Nghe Thấy Tiếng Lòng: Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt
Chương 28
2024-09-24 22:39:42
Không nghe tiểu công chúa nói sao, Hoàng thượng gặp bất trắc, mạng nhỏ của ông ấy cũng khó bảo vệ.
Hơn nữa, Ngô thái y kia lại thật sự có quan hệ với Nhàn phi, còn là loại quan hệ kia, chết trong lịch sử không oan.
Nhưng hiện giờ có tiểu công chúa, Lâm thái y cũng muốn sống, huống chi ông ấy chết rồi, sợ rằng kết cục của người nhà cũng rất thảm.
"Vâng." Lâm thái y nghiêm túc bắt mạch cho Vân Vũ Đế.
Một lát sau, Lâm thái y nhíu mày, bảo Vân Vũ Đế đổi tay.
Vân Vũ Đế hốt hoảng.
Có câu, không sợ Tây y động dao, chỉ sợ Trung y nhíu mày.
"Hoàng thượng… Ờm…"
"Có gì nói thẳng!" Vân Vũ Đế nhìn ông ấy ấp úng mà phát bực, gắt gỏng quát.
"Hoàng thượng, thân thể của ngài chỉ hơi nóng trong, chứ không có vấn đề gì lớn."
"Sao ngươi khám lâu thế." Vân Vũ Đế lườm ông ấy.
Còn nóng trong, hậu cung của ông bị chọc thành cái sàng, con mẹ nó ai dám hạ hỏa.
Ông là Hoàng đế, chẳng lẽ không kén chọn sao.
Vừa nghĩ đến người mình ngủ cùng có thể bị thằng chó Ngô thái y kia sờ mó qua, ông không còn hứng thú gì nữa.
Thằng chó này phải chết!
"Do hạ quan sợ bỏ sót gì đó mà?" Lâm thái y cười gượng, thà khám nhiều, cũng không thể để Hoàng thượng gặp chuyện không may.
"Hoàng thượng, sau này mỗi ngày hạ quan sẽ đến kiểm tra mạch bình an cho ngài." Lâm thái y nghiến răng nói.
Ông ấy cũng không tin, ngày ngày đến bắt mạch vẫn không đề phòng được những tên chó hạ thuốc này.
"Trẫm yếu ớt thế sao?" Vân Vũ Đế bất mãn.
Lâm thái y và Lâm An công công chia ra quỳ hai bên, ôm đùi Vân Vũ Đế.
Lâm thái y kêu khóc: "Hoàng thượng, cháu trai của hạ quan mới ba tuổi, ngài tuyệt đối phải sống lâu trăm tuổi, để tiểu tử kia nhìn thấy mặt trời ba mươi tuổi."
Vân Vũ Đế đen mặt.
Lâm An công công cũng than: "Hoàng thượng, lão nô muốn sống với ngài thật tốt, lão nô quen sống an nhàn rồi không ăn nổi khổ đâu."
Khóe miệng Vân Vũ Đế giật giật: "Hai người thành thật nhỉ."
"Hết cách rồi Hoàng thượng, ngài còn thì cuộc sống của chúng thần mới tốt, tính mạng của ngài quan trọng hơn chúng thần." Hai người đồng thanh nói.
Thái độ dựa hơi chấm mút này rất quen.
"Các ngươi có thể chọn một quân vương khác mà?"
Hai người lắc đầu nhanh hơn cả Phong Hỏa Luân.
"Không được, ngoài Hoàng thượng, các hoàng tử khác đều không ra gì."
"Đúng thế."
Hai người gật đầu đồng thanh nói: "Chỉ có Hoàng thượng mới là chúa cứu thế."
"Nói nhiều lời hay ý đẹp vào." Vân Vũ Đế được tâng bốc thì sướng rên.
Hơn nữa, Ngô thái y kia lại thật sự có quan hệ với Nhàn phi, còn là loại quan hệ kia, chết trong lịch sử không oan.
Nhưng hiện giờ có tiểu công chúa, Lâm thái y cũng muốn sống, huống chi ông ấy chết rồi, sợ rằng kết cục của người nhà cũng rất thảm.
"Vâng." Lâm thái y nghiêm túc bắt mạch cho Vân Vũ Đế.
Một lát sau, Lâm thái y nhíu mày, bảo Vân Vũ Đế đổi tay.
Vân Vũ Đế hốt hoảng.
Có câu, không sợ Tây y động dao, chỉ sợ Trung y nhíu mày.
"Hoàng thượng… Ờm…"
"Có gì nói thẳng!" Vân Vũ Đế nhìn ông ấy ấp úng mà phát bực, gắt gỏng quát.
"Hoàng thượng, thân thể của ngài chỉ hơi nóng trong, chứ không có vấn đề gì lớn."
"Sao ngươi khám lâu thế." Vân Vũ Đế lườm ông ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn nóng trong, hậu cung của ông bị chọc thành cái sàng, con mẹ nó ai dám hạ hỏa.
Ông là Hoàng đế, chẳng lẽ không kén chọn sao.
Vừa nghĩ đến người mình ngủ cùng có thể bị thằng chó Ngô thái y kia sờ mó qua, ông không còn hứng thú gì nữa.
Thằng chó này phải chết!
"Do hạ quan sợ bỏ sót gì đó mà?" Lâm thái y cười gượng, thà khám nhiều, cũng không thể để Hoàng thượng gặp chuyện không may.
"Hoàng thượng, sau này mỗi ngày hạ quan sẽ đến kiểm tra mạch bình an cho ngài." Lâm thái y nghiến răng nói.
Ông ấy cũng không tin, ngày ngày đến bắt mạch vẫn không đề phòng được những tên chó hạ thuốc này.
"Trẫm yếu ớt thế sao?" Vân Vũ Đế bất mãn.
Lâm thái y và Lâm An công công chia ra quỳ hai bên, ôm đùi Vân Vũ Đế.
Lâm thái y kêu khóc: "Hoàng thượng, cháu trai của hạ quan mới ba tuổi, ngài tuyệt đối phải sống lâu trăm tuổi, để tiểu tử kia nhìn thấy mặt trời ba mươi tuổi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Vũ Đế đen mặt.
Lâm An công công cũng than: "Hoàng thượng, lão nô muốn sống với ngài thật tốt, lão nô quen sống an nhàn rồi không ăn nổi khổ đâu."
Khóe miệng Vân Vũ Đế giật giật: "Hai người thành thật nhỉ."
"Hết cách rồi Hoàng thượng, ngài còn thì cuộc sống của chúng thần mới tốt, tính mạng của ngài quan trọng hơn chúng thần." Hai người đồng thanh nói.
Thái độ dựa hơi chấm mút này rất quen.
"Các ngươi có thể chọn một quân vương khác mà?"
Hai người lắc đầu nhanh hơn cả Phong Hỏa Luân.
"Không được, ngoài Hoàng thượng, các hoàng tử khác đều không ra gì."
"Đúng thế."
Hai người gật đầu đồng thanh nói: "Chỉ có Hoàng thượng mới là chúa cứu thế."
"Nói nhiều lời hay ý đẹp vào." Vân Vũ Đế được tâng bốc thì sướng rên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro