Nghe Thấy Tiếng Lòng: Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt
Chương 36
2024-09-24 22:39:42
Ông không quan tâm đến việc Tống Thanh có tội hay không, cho dù có tội thật, cũng phải điều tra rõ ràng rồi mới định tội.
Vậy mà bọn họ lại muốn định tội ngay lập tức.
Vậy cần cơ quan pháp luật làm gì?
Nếu ông nhượng bộ, Tào Quốc Sĩ sẽ được nước lấn tới, chẳng khác nào "Đi ẻ" trên đầu ông.
"Vậy Tào ái khanh nghĩ sao?" Vân Vũ Đế nheo mắt hỏi.
Tào Quốc Sĩ còn khá trẻ, dáng người tròn trịa, ông ta bình thản bước lên: "Hoàng thượng, thần cho rằng những lo lắng của Quách đại nhân cũng có lý. Nếu như Tống Thanh bị nghi ngờ phạm tội, trước hết hãy để y tạm nghỉ việc để điều tra. Nếu y trong sạch thì được bổ nhiệm trở lại, còn nếu y thực sự có tội, nhân cơ hội này loại bỏ một tên sâu mọt cũng là việc tốt."
"Vậy còn phủ Bảo Ninh thì sao?"
"Cứ phái một quan viên khác đến phủ Bảo Ninh là được."
"Tào ái khanh suy nghĩ rất chu đáo." Vân Vũ Đế mỉm cười: "Vậy chuyện này để lúc khác bàn lại."
"Hoàng thượng..."
Tào Quốc Sĩ không ngờ Vân Vũ Đế lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, ông ta thực sự không hiểu ý của Vân Vũ Đế.
"Trẫm thấy hơi mệt, hôm nay đến đây thôi."
Vân Vũ Đế đứng dậy rời đi, trông không giống như đang mệt mỏi chút nào.
Các quan viên sững sờ, sau khi Hoàng thượng rời đi, mọi người mới vội vã tiến lại gần Tào Quốc Sĩ và các quan lớn khác, muốn hỏi han tình hình.
Điều đáng nói hơn, người từng có danh tiếng rất tốt là Lại bộ Tả thị lang Lưu Giáp Tú lại bị đa số quan viên xa lánh.
Ai cũng biết An tần tham gia vào vụ án vu cổ và đã bị định tội.
Lưu Giáp Tú là cha ruột của An tần, chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Mọi người đều muốn tránh xa ông ta, sợ bị vạ lây.
Cần Chính điện.
Vân Vũ Đế ngồi sau bàn làm việc, đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương.
"Hoàng thượng, lão nô đã đón tiểu công chúa đến rồi." Lâm công công ôm Vân Vụ bước vào.
Vân Vụ vừa tỉnh ngủ, đang ngáp dài ngáp ngắn.
[Lại được nhìn thấy phụ hoàng đẹp trai rồi!]
[Sao phụ hoàng lại đưa ta đến Cần Chính điện nhỉ? Chẳng lẽ vì ta còn nhỏ nên không cần cấm kỵ gì sao? Hay vì ta xinh quá?]
Vân Vụ hơi nghi ngờ về sự sủng ái của Vân Vũ Đế dành cho mình.
Vân Vũ Đế khẽ ho một tiếng, đưa tay che miệng cười.
"Đây không phải là Tiểu Thập Bát trẫm yêu nhất sao? Mới sinh ra đã đẹp như vậy, cái mũi này giống mẫu hậu nhất."
Vân Vụ: "..."
[Hay, đến lượt ta dựa vào ánh hào quang của hoàng tổ mẫu để được cưng chiều rồi. Tuy rằng chỉ chưa đầy sáu tháng, nhưng ta vẫn rất biết ơn hoàng tổ mẫu mà ta chưa từng gặp mặt!]
Vậy mà bọn họ lại muốn định tội ngay lập tức.
Vậy cần cơ quan pháp luật làm gì?
Nếu ông nhượng bộ, Tào Quốc Sĩ sẽ được nước lấn tới, chẳng khác nào "Đi ẻ" trên đầu ông.
"Vậy Tào ái khanh nghĩ sao?" Vân Vũ Đế nheo mắt hỏi.
Tào Quốc Sĩ còn khá trẻ, dáng người tròn trịa, ông ta bình thản bước lên: "Hoàng thượng, thần cho rằng những lo lắng của Quách đại nhân cũng có lý. Nếu như Tống Thanh bị nghi ngờ phạm tội, trước hết hãy để y tạm nghỉ việc để điều tra. Nếu y trong sạch thì được bổ nhiệm trở lại, còn nếu y thực sự có tội, nhân cơ hội này loại bỏ một tên sâu mọt cũng là việc tốt."
"Vậy còn phủ Bảo Ninh thì sao?"
"Cứ phái một quan viên khác đến phủ Bảo Ninh là được."
"Tào ái khanh suy nghĩ rất chu đáo." Vân Vũ Đế mỉm cười: "Vậy chuyện này để lúc khác bàn lại."
"Hoàng thượng..."
Tào Quốc Sĩ không ngờ Vân Vũ Đế lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, ông ta thực sự không hiểu ý của Vân Vũ Đế.
"Trẫm thấy hơi mệt, hôm nay đến đây thôi."
Vân Vũ Đế đứng dậy rời đi, trông không giống như đang mệt mỏi chút nào.
Các quan viên sững sờ, sau khi Hoàng thượng rời đi, mọi người mới vội vã tiến lại gần Tào Quốc Sĩ và các quan lớn khác, muốn hỏi han tình hình.
Điều đáng nói hơn, người từng có danh tiếng rất tốt là Lại bộ Tả thị lang Lưu Giáp Tú lại bị đa số quan viên xa lánh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai cũng biết An tần tham gia vào vụ án vu cổ và đã bị định tội.
Lưu Giáp Tú là cha ruột của An tần, chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Mọi người đều muốn tránh xa ông ta, sợ bị vạ lây.
Cần Chính điện.
Vân Vũ Đế ngồi sau bàn làm việc, đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương.
"Hoàng thượng, lão nô đã đón tiểu công chúa đến rồi." Lâm công công ôm Vân Vụ bước vào.
Vân Vụ vừa tỉnh ngủ, đang ngáp dài ngáp ngắn.
[Lại được nhìn thấy phụ hoàng đẹp trai rồi!]
[Sao phụ hoàng lại đưa ta đến Cần Chính điện nhỉ? Chẳng lẽ vì ta còn nhỏ nên không cần cấm kỵ gì sao? Hay vì ta xinh quá?]
Vân Vụ hơi nghi ngờ về sự sủng ái của Vân Vũ Đế dành cho mình.
Vân Vũ Đế khẽ ho một tiếng, đưa tay che miệng cười.
"Đây không phải là Tiểu Thập Bát trẫm yêu nhất sao? Mới sinh ra đã đẹp như vậy, cái mũi này giống mẫu hậu nhất."
Vân Vụ: "..."
[Hay, đến lượt ta dựa vào ánh hào quang của hoàng tổ mẫu để được cưng chiều rồi. Tuy rằng chỉ chưa đầy sáu tháng, nhưng ta vẫn rất biết ơn hoàng tổ mẫu mà ta chưa từng gặp mặt!]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro