang nghĩ cách cứu người.
Sau đó nàng thở dài.
[Đây là lịch sử, ta chỉ là một đứa trẻ, e là không thể thay đổi gì nhiều, ta nên nhìn thoáng một chút. Dù sao ai cũng phải chết, khác ở chỗ chết sớm hay chết muộn thôi.]
[Nếu ông trời phái ta đến làm đấng cứu thế, sao lại để ta biến thành một đứa bé bú sữa cũng thấy mệt, nên thôi cứ nằm yên đi, biết đâu mọi người cũng may giống mẫu phi thì sao?]
Lâm phi dở khóc dở cười: "..."
Bà nghĩ thầm, có lẽ ông trời thật sự phái Vân Vụ đến cứu thế giới, để chúng ta nghe được tiếng lòng của nha đầu này.
...
Trưởng công chúa thấp thỏm theo sát Vân Vũ Đế ra khỏi Nghi Xuân cung.
Vân Vũ Đế im lặng đi thẳng đến Kiến Phúc cung của Trưởng công chúa.
Đường đến Kiến Phúc cung cũng không xa.
Sau khi bước vào, Vân Vũ Đế vung tay lên, tất cả cung nhân trong Kiến Phúc cung lui ra ngoài.
Trong đại điện chỉ còn lại hai cha con.
"Vân Sanh, chắc vừa rồi con cũng nghe được nhỉ?"
"Nghe được gì ạ?" Trưởng công chúa hoảng hốt, ả ta giả ngu theo bản năng.
Vân Vũ Đế nhìn nàng ta, như cười mà không phải cười: "Tất nhiên là nghe thấy tiếng lòng của tiểu công chúa."
"Sao? Đừng nói với trẫm là con không nghe thấy."
Dù sao Trưởng công chúa cũng còn nhỏ, tuy ác độc có thừa nhưng thông minh lại có hạn.
Ả ta bối rối, ánh mắt trốn tránh.
"Đến bây giờ mà ngươi vẫn còn muốn lừa trẫm à?" Vân Vũ Đế giận đến bật cười: "Trước đây trẫm mù mới để ngươi lừa."
"Phụ hoàng..." Trưởng công chúa vừa khóc vừa nói: "Phụ hoàng, không phải, con không có. Con không làm chuyện này, người không thể xử phạt con vì những chuyện chưa xảy ra."
Ngươi muốn chết à!
Ánh mắt Vân Vũ Đế từ hoài niệm đến ngẩn ngơ, cuối cùng lại thoải mái. Lúc nhìn Trưởng công chúa chỉ còn lại sự lạnh lùng và chán ghét.
[Hơn nữa, làm cách nào để giải cứu những thiếu niên đáng thương bị Trưởng công chúa giam trong phòng tối đây?]
[Cũng không biết Tạ gia có phát hiện ra việc tiểu thiếu gia nhà mình mất tích liên quan đến Trưởng công chúa không.]
Trưởng công chúa không khóc nổi nữa.
Chuyện mà ả ta che giấu đã bị thứ quái dị kia nói ra hết.
Ả ta hãi hùng khiếp vía.
"Tự trẫm có cách xử lý chuyện này." Giọng điệu Vân Vũ Đế bình tĩnh, ông nhìn ả ta.
Bỗng nhiên ông đứng dậy.
"Vân Sanh, đi cùng trẫm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi đi, Vân Vũ Đế trấn an Lâm phi, bảo bà chăm sóc Vân Vụ thật tốt, sau đó rời đi.
Vân Vụ ngáp một cái.
Trong đầu vẫn còn đang nghĩ cách cứu người.
Sau đó nàng thở dài.
[Đây là lịch sử, ta chỉ là một đứa trẻ, e là không thể thay đổi gì nhiều, ta nên nhìn thoáng một chút. Dù sao ai cũng phải chết, khác ở chỗ chết sớm hay chết muộn thôi.]
[Nếu ông trời phái ta đến làm đấng cứu thế, sao lại để ta biến thành một đứa bé bú sữa cũng thấy mệt, nên thôi cứ nằm yên đi, biết đâu mọi người cũng may giống mẫu phi thì sao?]
Lâm phi dở khóc dở cười: "..."
Bà nghĩ thầm, có lẽ ông trời thật sự phái Vân Vụ đến cứu thế giới, để chúng ta nghe được tiếng lòng của nha đầu này.
...
Trưởng công chúa thấp thỏm theo sát Vân Vũ Đế ra khỏi Nghi Xuân cung.
Vân Vũ Đế im lặng đi thẳng đến Kiến Phúc cung của Trưởng công chúa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường đến Kiến Phúc cung cũng không xa.
Sau khi bước vào, Vân Vũ Đế vung tay lên, tất cả cung nhân trong Kiến Phúc cung lui ra ngoài.
Trong đại điện chỉ còn lại hai cha con.
"Vân Sanh, chắc vừa rồi con cũng nghe được nhỉ?"
"Nghe được gì ạ?" Trưởng công chúa hoảng hốt, ả ta giả ngu theo bản năng.
Vân Vũ Đế nhìn nàng ta, như cười mà không phải cười: "Tất nhiên là nghe thấy tiếng lòng của tiểu công chúa."
"Sao? Đừng nói với trẫm là con không nghe thấy."
Dù sao Trưởng công chúa cũng còn nhỏ, tuy ác độc có thừa nhưng thông minh lại có hạn.
Ả ta bối rối, ánh mắt trốn tránh.
"Đến bây giờ mà ngươi vẫn còn muốn lừa trẫm à?" Vân Vũ Đế giận đến bật cười: "Trước đây trẫm mù mới để ngươi lừa."
"Phụ hoàng..." Trưởng công chúa vừa khóc vừa nói: "Phụ hoàng, không phải, con không có. Con không làm chuyện này, người không thể xử phạt con vì những chuyện chưa xảy ra."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro