Nghe Thấy Tiếng Lòng: Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt
Chương 16
2024-09-24 22:39:42
"Ngươi nói vậy lại nhắc trẫm nhớ một chuyện."
Vân Vũ Đế vỗ tay, lập tức có mấy Long vệ xuất hiện trong cung điện.
"Để ta xem ngươi đã làm những chuyện bẩn thỉu gì."
"Phụ hoàng..." Trưởng công chúa sốt ruột, lao về phía ông.
Ả ta bị Long vệ ngăn lại, còn bị hai người khống chế bịt miệng lại, sau đó áp giải đi theo phía sau.
Bên này, Vân Vũ Đế để một Long vệ đi trước dẫn đường.
Chẳng mấy chốc, phòng tối bị mở ra.
Trên vách tường lấp lánh ánh đèn.
Trong phòng tối có đóng vài buồng giam, những thiếu niên trần truồng đang ngồi bên trong.
Nghe thấy tiếng động, các thiếu niên hoảng sợ trốn vào góc.
Vân Vũ Đế bước vào thấy cảnh này, trên mặt tràn ngập phẫn nộ.
Ngọn lửa trong lòng bốc lên, rất muốn ban chết cho Trưởng công chúa ngay lập tức.
Quả nhiên, những gì tiểu công chúa nói đều là sự thật.
Ông nhìn khắp nơi nhưng lại không biết ai là tiểu công tử Tạ gia.
Nhưng mà ông chưa từng gặp tiểu công tử Tạ gia, không biết cũng là chuyện bình thường.
"Vân Sanh, bây giờ ngươi giải thích với trẫm, đây là cái gì?" Văn Vũ Đế hỏi.
Trưởng công chúa chớp mắt, nghẹn ngào nói: "Phụ hoàng, những thiếu niên trong này chỉ là thường dân mà thôi, không hề có tiểu công tử Tạ gia. Ngay cả một tiểu công tử mà Tạ gia cũng không trông chừng được, không phải chứng minh bọn họ vô dụng hay sao?"
"Võ tướng mà vô dụng thì trong triều còn có ý nghĩa gì nữa?"
Đến lúc này, Trưởng công chúa vẫn còn muốn đe dọa tiểu công tử Tạ gia.
Trong lòng Vân Vũ Đế cười lạnh lùng.
"Cho nên chỉ cần họ là con của thường dân thì có thể để mặc cho ngươi chà đạp sao?"
"Phụ hoàng, những người này đều tự nguyện, con dùng bạc để mua. Người nhà bọn họ muốn bán, con đã đưa tiền rồi."
"Phụ hoàng, chỉ là một vài nô tì, con chơi cũng đâu phải tội gì lớn."
Vân Vũ Đế nghe lời lẽ cố chấp của ả ta, đột ngột vung tay, một tia máu hiện ra.
"Á!'
Trưởng công chúa ôm mặt mình, hai mắt trợn lên, không dám tin mặt mình vừa bị rạch.
"Mặt của ta, mặt của ta..."
"Chẳng phải ngươi thấy không quan trọng sao? Chỉ là một khuôn mặt thôi mà." Vân Vũ Đế ngồi xổm xuống, tay bóp cằm ả ta, vẻ mặt hung tợn: "Vân Sanh, ngươi phải hiểu, trẫm có thể cưng chiều ngươi, nhưng nếu ngươi vi phạm luật pháp thì trẫm không thể nào tha thứ!"
"Ngươi đã hạnh phúc hơn dân chúng bình thường nhiều rồi, sao ngươi lại không thấy thỏa mãn?" Vân Vũ Đế lạnh lùng nói, trong mắt toàn vẻ chán ghét: "Đúng là được voi đòi tiên."
Vân Vũ Đế vỗ tay, lập tức có mấy Long vệ xuất hiện trong cung điện.
"Để ta xem ngươi đã làm những chuyện bẩn thỉu gì."
"Phụ hoàng..." Trưởng công chúa sốt ruột, lao về phía ông.
Ả ta bị Long vệ ngăn lại, còn bị hai người khống chế bịt miệng lại, sau đó áp giải đi theo phía sau.
Bên này, Vân Vũ Đế để một Long vệ đi trước dẫn đường.
Chẳng mấy chốc, phòng tối bị mở ra.
Trên vách tường lấp lánh ánh đèn.
Trong phòng tối có đóng vài buồng giam, những thiếu niên trần truồng đang ngồi bên trong.
Nghe thấy tiếng động, các thiếu niên hoảng sợ trốn vào góc.
Vân Vũ Đế bước vào thấy cảnh này, trên mặt tràn ngập phẫn nộ.
Ngọn lửa trong lòng bốc lên, rất muốn ban chết cho Trưởng công chúa ngay lập tức.
Quả nhiên, những gì tiểu công chúa nói đều là sự thật.
Ông nhìn khắp nơi nhưng lại không biết ai là tiểu công tử Tạ gia.
Nhưng mà ông chưa từng gặp tiểu công tử Tạ gia, không biết cũng là chuyện bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vân Sanh, bây giờ ngươi giải thích với trẫm, đây là cái gì?" Văn Vũ Đế hỏi.
Trưởng công chúa chớp mắt, nghẹn ngào nói: "Phụ hoàng, những thiếu niên trong này chỉ là thường dân mà thôi, không hề có tiểu công tử Tạ gia. Ngay cả một tiểu công tử mà Tạ gia cũng không trông chừng được, không phải chứng minh bọn họ vô dụng hay sao?"
"Võ tướng mà vô dụng thì trong triều còn có ý nghĩa gì nữa?"
Đến lúc này, Trưởng công chúa vẫn còn muốn đe dọa tiểu công tử Tạ gia.
Trong lòng Vân Vũ Đế cười lạnh lùng.
"Cho nên chỉ cần họ là con của thường dân thì có thể để mặc cho ngươi chà đạp sao?"
"Phụ hoàng, những người này đều tự nguyện, con dùng bạc để mua. Người nhà bọn họ muốn bán, con đã đưa tiền rồi."
"Phụ hoàng, chỉ là một vài nô tì, con chơi cũng đâu phải tội gì lớn."
Vân Vũ Đế nghe lời lẽ cố chấp của ả ta, đột ngột vung tay, một tia máu hiện ra.
"Á!'
Trưởng công chúa ôm mặt mình, hai mắt trợn lên, không dám tin mặt mình vừa bị rạch.
"Mặt của ta, mặt của ta..."
"Chẳng phải ngươi thấy không quan trọng sao? Chỉ là một khuôn mặt thôi mà." Vân Vũ Đế ngồi xổm xuống, tay bóp cằm ả ta, vẻ mặt hung tợn: "Vân Sanh, ngươi phải hiểu, trẫm có thể cưng chiều ngươi, nhưng nếu ngươi vi phạm luật pháp thì trẫm không thể nào tha thứ!"
"Ngươi đã hạnh phúc hơn dân chúng bình thường nhiều rồi, sao ngươi lại không thấy thỏa mãn?" Vân Vũ Đế lạnh lùng nói, trong mắt toàn vẻ chán ghét: "Đúng là được voi đòi tiên."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro