Nghe Thấy Tiếng Lòng: Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt
Chương 17
2024-09-24 22:39:42
"Phụ hoàng, con sai rồi, người tha cho con đi."
"Người đâu!"
Vân Vũ Đế lạnh lùng phớt lờ.
Lâm An công công đi theo bên cạnh vội vàng dâng một dải lụa trắng lên.
Vân Vũ Đế phất tay.
"Ban cho Trưởng công chúa một dải lụa trắng."
Trưởng công chúa Vân Sanh ngỡ ngàng trố mắt, ngẩng đầu nhìn ông: "Phụ hoàng, người muốn giết con sao? Người vì một chuyện nhỏ và những chuyện tương lai chưa xảy ra mà ban chết cho con? Con là nữ nhi của người, người bị ma ám, ngay cả con ruột cũng không tha, nó thì tốt lành gì đâu?"
"Phụ hoàng, người không sợ đi sai từng bước, cuối cùng lại thành vị vua mất nước hay sao! Người không sợ có lỗi với liệt tổ liệt tông hay sao!"
Vân Sanh rất giỏi mê hoặc người khác, nhưng đối thủ của ả ta lại là Vân Vụ.
Không chỉ có bàn tay vàng, mà những lời nàng nói đều là sự thật.
Vân Sanh làm nhiều chuyện xấu, tra cũng không hết.
"Im miệng!" Vân Vũ Đế giận dữ.
Cái chết của Vân Sanh đang đến gần.
Trước sự chứng kiến của các thiếu niên, Vân Vũ Đế cầm lấy dải lụa trắng, sau đó quấn quanh cổ Vân Sanh.
"Vân Sanh, cuối cùng trẫm chỉ muốn nói một câu, thiên tử phạm tội xử như thứ dân, ngươi cũng không phải ngoại lệ."
"Trẫm chiều ngươi suốt mười sáu năm, vậy thì tội ác của ngươi để trẫm tự tay kết thúc."
"A..."
Máu tươi trào ra khỏi miệng Trưởng công chúa Vân Sanh, hô hấp ả ta dồn dập, ánh mắt cuối cùng ngập tràn oán hận nhìn Vân Vũ Đế.
Ông chỉ lạnh lùng nhìn ả ta.
Ông không chỉ không sợ, mà phản ứng của ả ta lại càng chứng minh lời nói của tiểu công chúa.
Muốn quất xác ông à?
Vậy thì ông phải lấy mạng ả ta trước!
Vân Vũ Đế lạnh lùng vô tình, không hề do dự, buông dải lụa trắng ra.
Vân Sanh đã tắt thở.
Ông vỗ tay.
"Lâm An, xử lý những chuyện còn lại đi."
"Còn những người này, thẩm vấn xong đưa về quê."
Những thiếu niên chứng kiến bí mật hoàng thất cho rằng lần này chết chắc, nhưng khi nghe thấy kết quả, bọn họ đều ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Vân Vũ Đế không quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ, ông xoay người rời đi.
Long bào màu đen sống động như thật trong bóng đêm.
Lâm An phất tay, cung nhân nhanh chóng đi vào xử lý thi thể của Vân Sanh.
Ông ấy mỉm cười, nhìn nhóm thiếu niên rồi nói: "Vì Trưởng công chúa phạm sai lầm nên đã bị Hoàng thượng xử lý. Các vị chỉ là người bị hại, Hoàng thượng sẽ không trách phạt các ngươi. Nhưng nếu sau khi quay về mà các ngươi lại phạm tội, sẽ bị xử trí theo pháp luật."
"Người đâu!"
Vân Vũ Đế lạnh lùng phớt lờ.
Lâm An công công đi theo bên cạnh vội vàng dâng một dải lụa trắng lên.
Vân Vũ Đế phất tay.
"Ban cho Trưởng công chúa một dải lụa trắng."
Trưởng công chúa Vân Sanh ngỡ ngàng trố mắt, ngẩng đầu nhìn ông: "Phụ hoàng, người muốn giết con sao? Người vì một chuyện nhỏ và những chuyện tương lai chưa xảy ra mà ban chết cho con? Con là nữ nhi của người, người bị ma ám, ngay cả con ruột cũng không tha, nó thì tốt lành gì đâu?"
"Phụ hoàng, người không sợ đi sai từng bước, cuối cùng lại thành vị vua mất nước hay sao! Người không sợ có lỗi với liệt tổ liệt tông hay sao!"
Vân Sanh rất giỏi mê hoặc người khác, nhưng đối thủ của ả ta lại là Vân Vụ.
Không chỉ có bàn tay vàng, mà những lời nàng nói đều là sự thật.
Vân Sanh làm nhiều chuyện xấu, tra cũng không hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Im miệng!" Vân Vũ Đế giận dữ.
Cái chết của Vân Sanh đang đến gần.
Trước sự chứng kiến của các thiếu niên, Vân Vũ Đế cầm lấy dải lụa trắng, sau đó quấn quanh cổ Vân Sanh.
"Vân Sanh, cuối cùng trẫm chỉ muốn nói một câu, thiên tử phạm tội xử như thứ dân, ngươi cũng không phải ngoại lệ."
"Trẫm chiều ngươi suốt mười sáu năm, vậy thì tội ác của ngươi để trẫm tự tay kết thúc."
"A..."
Máu tươi trào ra khỏi miệng Trưởng công chúa Vân Sanh, hô hấp ả ta dồn dập, ánh mắt cuối cùng ngập tràn oán hận nhìn Vân Vũ Đế.
Ông chỉ lạnh lùng nhìn ả ta.
Ông không chỉ không sợ, mà phản ứng của ả ta lại càng chứng minh lời nói của tiểu công chúa.
Muốn quất xác ông à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy thì ông phải lấy mạng ả ta trước!
Vân Vũ Đế lạnh lùng vô tình, không hề do dự, buông dải lụa trắng ra.
Vân Sanh đã tắt thở.
Ông vỗ tay.
"Lâm An, xử lý những chuyện còn lại đi."
"Còn những người này, thẩm vấn xong đưa về quê."
Những thiếu niên chứng kiến bí mật hoàng thất cho rằng lần này chết chắc, nhưng khi nghe thấy kết quả, bọn họ đều ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Vân Vũ Đế không quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ, ông xoay người rời đi.
Long bào màu đen sống động như thật trong bóng đêm.
Lâm An phất tay, cung nhân nhanh chóng đi vào xử lý thi thể của Vân Sanh.
Ông ấy mỉm cười, nhìn nhóm thiếu niên rồi nói: "Vì Trưởng công chúa phạm sai lầm nên đã bị Hoàng thượng xử lý. Các vị chỉ là người bị hại, Hoàng thượng sẽ không trách phạt các ngươi. Nhưng nếu sau khi quay về mà các ngươi lại phạm tội, sẽ bị xử trí theo pháp luật."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro