Nghe Thấy Tiếng Lòng: Ta Hóng Dưa Của Cả Triều Nhiều Quá Cũng Mệt
Chương 37
2024-09-24 22:39:42
Tâm tình Vân Vũ Đế rất phức tạp.
Lâm công công cũng cố nén nụ cười, xem ra "Tình cảm mẫu tử thiêng liêng" của Hoàng thượng đã ăn sâu vào tâm trí tiểu công chúa rồi.
"Lâm An, đi lấy sữa cho Tiểu Thập Bát đi, cho con bé uống sữa ở phía sau bình phong kia rồi dặn dò Ngự Thiện phòng làm một chút đồ ăn cho con bé."
"Vâng."
Lâm công công lui xuống, ra lệnh cho cung nhân đi làm việc.
Vân Vụ được phục vụ chu đáo, cảm thấy rất thoải mái.
[Chồi ôi ~ Cuộc sống của kẻ có tiền thật sung sướng! Được người khác phục vụ, chỉ việc nằm ăn nằm uống, không phải làm việc, cho dù chỉ có sáu tháng cũng đáng!]
Làm việc?
Chẳng lẽ Tiểu Thập Bát trong tương lai còn phải đi làm sao?
Tiểu Thập Bát làm nghề gì?
Sao lại biết rõ lịch sử về trẫm như vậy?
Vân Vũ Đế còn chưa kịp suy nghĩ, Lâm công công đã bước lên bẩm báo: "Thủ phụ đại nhân Tiêu Quế Khanh xin cầu kiến."
"Cho Tiêu ái khanh vào đi."
Vân Vũ Đế phẩy tay áo.
Tiêu Quế Khanh bước vào đại điện, hành lễ với Vân Vũ Đế.
"Lão thần tham kiến Hoàng thượng."
"Nếu như Hoàng thượng muốn bàn về chuyện của tri phủ Tống Thanh của phủ Bảo Ninh, vậy thì không cần đâu, lão thần thực sự không có đề nghị nào hay cho việc này."
Vân Vũ Đế vừa nghe ông ấy nói đã cảm thấy bực.
"Tiêu ái khanh, khanh là Thủ phụ đấy!"
"Lão thần đã xin từ quan nhiều lần, nhưng Hoàng thượng không đồng ý."
Vân Vũ Đế nghiến răng: "Trẫm đối xử với khanh không tốt hay sao mà khanh lại muốn từ quan?"
[Ta biết!]
Vân Vụ vừa mới "Ăn dưa" trên hệ thống tìm kiếm, hào hứng nói.
Tiêu Quế Khanh: "?" Ai đấy?
Vân Vũ Đế lập tức hứng thú, ông thực sự rất tò mò.
[Tiêu Quế Khanh không phải là vị Thủ phụ thanh liêm nổi tiếng trong lịch sử Đại Yến sao?]
[Nghe nói sau khi ông ấy qua đời, nhà nghèo đến nỗi không có tiền mua quan tài để chôn cất.]
[Ông ấy là một người luôn hướng về dân chúng, một người theo chủ nghĩa lý tưởng. Tiếc là ông ấy đã không thể thực hiện hoài bão của mình.]
Tiêu Quế Khanh: "..." Tức chết đi được!
Vân Vũ Đế nhìn ông ấy với ánh mắt thông cảm, xem ra cả vua lẫn tôi đều cùng chung số phận.
[Lần này Tiêu Thủ phụ xin từ quan, lịch sử không ghi chép nguyên nhân, nhưng mà công chúa ta có "Bàn tay vàng" hỗ trợ, chỉ cần dùng hệ thống tìm kiếm là biết ngay lý do thôi!]
[Tiêu Thủ phụ này thực sự là người tốt, làm quan thanh liêm, chỉ muốn cải cách đất nước. Nhưng lại gặp phải phụ hoàng chỉ muốn duy trì cán cân quyền lực, làm ông ấy không thể làm nên trò trống gì trên triều đình gần mười năm, cuối cùng nản lòng thoái chí, nhưng gần đây đã xảy ra một chuyện kích thích ông ấy.]
Lâm công công cũng cố nén nụ cười, xem ra "Tình cảm mẫu tử thiêng liêng" của Hoàng thượng đã ăn sâu vào tâm trí tiểu công chúa rồi.
"Lâm An, đi lấy sữa cho Tiểu Thập Bát đi, cho con bé uống sữa ở phía sau bình phong kia rồi dặn dò Ngự Thiện phòng làm một chút đồ ăn cho con bé."
"Vâng."
Lâm công công lui xuống, ra lệnh cho cung nhân đi làm việc.
Vân Vụ được phục vụ chu đáo, cảm thấy rất thoải mái.
[Chồi ôi ~ Cuộc sống của kẻ có tiền thật sung sướng! Được người khác phục vụ, chỉ việc nằm ăn nằm uống, không phải làm việc, cho dù chỉ có sáu tháng cũng đáng!]
Làm việc?
Chẳng lẽ Tiểu Thập Bát trong tương lai còn phải đi làm sao?
Tiểu Thập Bát làm nghề gì?
Sao lại biết rõ lịch sử về trẫm như vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Vũ Đế còn chưa kịp suy nghĩ, Lâm công công đã bước lên bẩm báo: "Thủ phụ đại nhân Tiêu Quế Khanh xin cầu kiến."
"Cho Tiêu ái khanh vào đi."
Vân Vũ Đế phẩy tay áo.
Tiêu Quế Khanh bước vào đại điện, hành lễ với Vân Vũ Đế.
"Lão thần tham kiến Hoàng thượng."
"Nếu như Hoàng thượng muốn bàn về chuyện của tri phủ Tống Thanh của phủ Bảo Ninh, vậy thì không cần đâu, lão thần thực sự không có đề nghị nào hay cho việc này."
Vân Vũ Đế vừa nghe ông ấy nói đã cảm thấy bực.
"Tiêu ái khanh, khanh là Thủ phụ đấy!"
"Lão thần đã xin từ quan nhiều lần, nhưng Hoàng thượng không đồng ý."
Vân Vũ Đế nghiến răng: "Trẫm đối xử với khanh không tốt hay sao mà khanh lại muốn từ quan?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Ta biết!]
Vân Vụ vừa mới "Ăn dưa" trên hệ thống tìm kiếm, hào hứng nói.
Tiêu Quế Khanh: "?" Ai đấy?
Vân Vũ Đế lập tức hứng thú, ông thực sự rất tò mò.
[Tiêu Quế Khanh không phải là vị Thủ phụ thanh liêm nổi tiếng trong lịch sử Đại Yến sao?]
[Nghe nói sau khi ông ấy qua đời, nhà nghèo đến nỗi không có tiền mua quan tài để chôn cất.]
[Ông ấy là một người luôn hướng về dân chúng, một người theo chủ nghĩa lý tưởng. Tiếc là ông ấy đã không thể thực hiện hoài bão của mình.]
Tiêu Quế Khanh: "..." Tức chết đi được!
Vân Vũ Đế nhìn ông ấy với ánh mắt thông cảm, xem ra cả vua lẫn tôi đều cùng chung số phận.
[Lần này Tiêu Thủ phụ xin từ quan, lịch sử không ghi chép nguyên nhân, nhưng mà công chúa ta có "Bàn tay vàng" hỗ trợ, chỉ cần dùng hệ thống tìm kiếm là biết ngay lý do thôi!]
[Tiêu Thủ phụ này thực sự là người tốt, làm quan thanh liêm, chỉ muốn cải cách đất nước. Nhưng lại gặp phải phụ hoàng chỉ muốn duy trì cán cân quyền lực, làm ông ấy không thể làm nên trò trống gì trên triều đình gần mười năm, cuối cùng nản lòng thoái chí, nhưng gần đây đã xảy ra một chuyện kích thích ông ấy.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro