Nghe Thấy Tiếng Lòng: Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt
Chương 26
2024-09-24 22:39:42
[Fuck, Ngô thái y này từng ngủ với các cung nữ, tú nữ ở Trữ Tú cung!]
[Thằng cha này phạm tội cưỡng gian, đù má, giỏi lắm, dựa vào thế của Nhàn phi, lại ngấm ngầm làm ra nhiều chuyện xấu xa như thế ở hậu cung.]
[Không được, ta phải bảo phụ hoàng mau giải quyết kẻ này.]
An tần run rẩy, khuôn mặt luôn lạnh nhạt suy sụp.
Vân Vũ Đế tức đến mức ngứa răng.
Nhàn phi!
Trong mắt Tĩnh tần hiện vẻ đắc ý.
Tâm trạng mọi người trong điện không giống nhau.
"Nếu An tần đã nhận tội, vậy dẫn đi." Giọng Vân Vũ Đế không cao không thấp, đủ để cho tất cả nghe thấy giọng ông.
Lâm An công công lập tức đứng lên mang An tần đi.
Trước khi đi, An tần không nhìn ai, càng không xin tha, cứ lặng im rời đi như thế.
Ra khỏi cung Lâm phi, bà ta ngửa mặt nhìn lên trời, cười thảm, lại không có ý gì khác.
Dù sao bà ta chết chắc rồi, không phải sao.
An tần vừa đi, Tĩnh tần nịnh bợ: "Hoàng thượng, thần thiếp… Thần thiếp biết mình làm sai, không nên xen vào mấy chuyện này."
"Thần thiếp xin tự cấm túc trong cung, xin Hoàng thượng tha mạng."
Vân Vũ Đế nhìn Tĩnh tần với ánh mắt như muốn giết người, nhưng ngay sau đó đã giấu đi.
"Ngươi đã sẵn lòng hy sinh tính mạng vì người nhà, sao giờ lại xin tha?" Vân Vũ Đế nghi ngờ hỏi: "Chính An tần còn khó sống, sao làm hại người nhà ngươi được nữa? Coi trẫm là đồ trang trí hả?"
Tĩnh tần cứng đờ, ả lắp bắp nói: "Hoàng thượng, thần thiếp… Thần thiếp…"
Cho dù trước đó ả muốn chết, vậy cũng là bị uy hiếp.
Hiện giờ mối uy hiếp đã không còn, tất nhiên không muốn chết nữa.
Sao ý của Hoàng thượng lại là An tần nhận tội rồi thì mình cũng có thể không sợ chết?
Suýt chết một lần rồi, Tĩnh tần càng sợ chết hơn.
Người chưa cảm nhận được mùi vị của cái chết, không thể hiểu sự sống tốt biết bao.
Tĩnh tần sợ run bần bật: "Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng."
"Im đi." Vân Vũ Đế nghiến răng gầm lên: "Người đâu, đưa Tĩnh tần về cung, không có lệnh của trẫm, không ai được gặp."
Tĩnh tần bị kéo xuống, tiếng khóc cũng dần đi xa.
Lâm phi trong điện hơi mất tự nhiên, bà không ngờ lại hóng được nhiều chuyện thế, biết được rất nhiều tin tức, thật sự khó giữ nổi bình tĩnh.
"Lâm phi, nếu lần sau những kẻ này còn đến tìm nàng gây rối, nàng cứ bảo người thông báo cho trẫm."
Lâm phi sợ hãi: "Thần thiếp cảm ơn Hoàng thượng thương yêu, nhưng như thế quấy rầy ngài quá."
Vân Vũ Đế nhìn thoáng qua Vân Vụ, nói sâu xa: "Thập Bát công chúa ở đây, trẫm cảm thấy mình rất có duyên phận với nó, sao lại quấy rầy chứ."
[Thằng cha này phạm tội cưỡng gian, đù má, giỏi lắm, dựa vào thế của Nhàn phi, lại ngấm ngầm làm ra nhiều chuyện xấu xa như thế ở hậu cung.]
[Không được, ta phải bảo phụ hoàng mau giải quyết kẻ này.]
An tần run rẩy, khuôn mặt luôn lạnh nhạt suy sụp.
Vân Vũ Đế tức đến mức ngứa răng.
Nhàn phi!
Trong mắt Tĩnh tần hiện vẻ đắc ý.
Tâm trạng mọi người trong điện không giống nhau.
"Nếu An tần đã nhận tội, vậy dẫn đi." Giọng Vân Vũ Đế không cao không thấp, đủ để cho tất cả nghe thấy giọng ông.
Lâm An công công lập tức đứng lên mang An tần đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi đi, An tần không nhìn ai, càng không xin tha, cứ lặng im rời đi như thế.
Ra khỏi cung Lâm phi, bà ta ngửa mặt nhìn lên trời, cười thảm, lại không có ý gì khác.
Dù sao bà ta chết chắc rồi, không phải sao.
An tần vừa đi, Tĩnh tần nịnh bợ: "Hoàng thượng, thần thiếp… Thần thiếp biết mình làm sai, không nên xen vào mấy chuyện này."
"Thần thiếp xin tự cấm túc trong cung, xin Hoàng thượng tha mạng."
Vân Vũ Đế nhìn Tĩnh tần với ánh mắt như muốn giết người, nhưng ngay sau đó đã giấu đi.
"Ngươi đã sẵn lòng hy sinh tính mạng vì người nhà, sao giờ lại xin tha?" Vân Vũ Đế nghi ngờ hỏi: "Chính An tần còn khó sống, sao làm hại người nhà ngươi được nữa? Coi trẫm là đồ trang trí hả?"
Tĩnh tần cứng đờ, ả lắp bắp nói: "Hoàng thượng, thần thiếp… Thần thiếp…"
Cho dù trước đó ả muốn chết, vậy cũng là bị uy hiếp.
Hiện giờ mối uy hiếp đã không còn, tất nhiên không muốn chết nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao ý của Hoàng thượng lại là An tần nhận tội rồi thì mình cũng có thể không sợ chết?
Suýt chết một lần rồi, Tĩnh tần càng sợ chết hơn.
Người chưa cảm nhận được mùi vị của cái chết, không thể hiểu sự sống tốt biết bao.
Tĩnh tần sợ run bần bật: "Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng."
"Im đi." Vân Vũ Đế nghiến răng gầm lên: "Người đâu, đưa Tĩnh tần về cung, không có lệnh của trẫm, không ai được gặp."
Tĩnh tần bị kéo xuống, tiếng khóc cũng dần đi xa.
Lâm phi trong điện hơi mất tự nhiên, bà không ngờ lại hóng được nhiều chuyện thế, biết được rất nhiều tin tức, thật sự khó giữ nổi bình tĩnh.
"Lâm phi, nếu lần sau những kẻ này còn đến tìm nàng gây rối, nàng cứ bảo người thông báo cho trẫm."
Lâm phi sợ hãi: "Thần thiếp cảm ơn Hoàng thượng thương yêu, nhưng như thế quấy rầy ngài quá."
Vân Vũ Đế nhìn thoáng qua Vân Vụ, nói sâu xa: "Thập Bát công chúa ở đây, trẫm cảm thấy mình rất có duyên phận với nó, sao lại quấy rầy chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro